Chương 2: Mai Hương

Tống Thục Nguyệt vừa rơi đi chưa được một chén trà, Thẩm Hòe đã tìm đến.

Hoàng hậu sảy thai, Hoàng đế lại bận rộn công việc, sau khi Tống Thục Nguyệt làm loạn một trận, hắn mới rảnh rỗi đến tìm ta hỏi tội.

Thẩm Hòe lôi ta dậy, ném mạnh ta xuống đất: "Ngươi đã nói gì với Nguyệt Nhi mà nàng ấy lại đòi đi tìm ch ết hả?"

Ta ngồi dưới đất dựa nửa người vào thành giường, bụng đau đớn, còn người đã từng yêu thương ta tận xương tủy lại đang phẫn nộ trừng mắt nhìn ta, không hề nhìn thấy mồ hôi lạnh đang chảy đầy trên trán ta.

Thì ra đây chính là điều Tống Thục Nguyệt nói, khiến ta phải hối hận.

Tống Thục Nguyệt tự nhận mình lạnh lùng cao quý vậy mà leo lên giường người ta, còn om sòm đòi chết đòi sống, muốn tự lập cho mình cái đền thờ thân bất do kỷ*.

*bị ép buộc, không tự nguyện, ý nói Tống Thục Nguyệt vì muốn giữ mặt mũi mà lấy danh nghĩa bị ép buộc.

"Ồ, nàng ta chết rồi sao?", Ta lạnh lùng hỏi.

"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Hòe không tin ta lại vô tình như vậy, hỏi lại một lần nữa.

Ta nhìn thẳng vào mặt hắn: "Ta nói, Tống Thục Nguyệt chết rồi sao?"

Thẩm Hòe tức đến khóe miệng cũng run lên: "Chúng ta và Nguyệt Nhi cùng nhau lớn lên, ngươi lại hy vọng nàng chết đi, Tô Uyển, ngươi đúng là ác độc!"

"Tống Thục Nguyệt vì ca ca ta nên mới chết vì tình, sao bệ hạ lại nói ta ác độc? Chẳng lẽ tình yêu của đại tẩu nhà ta là lừa dối cả à?"

Hắn cũng vậy, Tống Thục Nguyệt cũng thế, đều dối trá đến mức khiến người ta buồn cười.

Thẩm Hòe phẫn hận trừng mắt nhìn ta, thẹn quá hóa giận: "Hoàng hậu Tô thị, ghen tị ác độc, từ hôm nay cấm túc tự kiểm điểm!"

Mai Hương quỳ dưới đất: "Bệ hạ, đừng làm vậy! Nương nương vừa mới sảy thai.."

Nhắc đến đứa trẻ, trên mặt Thẩm Hòe hiện lên một tia giễu cợt.

"Tô Uyển, ngươi không có con là do ngươi đáng đời! Ông trời cũng cảm thấy ngươi quá ác độc, không xứng được có con!"

Hắn khinh miệt nhìn ta, như vừa tìm ra điểm yếu nhất của đối thủ.

Thẩm Hòe được cung nữ sinh ra, thân phận thấp kém, được Hoàng hậu vì không có con mà nhận nuôi, thế nên hắn mới có cơ hội tranh giành hoàng vị.

Nhưng ai biết sau đó Hoàng hậu lại sinh được một người con, Thẩm Hòe liền trở thành cái đinh trong mắt họ.

Đứa con đầu lòng của chúng ta, trong một lần bị đuổi gϊếŧ đã bị sảy mất, lúc đó ta đau lắm, nằm cuộn tròn trong căn miếu đổ nát, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, nên chỉ cố nén nỗi đau lại.

Đêm đến hắn đau lòng ôm lấy ta, nước mắt chảy ướt đẫm gáy.

Bây giờ hắn lại mắng ta ác độc, không xứng được có con.

Bỏ qua nỗi đau như bị đao cứa vào tim, ta mỉm cười với hắn: "Bệ hạ nói đúng lắm."

Con cái nhà họ Tô sẽ không bao giờ khóc lóc cầu xin lòng thương xót, dù ta có đau như thế nào cũng không bao giờ để hắn nhìn thấy!

Thẩm Hòe nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm: "Nếu ngươi đã ác độc như vậy, thì đừng trách ta tàn nhẫn."

Thẩm Hòe phất tay áo bỏ đi, dưới thân ta máu nhuộm đỏ một mảng, suýt nữa ngất đi.

Đại thái giám thân tín của Thẩm Hòe, Lý Trung nheo nheo hai mắt, giọng điệu vừa cung kính vừa lãnh đạm.

