Chương 5: VƯƠNG GIA LÀ MỘT CÁI HỐ

Màu mắt Liên Thành rõ ràng đến lạ thường, nhưng lại như sương hàn chợt hiện, “được, đoạn đường này ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó. Chỉ cần….Có bản lãnh giữ được hài nhi trong bụng của ngươi, vậy ngươi liền sinh.”

“Thật sự?” Chu Ngư sau khi mừng rỡ, lại cảm thấy vị vương gia này hình như là đang đào một cái hố.

Vương gia quả nhiên là cái hố, giống như con đại bang giương cánh, một tay xách nàng quăng lên lưng ngựa.

Nàng rõ ràng là ngồi cao hơn, nhưng sao lại cảm thấy vương gia như từ trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng như vậy, bộ dáng coi trời bằng vung.

Đội nhân mã lại lên đường, xuyên qua Phượng thành, chạy lên đại đạo.

Chu Ngư hôm nay mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh ngọc bích pha khói, tuyệt nhiên không phải là trang phục tốt để cỡi ngựa. Nàng bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ, cái tên xú nam nhân này là muốn giày vò nàng, đem đứa nhỏ trong bụng nàng giày vò cho đi.

Nàng kỳ thực là cao thủ cưỡi ngựa, tư thế ngồi đoan chính, thủ pháp khống cương thành thạo. Thay vào đó thân thể của công chúa chân chính lại không có sức, con ngựa này chỉ cần tuỷ tiện lắc một cái, nàng tựa như lông vũ mà bay đến kịch liệt, nhào về phía trước ngửa về sau, xuất tẫn làm trò cười cho thiên hạ.

Tên vương gia đáng chết còn cảm thấy giày vò không đủ, hung hăng dùng roi quất ngựa, đánh một phát lên toạ kỵ của nàng.

Liệt mã lao nhanh, nhanh như điện chớp.

Chu Ngư hung hăn cắn răng, tức giận đến suýt nữa đem tổ mộ cả gia đình vương gia mà đào lên một lượt. Nàng là phụ nữ có thai, là phụ nữ có thai đó, như thế này có phải quá vô nhân đạo hay không hả?

Như gió như điện như tiễn, đại thụ hai bên đường cấp tốc lùi lại phía sau, gió buổi sáng cứ như Tử Nhất đao mà quất vào mặt nàng. Nàng mồ hôi lạnh chảy rong ròng mà nằm trên lưng ngựa, nắm chắc dây cương.

Dịch vị như dời sông lấp bể, nước chua trong miệng tuôn ra. Nàng cắn chặt răng, từ đầu đến cuối không chịu để cho con ngựa đem mình hất ngã xuống đất. Nàng biết nếu nàng ngã một cái, đứa nhỏ liền sẽ không còn…. Nàng rất muốn sinh hạ đứa nhỏ này.

Đi tới dị thế mấy tháng, nàng cũng coi như nhận mệnh rồi. Cô đơn tịch mịch có một người bầu bạn, càng muốn đem huyết mạnh của nguyên chủ mà lưu lại.

Đây là chuyện duy nhất nàng có thể thay Minh An công chúa làm.

Một khe núi sâu nằm chắn ngang phía trước, liệt mã bắn lên thật cao, hí dài. Chu Ngư hai mắt tối sầm, cương ngựa tuột tay, giống như là lông vũ mà bay ra ngoài….

Nói thì chậm mà xảy ra lại rất nhanh, bạch mã của Liên Thành như gió mà bay tới, bốn vó bay lên không, nhảy lên thật cao. Hắn linh xảo mà nghiêng người, duỗi ra cánh tay cường tráng to lớn, dùng tư thế thật hùng vĩ, đem Chu Ngư kéo vào vòng tay, mang nàng vững vàng mà vượt qua khe núi.

Chu Ngư hai mắt đang trợn trắng, cứ như vậy ngồi lên ngựa của vương gia, nép người trong ngực của hắn mà thở hổn hển.

Nàng cơ hồ như xụi lơ thành bùn, hơi thở mong manh, “vương, vương gia….. ngươi, Ngươi thật kỳ lạ. Vốn dĩ muốn ngã chết con của ta, vì cái gì lại cứu ta…”

Liên Thành sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, không một chút ý tứ muốn đáp lời nàng, chỉ là cánh tay cường tráng càng thêm nắm chặt dây cương, gân xanh nổi lên đầy bắp thịt, vừa vặn đệm trên đầu của nàng.

Mã tốc yếu xuống mấy phần, lại như cũ mà xốc nảy. Hắn nồng nặc hormone nam tính, lòng ngực ấm áp cường tráng, cùng hơi thở nóng bỏng mị hoặc, không một cái nào không trêu chọc Chu Ngư vẫn chưa tỉnh hồn.

Nàng lúc này, cực kỳ mềm mại mỏng manh. Không khỏi, tim đập hỏng mất mấy nhịp, khiến người khó chịu. Nhưng lại là đồng thời, tinh tường cảm nhận được một loại khí tức mạnh mẽ tôi luyện trong chiến trường, đem toàn thân nàng bao phủ.

Nhớ tới đêm qua, đường đường là một vương gia lại bị nàng tuỳ tiện bịa một vấn đề khó không cho viên phòng, còn ôm nàng ngủ một đêm, thật sự là không thể tưởng tượng.

Giữa trưa, đại đội nhân mã đến Mộc Thành, đến tiệm cơm tốt nhất trong thành

Liên Thành con mắt băng lãnh ưu sầu, không nói một lời nào nhảy xuống ngựa, thuận tay xách luôn Chu Ngư xuống, sau khi vứt nàng xuống liền nhanh chân bước trước vào gian phòng.

Đám người cùng cho là vương gia vương phi tối hôm qua cùng phòng, hôm nay lại ngồi chung một ngựa, vậy thì ăn cơm đương nhiên là cùng một chỗ. Kết quả không ai đoán được tâm tư quỷ dị của Vương gia, nhân gia này lại không muốn cùng một chỗ dùng bữa với Vương phi.