Chương 45: Ngươi bao che cái tên hồ ly tinh này?

Tạ Phóng chỉ làm nàng bằng dươиɠ ѵậŧ giả một chút liền đem nó thu trở về.

Đang lúc hắn còn tưởng tiếp tục bắt lấy nữ nhân trước mặt tới thao nàng, điện thoại di động anh ta đặt ở góc bàn vang lên.

Tạ Phóng ban đầu muốn giả vờ như không nhìn thấy nó, đem điện thoại làm lơ.

Nhưng nhìn thoáng qua, anh phát hiện người gọi là tiền bối của mình trong viện nghiên cứu, vì vậy anh dừng việc đang làm, ra hiệu cho Lâm Đường đừng nói nữa, quay người lấy điện thoại bên cạnh ấn nút kết nối.

Trong khi hắn đang nói chuyện điện thoại, Lâm Đường cũng kiểm tra điện thoại di động của nàng.

Vừa mở màn hình điện thoại lên, trên trang chủ đã chất đống hàng tá cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

Tất cả đều là của Quý Dương.

Nàng lúc này mới nhớ lại, trước khi đến lớp, cô vừa hẹn với Quý Dương sau giờ tan học cùng nhau về nhà.

Không nghĩ tới ở văn phòng vui vẻ, nàng hoàn toàn đem chuyện này quên đến trên chín tầng mây.

Chờ Tạ Phóng nói chuyện điện thoại xong khi trở về, phát hiện nữ nhân vừa mới còn cả người trần trụi, vẻ mặt mê ly giờ phút này đã mặc chỉnh tề. Tuy rằng trên mặt còn có dị thường đỏ ửng, nhưng nhìn tổng thể cũng không khác gì lúc bình thường.

“Làm sao vậy?” Tạ Phóng nhướng mày, đặt điện thoại xuống, nhặt quần áo trên mặt đất, từng cái mặc vào, sau đó vuốt lại mái tóc rối bù, đi về phía cô.

“Có chút việc, hôm nay tôi đi trước.” Nàng buồn rầu mà gãi đầu, đầu tiên báo cáo tình hình an toàn của mình cho Quý Dương, tiếp theo lại cùng hắn hẹn chỗ gặp mặt cách nơi này không xa.

“Đi thôi, anh đưa em đi một lát, lát nữa anh vừa vặn có chút việc.” Tạ Phóng nhặt chiếc áo khoác đặt ở sau ghế, khoác lên cánh tay, tay áo cuốn lên, lười biếng mà dựa vào tường nhìn nàng.

Hai người cùng nhau đi đến địa điểm mà Lâm Đường và Kỷ Dương đã hẹn, Lâm Đường nhìn xung quanh cũng không thấy ai khác, chắc là vẫn chưa tới.

“Đưa tôi đến đây là được, chờ một chút bạn của tôi tới đón.” Nàng gật gật đầu với nam nhân, “Anh có việc liền đi trước đi, tôi ở chỗ này chờ bạn một chút.”

Người đàn ông "ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn người phụ nữ vẫn đang nhìn xung quanh, đột nhiên gọi cô: "Ngẩng đầu lên."

Lâm Đường nghe vậy, nghi hoặc ngẩng đầu, “Làm gì” hai chữ còn chưa có nói xong, liền thấy hắn đột nhiên cúi đầu, nắm cằm của nàng hôn lên.

Đầu lưỡi inh hoạt ở trong khoang miệng tùy ý quay cuồng, Lâm Đường bị hắn hôn đến vựng vựng hồ hồ, trong đầu loạn thành một đoàn.

Cho đến khi một giọng nam quen thuộc vang lên, giọng nói run run, mang theo tức giận không nói nên lời.

“Các ngươi đang làm gì!”

Lâm Đường cả kinh, đột nhiên đẩy người đàn ông đang hôn cô ra, quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Liền thấy Quý Dương sắc mặt khó coi, nắm tay nắm chặt.

“Quý Dương, hắn, hắn là……”

Thấy dáng vẻ này của hắn, Lâm Đường theo bản năng bắt đầu giải thích quan hệ của hai người.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Quý Dương đã ném chiếc túi trên lưng xuống đất, trước khi mọi người kịp phản ứng lao lên, một đấm vào mặt Tạ Phóng.

“Ta nói nàng vì cái gì nửa ngày không nhận điện thoại, nguyên lai là ngươi, cái hồ ly tinh đem người câu dẫn đi!” Quý Dương “Dựa” một tiếng, giống như tiểu dã thú vừa mới ra khỏi l*иg, “Cẩu nam nhân, hôm nay ta thế nào cũng phải đánh ngươi đến khi nhìn thấy ta liền đi vòng!”

Ở trường học đánh lão sư chính là tối kỵ, Lâm Đường sợ tới mức ôm chặt eo hắn, ngăn cản hắn còn muốn tiếp tục xông lên đánh người, “Ngươi bình tĩnh một chút, đừng đánh người!”

Quý Dương quay đầu nhìn nàng.

Hắn như bị sét đánh, trừng lớn hai mắt, “Ngươi, ngươi bao che cái tên hồ ly tinh này?”

Lâm Đường: “Không phải, ngươi nghe ta nói, sự tình không phải ngươi nghĩ như vậy, kỳ thật……”

Hắn cắn môi, trên mặt xuất hiện biểu tình quật cường, hung hăng mà trừng mắt nhìn hai người một cái, “"Được, được, các ngươi đều cho rằng ta là lưu manh!”

Hắn thậm chí còn không quan tâm cặp sách của mình rơi trên mặt đất, quay người bỏ chạy.

Lúc đi, hắn còn không quên hướng bên này hét lớn: "Ta không nói chuyện với ngươi nữa!"

Lâm Đường:……

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~