"Hoàng hậu nương nương, đắc tội rồi, tất cả đều là mệnh lệnh của bệ hạ."

Ngoại trừ Mai Hương, các cung nữ khác đều bị đuổi ra, theo Lý Trung rời khỏi, cửa cung chậm rãi khép lại.

Ta mở to mắt nhìn ánh sáng cuối cùng dần biến mất, trước mắt phủ lên một mảng tối đen.

Không biết ngủ bao lâu, ta khát nước quá nên tỉnh lại, Mai Hương không có ở đây.

Ta gắng gượng bước xuống giường rót một chén trà, tay run run làm trà văng khắp nơi.

Ta từng vì bảo vệ cho Thẩm Hòe mà lấy thân làm mồi nhử, bị ám vệ của Tiên Hoàng hậu bắt được, bọn chúng vì muốn loại bỏ Thẩm Hòe mà tra tấn ta cực kì tàn nhẫn, còn phế đi hai cổ tay ta, từ đó về sau ta không thể cầm được đồ nặng.

Ta uống một hơi cạn sạch, trà nguội chảy vào cơ thể, như vừa nuốt vào một tảng băng.

Mai Hương quay lại, trố mắt nhìn ta, nàng ta sửng sốt một chút, kéo cổ áo theo bản năng, che đi vết đỏ trên cổ.

"Nương nương sao người lại xuống giường rồi?", Mai Hương lia mắt thấy nước văng khắp nơi, đưa tay vội vàng đỡ lấy ta.

Ta lắc đầu, để nàng ta đỡ về giường.

Mai Hương muốn đưa ta đi gặp ngự y, nhưng Thẩm Hòe không cho.

Vì đêm qua, Tống Thục Nguyệt ở trên giường Thẩm Hòe, ý định cắt cổ tay tự sát.

Thẩm Hòe nói, chỉ cần Tống Thục Nguyệt đau một lần, thì ta phải đau gấp mười.

"Con tiện nhân kia quậy một trận to như vậy nhưng thực ra chỉ trầy có một miếng da.", Mai Hương bực tức, "Cô ta cố ý giả vờ giả vịt thì có, thật ghê tởm."

"Làm sao em biết cô ta chỉ trầy miếng da?", ta nghi hoặc.

Mai Hương nghẹn lời.

Ta thở dài: "Sau này đừng đi dò la hỏi thăm nữa."

"Nhưng mà.."

Ta cuộn người, xua xua tay ý bảo nàng ta đừng nói nữa.

Mai Hương đi rồi, ta tháo ổ khóa trên cổ xuống, mở hết các khớp, lấy ra một viên thuốc màu đỏ.

Các thế hệ làm tướng nhà họ Tô, mỗi người đều sẽ có một viên bảo mệnh, khi nguy cấp có thể lấy ra dùng.

Ta nuốt viên thuốc xuống, viên bảo mệnh tan ra trong khoang miệng, vị đắng từ lưỡi lan ra, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.

Ta vừa mới sảy thai, Thẩm Hòe bây giờ lại không cho ta thuốc.

Chỉ sợ hắn trừng phạt ta là giả, muốn ta chết là thật.

Thiếu đi thuốc thang, ta phải nghỉ ngơi trên giường nửa tháng, thân thể mới dần dần khôi phục, thời gian qua không ít chuyện đã xảy ra.

Thẩm Hòe cướp Tống Thục Nguyệt đưa vào cung, dân chúng ồn ào bàn tán, giới sĩ tử thậm chí còn làm thơ ám chỉ Thẩm Hòe là tên hôn quân cướp vợ của quan thần.

Các đại thần dâng tấu, nhưng Thẩm Hòe đang vui, đến cả Thái phó đức cao vọng trọng đến khuyên ngăn, hắn cũng tỏ ra mắt mù tai điếc.

Ta lấy khung kim chỉ thêu một cái yếm nhỏ cho trẻ con, kim xuyên qua lớp tơ lụa dày, có chút khó khăn, tuy ta đã cố gắng, nhưng đường may vẫn cứ xiêu xiêu vẹo vẹo xấu xí không nhìn nổi.

Mai Hương thấy vậy thì đi đến giật lấy ném xuống đất: "Con còn chưa có, người thêu cái này làm gì?"

Ta nhìn nàng ta, lúc này Mai Hương mới hồi thần lại, ngập ngừng không biết giải thích vì sao mình lại vô lễ.

Cửa cung bị mở ra, Thẩm Hòe thế mà lại đến.

