Chương 18

Hạng Thần nhường cơ hội này cho La Tử Tùng. Hắn biết La Tử Tùng đã ở cùng đối phương một đêm, có lẽ anh sẽ hiểu đối phương hơn hắn.

La Tử Tùng hiểu ý hắn, không khách sáo nữa: “Hôm qua tôi vẫn luôn quan sát cậu, hình như học sinh trong phòng đa phương tiện đều nghe theo cậu? Cậu lôi kéo bao nhiêu người rồi.”

Câu hỏi này có thể nói là cực kỳ trực tiếp, Dương Khánh cười một tiếng, cũng không tức giận, ngay thẳng nói: “Không dám nói là nhiều, ít nhất mấy người trên tầng kia đúng là vui lòng cho tôi chút mặt mũi.”

La Tử Tùng nhíu mày: “Anh Dương quá khiêm tốn rồi.”

Hạng Thần cũng thấy Dương Khánh hẳn là còn có chiêu gì đằng sau, ngoài một tầng kia, có thể đoán được số người nghe theo cậu ta ở hai tầng trái phải cũng không ít.

Hạng Thần chắp tay: “Bái phục bái phục.”

Dương Khánh khách sáo cười một cái, nói: “Đến lượt tôi, có chắc chắn là cứu viện sẽ tới không?”

Hạng Thần lắc đầu: “Không chắc chắn, đã xin, tôi còn đang chờ tin tức.”

Dương Khánh nghe thấy hắn bảo đã xin, nhận ra đối phương quả nhiên có liên quan đến quân đội, đôi mắt lập tức sáng lên: “Rốt cuộc anh là ai?”

Hạng Thần xua tay: “Hỏi lần lượt thôi, đến tôi hỏi. Nếu như không có cứu viện, cậu định làm thế nào?”

Lúc này Dương Khánh đã biết Hạng Thần có quan hệ với quân đội, Văn Xuyên lại làm nghiên cứu khoa học, cậu ta không khỏi nghĩ nhiều, đoán bọn họ có thể là có nhiệm vụ gì đó ở trên người, xác suất rất lớn là sẽ được người cứu viện coi trọng. Nếu như quan hệ của Hạng Thần với cậu Chung không tệ thì hắn sẽ không phải thăm dò mình như vậy, nếu thế thì, Hạng Thần với cậu Chung có thể có xích mích riêng, nhưng giờ vì lợi ích của hai người hướng tới là giống nhau, cho nên mới tạm thời không trở mặt.

Dương Khánh rất thức thời, cái đùi cứng như thế không ôm thì còn đợi tới khi nào nữa? Lúc này cậu ta bắt đầu thoải mái nói chuyện với bọn họ.

“Chúng tôi định chờ nửa tháng, nếu như không có cứu viện, tôi sẽ tổ chức cho những người đồng ý theo tôi rời đi.” Dương Khánh nói: “Đương nhiên là sẽ không rời đi tay không. Vì để có sức đánh một trận với cậu Chung, chúng tôi thay phiên nhau tồn đồ ăn cùng vũ khí. Có mấy Alpha cũng sẵn lòng đi theo chúng tôi, nhưng điều kiện là được mang theo vài Omega.”

Những Alpha này đương nhiên cũng có lòng riêng. Omega mà bọn họ coi trọng thì bọn họ cũng không bằng lòng chia sẻ với người khác, cũng không bằng lòng lại để Chung Hạo Sinh tàn sát bọn họ.

Kế hoạch của Chung Hạo Sinh rất hoàn hảo, điều kiện tiên quyết là cứu viện phải đến nhanh, bằng không thời gian lâu dài, lòng người thay đổi, gã cũng không cách nào lường trước được việc gì sẽ xảy ra.

Dương Khánh chính là có ý này. Cậu ta rất khiêm tốn, che giấu bản thân rất tốt, một khi cứu viện tới trễ, lòng người dao động, cậu ta liền có thể thừa dịp này rời khỏi đây rồi lại nghĩ cách khác.

La Tử Tùng gật đầu, nói: “Không hổ là người mở công ty lớn.”

Dương Khánh cười cười, lộ vẻ khách sáo, hỏi: “Tôi cũng có câu hỏi giống các anh, nếu như cứu viện không đến, các anh định làm thế nào?”

