Chương 30

Mọi người tranh nhau chen ra khỏi đường hầm. Ai cũng chạy trối chết, thậm chí dẫm cả vào chân nhau. Văn Xuyên và An Tĩnh hỗ trợ đẩy giường cáng của Hàm Hàm, cuối cùng cũng ra khỏi đường hầm. Nhưng khung cảnh trước mắt khiến mọi người đều sững sờ.

Đây không phải là lối ra bên ngoài, mà chỉ là thoát khỏi đường hầm nhỏ hẹp để ra một đường hầm lớn hơn. Bên ngoài có vài lối rẽ khác nhau.

Đường hầm bên ngoài này rộng hơn nhiều, cao đến vài mét. Đây giống như là hệ thống thoát nước ngầm của thành phố. Đoàn người đứng trong đường hầm rộng lớn trông rất nhỏ bé. Ở đây họ có thể nghe thấy tiếng vang khi nói chuyện.

Chu Trì đẩy mọi người ra, đi lên phía trước, nhìn trái nhìn phải. Nơi này giống như một mê cung, hoàn toàn không biết lối ra thực sự ở đâu.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Cô tức giận nói: “Có bản đồ không?”

Người dẫn đường phía trước cau mày: “Không, bản đồ vệ tinh đã bị hỏng khi nơi trú ẩn phát nổ, theo lý thuyết không thể dùng …”

Chu Trì nhắm mắt hít sâu một hơi, nghe âm thanh phía sau càng lúc càng gần, quyết đoán nói: “Không kịp nữa, chọn một đường đi! Nhanh lên!”

Văn Xuyên nắm chặt nắm đấm, cứ chạy trốn mà không rõ phương hướng như vậy cũng không phải là cách. Cậu phải nghĩ biện pháp…

Văn Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người. Sau đó, cậu tiến tới đoạt lấy khẩu súng trên thắt lưng một thành viên của đội cứu viện. An Tĩnh hoảng hốt, vội vàng kéo Văn Xuyên: “Cậu định làm gì thế?”

“Mọi người đi trước đi!” Văn Xuyên nói: “Tôi sẽ dẫn dụ bọn chúng sang hướng khác.”

“Cậu điên à?” An Tĩnh nắm chặt lấy tay của Văn Xuyên: “Cậu là Omega! Cậu sẽ không thể trốn thoát! Tang thi rất nhạy cảm với mùi pheromone của Omega!”

Văn Xuyên đã không còn chất cách trở. Lượng được sử dụng trước đây cũng không biết còn có thể duy trì tác dụng được bao lâu. Hơn nữa trên người cậu còn có mùi máu tươi, thực sự là con mồi ngon nhất.

Văn Xuyên lạnh mặt nói: “Nếu chúng ta cứ tiếp tục như này, một người cũng không thể chạy thoát!”

Mắt An Tĩnh mở to, run rẩy: “Nhưng…”

“Cậu đi theo bọn họ, cố gắng bảo vệ Hàm Hàm.” Văn Xuyên lại cầm thêm mấy băng đạn trong tay người của đội cứu viện. Ngón tay cậu khẽ run rẩy, người của đội cứu viện nhìn cậu thật sâu. Văn Xuyên hơi lúng túng. Tay trái cậu cầm lấy cổ tay phải, cố gắng hết sức để bản thân không run rẩy, nhưng không có hiệu quả.

Cậu đang sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng không còn cách nào.

Chu Trì đi tới, nói: “Không đến lượt cậu. Tôi đi.”

Cô đẩy Văn Xuyên ra, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cậu một cái: “Trước đây tôi đã phán đoán sai lầm. Tôi xin lỗi cậu!”

Văn Xuyên nhíu mày.

Những người trong đội cứu viện cũng nói: “Chúng tôi đi với thiếu tướng! Những người khác đi trước đi. Nhanh lên!”

Văn Xuyên ngăn cô lại, lắc đầu: “Nếu có thể, tôi sẽ không tranh giành cơ hội chịu chết với cô.”

Chu Trì: “…”

Chu Trì bật cười: “Lúc này cậu nói chuyện đó có thích hợp không?”

“Xin lỗi…” Văn Xuyên nói: “Nhưng rất nhiều người… Họ cần cô, và chỉ cô mới có thể.”

Văn Xuyên nhìn về phía mấy người trong đội cứu viện kia. Một số người trong số họ còn rất trẻ, có lẽ còn là sinh viên chưa tốt nghiệp. Cậu cắn răng, nói: “Phía trước có gì chúng ta cũng không biết, chúng ta phải giảm tổn thất đến mức thấp nhất có thể. Chuyện này để cho tôi đi mới là lựa chọn tốt nhất.”

Vẻ mặt Chu Trì hiện lên sự do dự: “Nhưng mà cậu là…”

Văn Xuyên nói: “Nhất định ở thành phố F sẽ có nhiều người giỏi hơn tôi. Không nói đến người khác, riêng trung úy Nhan cũng rất giỏi. Đương nhiên, nếu cô ấy không quá nóng vội, thì chúng ta sẽ không đến mức như bây giờ.”