Trông hắn có vẻ bực bội, Mai Hương lấy lòng lót cho hắn một chiếc đệm mềm, hắn cũng không thèm nhìn nàng ta một cái.

Thẩm Hòe ngồi trên đệm êm, cau mày, không kiên nhẫn mà mở miệng: "Ngươi, viết một lá thư, nói cha và anh trai ngươi tử trận, ngươi khổ sở bi thương, muốn Nguyệt Nhi tiến cung, bầu bạn với ngươi."

Cha và anh ta vì bảo vệ giang sơn của hắn mà chết, hắn và Tống Thục Nguyệt lại tằng tịu với nhau, bây giờ mới nhớ tới chuyện này, định hạ màn kịch à?

Ta không trả lời, Mai Hương lại chen miệng vào: "Bệ hạ! Người sao có thể làm thế, Tống Thục Nguyệt dựa vào cái gì.."

Thẩm Hòe lạnh lùng liếc Mai Hương một cái, hối thúc Lý Trung chuẩn bị giấy bút.

Thấy ta thờ ơ, hắn bảo Lý Trung, túm cổ ta lên, ấn vào bàn.

Ta nhìn vào giấy bút bị nhét vào tay, nhớ tới ngày ấy, hắn nắm lấy tay ta, cùng nhau viết tên hai người vào hôn thư.

Nhưng hôm đó, hắn còn ở lại chỗ Tống Thục Nguyện, hai người bên nhau một đêm.

Nét bút dừng lại trên giấy Tuyên Thành, trên nền trắng như tuyết để lại một nét mực đen tuyền, trông thật bẩn!

Ta đặt bút xuống bàn: "Thần thϊếp đã viết xong, cung tiễn bệ hạ."

Thẩm Hòe đập bàn đứng phắt dậy.

Ta vừa cười vừa nhìn hắn: "Thiên hạ đều là của bệ hạ, thần thϊếp tự mình viết hay không thì người cũng đâu cần phải bận tâm?"

Thẩm Hòe xoa mi tâm, giọng nói vô cùng bất lực: "Nguyệt Nhi nói, nếu không phải do chính tay ngươi viết, nàng thà chết cũng không chịu."

À.

Rõ ràng đã có tư tình với Thẩm Hòe từ lâu, lại suốt ngày giả vờ tam trinh cửu liệt*, còn muốn treo cái vẻ cao khiết trên mặt cho ai xem?

*Tam trinh cửu liệt (三贞九烈): Thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.

Ông bà nói chớ có sai, hựu đương hựu lập*.

*Hựu đương hựu lập (又当又立): Ngôn ngữ mạng, ý nói một người làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác nói, gốc là chỉ những kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.

Ta nhịn không được mà tỏ ra châm biếm, chọc Thẩm Hòe giận tím mặt.

"Tô Uyển! Ngươi nhiều lần chống lại trẫm, nếu không nhờ Nguyệt Nhi cầu xin, trẫm đã phế ngươi từ lâu rồi!"

"Thần thϊếp cảm tạ ân điển của bệ hạ." Ta quỳ xuống đất làm lễ bái.

"Tô Uyển!" Thầm Hòe tức giận đứng dậy rít lên, "Sao ngươi còn chưa đi chết đi!"

Đúng rồi đó, người ta là đôi uyên ương khổ mệnh tình thâm như biển, ta chen chân vào giữa gây phiền toái, chắc cũng giống như cha và anh trai ta thôi, phải 'tự giác' đi chết mới được.

Ta đối mặt với Thẩm Hòe: "Bệ hạ từng nói, mạng của thần thϊếp là của bệ hạ, bệ hạ chưa hạ chỉ, thần thϊếp nào dám đi chết."

Lần đầu ta sảy thai, thân thể gầy yếu, Thẩm Hòe ôm lấy ta, nói mạng của ta là mạng của hắn, đến Diêm vương cũng không lấy mạng ta được.

Lúc đó ta còn thấy cảm động, bây giờ nghĩ lại, khi ấy hắn đang cần thế lực của cha ta bảo vệ, nếu ta chế t, hắn kiểu gì cũng xong đời, làm sao có thể hưởng vinh hoa phú quý, song túc song phi* cùng Tống Thục Nguyệt như hiện tại chứ?

* Song túc song phi (双宿双飞): Phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau.

Hắn đương nhiên sẽ không tha mạng cho ta.

Lời ta nói cũng gợi lên hồi ức của Thẩm Hòe, môi hắn run lên, nhưng chỉ để lộ một chút bi thương.