La Tử Tùng nói: “Rời khỏi đây thôi. Nơi này không phải nơi có thể ở lâu, tôi nghĩ bản thân Chung Hạo Sinh cũng hiểu rõ, gã cũng không thể cứ ở nơi đây thực hiện kế hoạch xưng vương được. Dự định ban đầu của chúng tôi chính là đi thẳng tới phía Bắc, đi về thành phố F.”

Nhiều người biết thì không còn là bí mật, sau một thời gian dài sẽ cạn kiệt đồ ăn và thuốc men, việc này chắc chắn là điều bất lợi đối với Chung Hạo Sinh.

Chắc chắn Chung Hạo Sinh còn có kế hoạch đằng sau, đến lúc đó người gặp nạn sẽ chỉ là những người sống sót cho rằng mình tìm được nơi tránh nạn.

Lúc đó đương nhiên sẽ có một trận náo loạn mới.

Hạng Thần nói: “Nhân số là một rắc rối lớn, thuốc men đồ ăn đều rất khó bảo quản, cậu thật sự muốn mang nhiều người như vậy đi cùng?”

“Không thể nào.” Dương Khánh khoát tay. Cậu ta rất rõ ràng, không phải ai cũng có thể làm anh hùng, “Đợi đến khi rời khỏi nơi này, tìm được một chỗ an toàn rồi thì chia đồ cho mọi người để mỗi người tự bảo trọng thôi.”

Dương Khánh suy nghĩ một chút, hỏi: “Thành phố F là trụ sở lớn sao?”

Hạng Thần gật đầu, coi như là đã đưa cho cậu ta một tin tức cực kỳ quý giá: “Thành phố F có quân đội bảo vệ, nơi đó là điểm mấu chốt cuối cùng, không dễ bị công phá. Người may mắn sống sót cũng đều đi tới đó, việc nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh cũng được tiến hành ở bên trong.”

Dương Khánh gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Hạng Thần yên lặng một lúc rồi nói: “Chúng ta sẽ chuẩn bị hai phương án, nếu như cứu viện không đến, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác để đối phó với Chung Hạo Sinh.”

Dương Khánh cũng có ý này, nhắc nhở: “Nếu như thật có cứu viện, Chung Hạo Sinh sẽ không để bản thân bị nắm đằng chuôi, nhưng phàm người biết tình huống ở đây thì nhất định sẽ không có kết quả tốt.”

“Đây là chuyện gã ta có thể làm.” Hạng Thần gật đầu.

Mấy người đang thương lượng, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Lão Cẩu, Dương Khánh lập tức ngồi xổm xuống núp dưới bàn.

Lão Cẩu nói: “Ngài Hạng, có tin tức từ đài phát thanh.”

Hạng Thần đứng dậy đi ra ngoài, Lão Cẩu quét mắt vào trong cửa một cái, chỉ thấy La Tử Tùng với Văn Xuyên đang ăn cơm, liền để lại người canh giữ ở cửa.

Hạng Thần lạnh lùng nhìn gã ta một cái: “Ông đang làm cái gì?”

“Để bảo vệ sự an toàn của ngài Văn Xuyên…”

Hạng Thần đánh gãy lời nói của gã ta, không khách sáo nói: “Cậu ấy là người của tôi, mấy Alpha đứng ngoài cửa còn ra thể thống gì? Ông đi hỏi cậu Chung của các người xem đầu óc gã còn dùng được không? Chạy tới địa bàn của tôi ra oai là muốn thế nào?”

Lão Cẩu là được Chung Hạo Sinh cứu, nghe vậy tập tức tức giận, Hạng Thần tiến gần lại một bước, tản ra pheromone uy hϊếp, Lão Cẩu là một Beta nhưng cũng không chịu được bị khí thế của đối phương ép cho lui lại hai bước.

Văn Xuyên nói vọng ra ngoài cửa: “Chia lãnh thổ cái gì, cứ làm như là động vật vậy.”

Hạng Thần chớp mắt vài cái, chậm rãi thu lại pheromone, trêu ghẹo nói: “Cậu không chịu được mùi của tôi chứ gì? Sợ không kiểm soát nổi bản thân à?”

Văn Xuyên ở trong phòng đá ghế một cái.

Hạng Thần nghe được tiếng động cảm thấy buồn cười, nhìn Lão Cẩu một cái, nói: “Rút người đi đi, tôi sẽ nói chuyện với Chung Hạo Sinh sau.”

Lão Cẩu chỉ có thể mang theo người rời đi, Hạng Thần xuống tầng nhận lấy tai nghe, nhanh chóng kết nối với đối phương.

