Chương 11

Vừa tiến vào huyện Cự Mộc, gió xuân biến hàn phong, cóng đến người run rẩy.

Một trận tuyết lớn, rơi đầy trên đại lộ, đầy trời khắp nơi cũng là màu trắng. Ngựa phải đi chậm thật chậm, mỗi một bước đều in sâu dấu vào trong tuyết.

Tỳ nữ Thanh Thảo đem bếp sưởi ấm tay tinh sảo đưa vào trong xe ngựa, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt, ngữ khí cũng lạnh, “Công chúa thỉnh dùng.”

Chu Ngư tiếp nhận chiếc bếp sưởi, không có chú ý đến tỳ nữ đang nhăn mặt, “đã là tháng ba, tại sao còn tuyết rơi?” Nàng kỳ thực là có chút lẩm bẩm, lại chờ mong đối phương nói cho một chút biến hoá khí hậu ở đây

Ai ngờ Thanh Thảo lại nói chuyện đâm người như thế, “Ông trời cũng biết vương gia chúng ta oan uổng cái gì, đừng nói là tháng ba tuyết rơi, theo nô tỳ thấy, tháng sáu năm nay không chừng sẽ còn có mưa đá rơi.” Nói xong, thả rèm xe ngựa xuống xoay người rời đi.

Hắc…Nha đầu chết tiệt này! Chu Ngư tức giận đến hì hục, vỗ vỗ ngực tự an ủi mình, “Không tức không tức không tức chút nào.” Nhưng làm sao có thể không tức đây? Những người này cả đám đều coi nàng như ôn dịch, bình thường cách rất xa còn thỉnh thoảng cho một cái bạch nhãn.

Đừng nói là tỳ nữ, kỳ thực kẻ nào không như vậy, mười hai huyết ảnh của Vương gia mặc dù cưỡi ngựa cách nàng gần nhất, nhưng người nào không nộ khí đầy mặt. Nhất là nữ nhân áo đen buổi tối đến doanh trướng bảo vệ an toàn cho nàng, nghe nói gọi là Sở Linh, càng làm một bộ dáng bình dấm bị bể.

Còn có những tỳ nữ mà nàng mang đến kia, cũng đối với nàng không mặn không nhat, không có một sắc mặt tốt..

Chu Ngư không thiếu khi có chút nản chí, càng thêm chắc chắn muốn qua ngày tháng tốt lành, chỉ có leo lên cây đại thụ vương gia này mà thôi. Chỉ có đem vương gia kia dỗ tốt rồi, ngày tháng sau này nàng mới có thể yên tâm.

Chu Ngư hai tay nâng lấy bếp giữ ấm, theo xe ngựa lung la lung lay xóc nảy, trong lúc miên mang suy nghĩ cơn buồn ngủ lại tìm tới.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng.

Chu Ngư ngượng ngùng vém rèm lên, một cổ hàn phong thổi vào, lạnh đến nàng run cả người. Mà trước mắt, đường nú uốn lượn khó đi. Ánh mắt ném xa một chút, trông thấy Liên Thành và người hầu cận Kim Lâm đứng chung một chỗ, chỉ chỉ vào đường núi đang thương lượng cái gì.

Hai nam nhân bóng lưng đều cao lớn vĩ ngạn, nếu như không phải mang trang phục khác nhau quá lớn, đơn giản là không phân được ai là ai.

Nàng nhảy xuống xe ngựa, muốn tìm vương gia nói chuyện,

Nữ tử áo đen Sở Linh giống như u linh ngăn tại trước mặt nàng. Tuyết trắng, áo đen, trong không khí chảy xuôi cảm giác tiêu điều xơ xác, “thỉnh công chúa trở lại trên xe ngựa.”

Chu Ngư liếc nhìn bóng lưng Liên Thành một cái, nén giận, “bản công chúa có việc muốn tìm vương gia.”

“Vương gia không rảnh!” Sở Linh ngữ khí cường ngạnh, hoàn toàn đem minh trở thành người phát ngôn. Không phải thỉnh cầu, là mệnh lệnh, “thỉnh công chúa lập tức trở về trên xe ngựa.”

Sương tuyết như mưa, tàn phá bừa bãi tầm nhìn của con người. Tỳ nữ cung thị vệ bình thường đang bận hạ trại, xem ra tối nay là muốn nghỉ lại nơi này.

Chu Ngư vốn là trong lòng có khí, lúc này cũng phát ra, “bản công chúa nói, có chuyện tìm vương gia!”

“Vương gia ngài ấy….”Sở Linh còn chưa nói dứt lời, đưa tay hung hăn một chưởng đem đối phương đẩy ra thật xa. Lại ngẩng đầu một cái, hô một tiếng, “cẩn thận”. phi thân dùng thân thể của mình chắn trước mặt công chúa.

Một mũi tên dài xuyên qua cánh tay Sở Linh. Không kịp nghĩ nhiều, nàng đưa tay đem công chúa xách lên như gà con mà đém vào trong xe ngựa.

Mê mang trong gió tuyết, từ trong rừng núi mấy chục thích khách bạch y che mặt gϊếŧ ra.

Khinh công rất giỏi, đạp tuyết vô ngân. Đao kiếm tại trong trời đất mênh mông loé lên hàn quang chói mắt, chực chỉ xe ngựa Minh An công chúa.

Cùng một thời gian, Kim Lâm gϊếŧ đến. Hắn lãnh đạo mười hai huyết ảnh, trong lúc hỗn loạn cùng bạch y thích khách giao thủ.

Trắng cùng đen, giằng co. Máu huyết văng khắp nơi, đem đất tuyết nhuộm đỏ.