Cậu nhìn Nhan Thư Ngọc đang đứng phía trước. Sắc mặt trung úy Nhan khá bối rối, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Rốt cuộc những người chặn chốt sau cùng cũng ra khỏi đường hầm nhỏ. Trên người họ dính đầy máu và tro màu xám đen. Một người quát lên: “Sao mọi người vẫn còn đứng đây? Đi nhanh đi!”

Chu Trì đành phải dẫn người đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Văn Xuyên.

Vẻ mặt An Tĩnh rất nghiêm túc: “Tôi đi với cậu!”

“Cậu che chở cho Hàm Hàm.” Văn Xuyên vỗ vai cậu ta: “Có duyên sẽ gặp lại.”

Mắt An Tĩnh rơm rớm nước, túm chặt tay Văn Xuyên: “Cậu bảo tôi biết nói với anh Hạng và anh La như thế nào?”

Văn Xuyên sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đôi mắt thoáng có nét cười. Cậu vỗ vỗ lưng An Tĩnh, đẩy cậu ta đi về phía trước vài bước, nói: “Tôi sẽ cố gắng sống sót, tôi…”

Bản thân Văn Xuyên cũng không biết nói gì nữa. Cậu chỉ thì thầm: “Tôi sẽ không chết một cách dễ dàng như này được. Tôi… Tôi sẽ tìm cách.”

Những người trong đội cứu viện vỗ vai cậu, để lại cho cậu một số vũ khí. Sau đó, họ phụ giúp đẩy giường cáng của Hàm Hàm tiến về phía trước.

Văn Xuyên và bọn họ tách ra. Cậu chọn một đường hầm khác. Cậu thấy An Tĩnh vẫn còn đứng ngây ra nhìn mình, lập tức giơ tay vẫy vẫy, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

An Tĩnh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Cậu ta đấm một đấm vào vách tường, gầm nhẹ một tiếng đầy bất lực. Sau đó, cậu ta dứt khoát xoay người rời đi, đuổi theo đội ngũ phía trước.

Văn Xuyên thở dài trong lòng: An Tĩnh là một chàng trai tốt. Cậu ta biết tiến biết lùi, cũng rất biết suy nghĩ vì đại cục. Thật sự rất đáng để kết bạn.

Cậu nhìn thoáng qua phía sau, nghe thấy tiếng gầm của bầy tang thi đang đến gần hơn. Cậu lập tức lấy một con dao găm rạch vài nhát trên cánh tay của mình. Sau đó, cậu nhỏ máu dọc theo con đường, chạy vào sâu trong đường hầm.

Ước tính đã cách cửa hầm một khoảng cách phù hợp, cậu tiến hành đặt quả bom hẹn giờ đầu tiên.

Sau đó, cậu tiếp tục tiến lên phía trước vài trăm mét, dựa vào tường để băng vết thương trên cánh tay lại, rồi kéo ống tay áo xuống để che đi.

Việc này thực sự không có nhiều tác dụng. Vào thời điểm cậu cắt tay để máu chảy ra, tác dụng còn sót lại của chất cách trở cũng bị mùi máu xua tan gần hết. Phần ít ỏi còn bám trên cơ thể cậu không đủ để che giấu được khứu giác có bản chất nhạy cảm với Omega của tang thi. Nên lượng ít ỏi đó hầu như không có ý nghĩa gì.

Tiếng rít xuất hiện ở cửa đường hầm. Trong giây lát, cậu có thể cảm giác được tang thi bên ngoài chần chừ giữa hai lối đi.

Cậu nổ một phát súng, phát ra tiếng động, lập tức thành công thu hút đàn tang thi vào đường hầm mình đi.

Văn Xuyên cắn răng, quay đầu bỏ chạy.

Trong đường hầm tối tăm gần như không thể nhìn thấy con đường dưới chân, Văn Xuyên buộc đèn pin ở vị trí thắt lưng, hai tay khum che lại, ánh sáng chỉ có thể chiếu vào vị trí của một vòng nhỏ phía trước. Câu chạy lảo đảo, ước tính bầy tang thi đã di chuyển đến vị trí đặt quả bom hẹn giờ đầu tiên. Cậu nhấn điều khiển từ xa trong tay.

Ầm!

Tiếng nổ lớn mang theo sóng nhiệt từ phía sau cuộn tới. Cho dù Văn Xuyên đã cố gắng chạy thật xa, vẫn bị luồng không khí nóng sinh ra do vụ nổ tràn tới đẩy ngã dúi dụi về phía trước. Cậu liên tiếp lăn vài vòng mới dừng lại được.

Đầu của cậu đập xuống đất, vết thương cũ lại nứt ra. Cậu chỉ thấy trong tai đầy tiếng ong ong, ù ù, gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác.