Toàn bộ tinh thần Chung Hạo Sinh đều đề phòng nhìn chằm chằm hắn, mỗi một tấc cơ bắp đều căng thẳng.

Một lát sau, Hạng Thần đặt tai nghe xuống, nói: “Đã xin được cứu viện, cha tôi sẽ đích thân tới.”

Chung Hạo Sinh lập tức thở dài một hơi rồi ngã ngồi vào bên trong ghế, một tay gã đỡ trán, vừa ngơ ngẩn một chút đã vỗ đùi cười to lên.

“Trời không tuyệt đường người!” Cả khuôn mặt Chung Hạo Sinh tràn đầy sự hưng phấn: “Tôi biết mà! Tôi biết mà!”

Hạng Thần đứng lên muốn đi, khóe mắt nhìn qua màn hình giám thị bên cạnh.

Lúc trước hắn đã nói rõ ràng với Chung Hạo Sinh, tất cả các camera ở trên tầng cao nhất đều không được mở, hắn không muốn bị giám sát.

Chung Hạo Sinh đồng ý, lúc này một hàng màn hình phía trên cùng đều đen thui.

Tuy rằng không biết là Chung Hạo Sinh liệu có tuân thủ ước hẹn hay không, dù sao thì camera trong phòng thí nghiệm cũng đã bị hắn cắt dây, Chung Hạo Sinh cũng không có cách nào.

Nhưng nếu như camera trong hành lang vẫn còn đang tiếp tục được sử dụng thì hẳn là Chung Hạo Sinh sẽ biết Dương Khánh đã vào phòng thí nghiệm.

Lúc này Chung Hạo sinh đã không còn quá để ý tới chuyện khác ngoài việc cứu viện, gã hỏi: “Bao giờ tới?”

“Chậm nhất là đêm nay.” Hạng Thần nói: “Giờ hẹn là khoảng mười một giờ, trục thăng của cứu viện sẽ dừng ở trên mái nhà, nhiều người như vậy thì chỉ có thể chia nhóm đi.”

Chung Hạo Sinh gật đầu, tròng mắt đảo một vòng, nhìn về phía Hạng Thần: “Sau nhiều ngày như vậy thì cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, buổi tối cùng nhau chúc mừng đi, chúc mừng chúng ta sống sót qua tai nạn.”

Hạng Thần không có ý kiến gì, Chung Hạo Sinh liền cho người đi dặn phòng bếp, thuận tiện truyền tin tức xuống.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều sôi trào, tin tức buổi tối có thể rời khỏi khiến cho lòng người yên tâm, trường học lúc nào cũng bị bao phủ trong tử khí trầm trầm cuối cùng có chút sức sống, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười đã vắng mặt từ lâu.

Tin tức truyền đến ký túc xá, nhóm Omega sau khi khϊếp sợ lại thấy thấp thỏm bất an.

Bọn họ sợ bị sau khi được cứu sẽ không có thuốc, nhất là mấy cái người nghiện thuốc nghiêm trọng, họ giống như nổi điên gặm móng tay bản thân, mặt đầy vẻ hoảng loạn.

Bọn họ cảm thấy ở nơi đây cũng rất tốt, có ăn có uống, tuy rằng không thể ra ngoài nhưng ngày nào cũng trôi qua rất thảnh thơi. Cảm giác đắm chìm trong thuốc rất tốt, mỗi ngày đều như nằm mơ vậy, bọn họ không muốn tỉnh lại.

Ở ký túc xá tầng năm, Mạnh Đa nằm trên giường lẩm bẩm: “Không thể ra ngoài, không thể ra ngoài.”

Mấy bạn cùng phòng khác nhìn nhìn anh ta, nhỏ giọng cằn nhằn: “Nếu anh ta ra ngoài mà vẫn chưa tìm thấy đứa bé chắc còn điên hơn nữa.”

“Trốn tránh không phải là cách hay, tóm lại là vẫn phải đối mặt với hiện thực thôi.”

“Cậu còn nói anh ta, cậu muốn ra ngoài hả?”

“Không nghe cậu Chung nói sao, hiện giờ dân số bị giảm sút nghiêm trọng, để khôi phục lại dân số chỉ có thể dựa vào Omega, kết quả của việc chúng ta ra ngoài sẽ là gì? Còn không bằng trốn ở nơi này!”

Trong các phòng ở tầng bốn, tầng năm ký túc xá vang lên tiếng khe khẽ nói nhỏ, giống như tiếng lẩm bẩm của ác ma đến từ trong lòng đất, mang theo âm u và tử khí nhanh chóng tràn vào hành lang, hoàn toàn tương phản với không khí náo nhiệt ở khu dạy học.