"Cầu bệ hạ ban chết." Ta thằng lưng gập người bái một cái.

"Ngu ngốc!" Thẩm Hòe giận dữ rời đi, dáng vẻ dường như hơi hốt hoảng.

Hắn đã diễn được mười mấy năm thâm tình trước mặt ta, cũng khó tránh khỏi đôi lúc quá nhập tâm, chẳng qua, ai mới là người ngu ngốc, còn chưa biết được đâu.

Lý Trung nhìn ta, nụ cười giả tạo đã treo trên mặt: "Nương nương, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, người chớ có hối hận."

Đúng vậy, bây giờ ta không quyền không thế, sao có thể gánh nổi cơn giận của thiên tử.

Ta còn nể tình mà viết cả thư để Tống Thục Nguyệt vào cung làm phi, thứ tình cảm hèn mọn này, thật là thối không ngửi nổi!

Quả nhiên, những lời trào phúng chửi rủa của giới văn nhân ngoài kia bắt đầu chuyển hướng nhắm vào ta.

Các đại thần cũng tức giận mà mắng ta làm tổn hại luân thường đạo lí, đức hạnh yếu kém.

Ta biến thành tấm khiên cho mọi người buông lời chỉ trích, biến thành người đàn bà vô liêm sỉ bán chị dâu cầu vinh sau cái chết của cha và anh trai.

Mai Hương tức đến mức vứt cả chén trà, nàng ta chỉ vào mặt ta nói ta hèn nhất, nếu là nàng ta, nhất định sẽ xông lên quạt cho Tống Thục Nguyệt một trận.

Ta nhìn Mai Hương hệt như mấy người đàn bà đanh đá trên phố, khổ sở lắc đầu: "Đây chỉ mới là mở đầu, nếu Tống Thục Nguyệt có con, ngày tháng của chúng ta sẽ càng thêm gian nan. Chỉ là bêu xấu một chút mà thôi, ta không sao cả, chỉ là đã liên lụy ngươi ở trong cung chịu khổ với ta rồi."

Mai Hương nhìn ta, mặt mày hoảng hốt.

Phi tần thất sủng kết cục đều rất thê thảm, huống chi nàng ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé?

Việc ta thức thời khiến Thẩm Hòe rất vui vẻ, hắn đến cung của ta.

Trà Mai Hương pha có hơi đắng, ta uống xong liền cảm thấy cả người mệt mỏi.

"Ngươi tốt nhất là nên nghĩ cho kĩ, Nguyệt Nhi không hợp với mấy việc lặt vặt này, người đứng đầu hậu cung vẫn sẽ là ngươi."

Mai Hương kể với ta, vừa mới đưa cho Tống Thục Nguyệt quản đốc nửa tháng, việc của hậu cung đều bị nàng ta làm hỏng bét hết.

Mấy năm nay nàng ta ở ngoài cung, được cha và anh ta nuông chiều, tự do tự tại, có khi đường và muối còn không phân biệt được, không phải là không hợp, mà là làm không được thì có.

Thẩm Hòe còn được nước làm tới, làm như Tống Thục Nguyệt đã ban cho ta nhiều ân huệ phước lành lắm vậy. Phong cách làm việc của đế vương thật không giống người thường mà.

Thẩm Hòe không nhìn thấy ánh mắt trào phúng của ta, tiếp tục phun châu nhả ngọc.

"Nguyệt Nhi tâm địa thiện lương, sẽ không giành ngôi vị Hoàng hậu với ngươi, nàng còn cảm thấy có lỗi với ngươi, ngươi đi khuyên nhủ nàng nhiều chút, nếu các ngươi có thể chung sống hòa thuận, thì trẫm có thể bớt phiền lòng.."

Thẩm Hòe không ngừng cảm khái, nói đến mức bừng bừng hứng thú, còn ta thì mơ màng sắp ngủ.

Hắn ngại ngùng nhìn ta: "Nếu ngươi mệt, chúng ta có thể nghỉ ngơi sớm một chút.."

"Cung tiễn bệ hạ." Ta buồn ngủ trượt từ ghế xuống đất, vừa ngáp vừa hành lễ.

Thẩm Hòe cau mày, muốn nói lại thôi.

Ta không rảnh quan tâm hắn, xoay người thẳng bước đến về phía giường.

Trong mơ hồ còn nghe thấy giọng nói nhu mì của Mai Hương: "Nương nương mệt rồi, để Hương Nhi hầu hạ bệ hạ.."