Người ở phòng bếp ra sức làm bữa cơm thịnh soạn, người ở phòng học khác đều tràn vào nhà ăn, khó lắm mấy người này mới chủ động giúp trang trí với bày mâm.

Bọn họ quét, lau sàn rồi lấy từ trong kho hàng cờ màu với khinh khí cầu để treo trên tường, trên đèn, nhìn như là tiệc mừng năm mới.

Chung Hạo Sinh gọi đội tuần tra ở bên ngoài về, người giám sát các tầng khác cũng đều trở về.

Bọn họ mặc áo ba lỗ chống đạn, lưng đeo vũ khí, đầu đội mũ sắt, cả người tỏa ra sát khí nặng nề.

Nghe nói là buổi tối có thể rời khỏi đây, có vài người đàn ông cao lớn hình như cũng không vui vẻ gì.

Bọn họ thích gϊếŧ chóc, ở trong tình cảnh thế giới hỗn loạn này tìm được nơi thỏa mãn sở thích này, dùng tay không làm nổ tung một đàn tang thi rất là đã, bọn họ si mê loại cảm giác điên dại này.

Mấy người này đều là Alpha có gen không tệ, vào phòng bếp tìm ăn rồi đi tìm Chung Hạo Sinh, nửa đường gặp được Hạng Thần, khó chịu nheo nheo mắt lại.

Trước đó bọn họ đánh nhau với Hạng Thần một trận, có anh em còn đang bị thương nặng, thù này còn chưa báo.

Đào Phi đang ở trong phòng bếp giúp đỡ, nghe nói đã có thể trở về liền vô cùng vui vẻ, xa xa nhìn thấy Hạng Thần qua đây, lập tức gói ghém vài món ăn tiến đến: “Cho cậu với anh La, còn cả thầy Văn nữa.”

Hắn ta có quan hệ tốt với những người trong phòng bếp, lúc lấy đồ ăn tự nhiên sẽ nhiều hơn một chút, hắn ta nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: “Là cậu liên lạc sao?”

Hạng Thần ừ một tiếng, mở nắp hộp ra nhìn một chút rồi cảm ơn.

Đào Phi nói: “Xin lỗi vì chuyện hồi trước nha, lúc ấy tôi quá kích động, thật sự tôi không cố ý nói thế.”

Hạng Thần không để tâm lắm: “Không sao.”

Hắn nói xong liền muốn đi, Đào Phi đi theo sau, nói: “Cái kia, có bao nhiêu trực thăng cứu viện sẽ đến vậy?”

Hạng Thần nhìn hắn ta một cái: “Chỉ có một cái, không tới nhiều được.”

Không nói tới chuyện trường học không có chỗ đáp trực thăng, dù là có được thì ở loại thời điểm hiện tại, có thể cho một chiếc đến cứu viện đã không tệ rồi.

Đào Phi lập tức nói: “Vậy không phải là phải chia nhóm sao? Nửa đường lại gặp phải chuyện gì thì làm thế nào? Lúc trước chúng ta cũng không có thể thuận lợi rời đi…”

Đào Phi đảo mắt nhìn hắn: “Anh Hạng, tốt xấu gì chúng ta cũng đã đồng hành một đường, hãy nể mặt vật tư tôi đưa cho các cậu ở trên đường, khi chúng ta đi ra thành phố Hoa Hồng, tôi còn lái xe giúp các cậu chắn tang thi, cậu còn nhớ không?”

Hạng Thần hiểu rõ đối phương muốn nói gì, hắn thuận tay vỗ vai Đào Phi: “Còn nhớ, đến lúc đó sắp xếp cho anh vào nhóm rời đi đầu tiên.”

Mặt mày Đào Phi lập tức hớn hở, hắn ta vội cảm ơn rồi đồng ý.

Trưa hôm đó, đám trẻ con cũng được ra ngoài, chỉ có nhóm Omega vẫn chưa xuất hiện, vẫn còn rụt ở trong khu ký túc xá trốn tránh hiện thực.

Mấy Alpha cao lớn mặc áo chống đạn vừa uống rượu vừa mắng: “Mẹ nó, giờ dân số bị tổn hại nghiêm trọng, nghe nói là Omega đã chết hơn nửa, nếu chúng ta trở về thì phải sống như thế nào? Không bằng ở lại nơi này, mỗi người chia một cái xài dần.”

Mấy người khác đều ha ha cười lên, mấy lời không sạch sẽ cứ thế thoát ra khỏi miệng một cách đứt đoạn.

Văn Xuyên dẫn theo An Tĩnh đi qua mấy người kia, nghe vậy thì lạnh lùng nhìn mấy người kia một cái.

Có mấy tên Alpha chú ý đến cậu, một người trong đó đang định đứng lên thì thấy Hạng Thần từ phía sau bước nhanh qua đây, lấy tư thế bảo vệ che chở Văn Xuyên với An Tĩnh qua một bên khác.

Hạng Thần đút một tay vào túi, hỏi: “Sao lại ra đây?

“Nếu đều đã bỏ lệnh cấm, đương nhiên tôi có thể đi ra ngoài.” Văn Xuyên ôm lấy quyển bút ký, lạnh nhạt nói: “Tôi với An Tĩnh có chút chuyện cần nói, anh bảo Chung Hạo Sinh lấy giúp tôi vài đồ thí nghiệm từ kho hàng ra đi.”

Văn Xuyên đưa qua một tờ danh sách, Hạng Thần nhìn một cái, nhíu mày: “Cậu định làm gì?”

Vì buổi tối đã có thể rời khỏi nên khu ký túc xá lầu đã bỏ lệnh cấm, chỉ là những Omega kia còn không có chịu đi ra. An Tĩnh ở tầng bốn đã sớm chạy ra ngoài, vừa vặn bắt gặp đám Hạng Thần, Hạng Thần giới thiệu An Tĩnh cho Văn Xuyên, vừa lúc Văn Xuyên cũng có mấy vấn đề y học cần hỏi liền mang theo cả An Tĩnh qua đây.

La Tử Tùng khoanh tay đi ở phía sau, An Tĩnh cứ ngoái đầu lại ngắm hoài, nhỏ giọng nói: “Người kia cũng là bạn bè của cậu?”

Văn Xuyên ừm một tiếng, nghiêng đầu nhìn Hạng Thần một cái: “Tôi đang nghĩ một phương án, cần một vài số liệu mới có thể bắt đầu tiến hành mô phỏng thực nghiệm.”

Hạng Thần đành phải đi giúp cậu tìm đồ, La Tử Tùng liền mang theo hai người ngồi ở trên ghế dài sát tường, nhìn Văn Xuyên cầm bút điện thảo luận với An Tĩnh.

An Tĩnh là sinh viên năm tư chuyên ngành y, trẻ tuổi lại bồng bột, so với những người bị dày vò tinh thần, nhân cách thối nát chung quanh thì cậu ta nhìn như một đóa hoa nở rộ ở trong nhà ấm không hiểu sự đời, còn mang theo sự trong lành của nước mưa tươi mát, cực kỳ chói mắt.

Văn Xuyên nói chuyện với cậu ta mấy câu liền phát hiện An Tĩnh cũng là sinh viên xuất sắc, hơn nữa đầu óc còn cực kỳ linh hoạt, Văn Xuyên chỉ nói sơ sơ mấy câu mà cậu ta đã hiểu rõ ràng.

An Tĩnh vừa giúp Văn Xuyên sửa soạn số liệu vừa trộm liếc nhìn La Tử Tùng bên cạnh.

La Tử Tùng bị thương ở tay, dứt khoát cắt phăng cả cái tay áo, bên ngoài choàng một cái áo khoác, nhìn qua cực kỳ khí phách. Dù bị thương nhưng khí thế vẫn không giảm bớt, làm mấy tên Alpha ngồi gần đều không dám tiến lên bắt chuyện với Văn Xuyên.

An Tĩnh bớt chút thời gian nói chuyện với La Tử Tùng: “Xin chào, cho hỏi anh có bạn đời không?”

La Tử Tùng sửng sốt một chút, thầm nghĩ trẻ con bây giờ táo bạo thật, cười nói: “Trước mắt là không có.”

Anh đối xử với người nào cũng đều giống nhau, quanh người có một cảm giác an toàn nội liễm, khi nói cười cùng người khác sẽ làm người ta cảm thấy anh có tính tình rất tốt, dịu dàng thân thiết.

An Tĩnh nhìn anh một hồi, rồi tự tiến cử luôn bản thân mình: “Anh thấy tôi thế nào?”

La Tử Tùng ngơ ngẩn, Văn Xuyên ở bên cạnh sặc cả nước miếng, kinh ngạc nhìn qua.