Hai tay cậu cố gắng chống đỡ cơ thể để đứng lên, gian nan lắc lắc đầu. Nhưng cậu lại thấy càng choáng váng, đành phải đứng im, ổn định thân thể, không dám lộn xộn.

Nhưng cậu không dám dừng lại lâu, lảo đảo đứng dậy, chống tay vào bức tường đường hầm, thở hổn hển và tiếp tục chạy về phía trước.

Vụ nổ sinh ra sóng nhiệt cuồn cuộn, tạm thời ngăn cản bầy tang thi. Nhưng Văn Xuyên không còn sức lực, chân mềm nhũn. Máu ở trên đầu chảy xuống mắt cậu. Cậu thấy hơi thở của mình càng ngày càng trở lên nặng nề, mỗi bước đi đều có cảm giác hụt hẫng, mất thăng bằng. “Thình thịch, thịch thịch…”, nhịp tim của cậu cũng trở nên hỗn loạn, đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại….

Không được…

Văn Xuyên cũng không biết mình còn đang chạy hay không. Bước chân cậu nhẹ bẫng, mặt đất chao đảo. Cảm giác ù tai vẫn chưa biến mất, cậu vẫn không nghe được gì.

Cậu đưa tay ra để lau theo quán tính, chạm vào máu chảy ra từ tai.

… Không, chưa phải lúc.

Văn Xuyên quay đầu lại, trong tầm mắt mơ hồ, cậu thấy một đám tang thi đang bốc cháy nhào tới.

Cậu giơ tay lên, nhưng bàn tay giống như đang đeo đá, rất nặng nề. Cổ tay và ngón tay liên tục run rẩy. Cậu cố gắng nhắm mục tiêu và nổ súng. Sau một vài phát súng đều bị lệch, cậu quay lại và tiếp tục chạy. Nhưng cậu lại bị vấp, ngã sóng soài trên mặt đất, đầu nặng đến nỗi cậu không thể đứng lên.

Cậu thấy mệt mỏi! Quá mệt mỏi rồi!

Cậu ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng trên người tang thi, còn có mùi da thịt cháy khét.

Lông tơ cả người cậu đều dựng đứng. Cậu có thể cảm thấy bọn chúng đang nhanh chóng đến gần mình.

Cậu cắn răng xoay người ngồi dậy, khó khăn dựa vào tường. Cậu giơ tay lên nổ súng, bắn chết mấy tang thi gần mình nhất. Sau đó, cậu lập tức lấy lựu đạn, nắm chặt trong tay.

Cậu không muốn chết! Cậu không muốn chút nào!

Nhưng cậu sợ bị ăn sống. Cậu sợ da thịt bị xé rách đau đớn, sợ bị moi bụng móc ra trái tim và phổi khi mình vẫn chưa tắt thở. Cậu thực sự rất sợ đau đớn, cũng sợ mình biến thành bộ dạng đáng sợ đó.

Nếu bị ăn được một nửa, mình biến dị thì sao? Mình sẽ kéo ruột bò loạn xạ, miệng gào thét ư?

Văn Xuyên nuốt nước bọt, run rẩy cầm lấy quả lựu đạn, đã chuẩn bị xong tâm lý cùng chết với bầy tang thi.

Rầm! Rầm!

Phía trên có cái gì đó rơi xuống.

Văn Xuyên ngẩng đầu lên, thấy phía trên đường hầm vỡ ra một lỗ hổng khổng lồ.

Ầm! Rầm!

Văn Xuyên còn chưa kịp phản ứng, trên nóc đường hầm lại sụp đổ!

Dòng nước theo từng lỗ hổng ào xuống. Những tảng đá khổng lồ đập vào tang thi. Văn Xuyên bị một số viên đá vụn rơi trúng đầu, cậu không kịp tránh, bị đập ngất xỉu.

Cậu mềm nhũn ngã sang một bên. Cơ thể nhanh chóng bị nhấn chìm trong dòng nước. Những tảng đá chặn đường của zombie, tiếng gầm gừ vẳng lại từ phía bên kia tảng đá. Bầy tang thi đang cố gắng thò bàn tay thối rữa từ khe hở ra để nắm lấy cậu, nhưng chúng không thể chạm tới.

Trên vị trí nóc hầm vừa bị nổ tung có hai cái đầu thò ra.

Kỳ Thập Nhất nói: “Ồ, chúng ta thật may mắn! Chặn đúng đường di chuyển của bầy tang thi.”

Sắc mặt của Hạng Thần vô cùng khó coi, dưới hai mắt là hai quầng thâm đen sì. Hắn liều mạng, quên ăn quên ngủ để đuổi đến đây. Thực ra, hễ hắn nhắm mắt lại là toàn mơ thấy ác mộng. Bây giờ, tâm trạng của hắn đã tệ đến mức không thể tệ hơn.

“Được rồi! Xuống dưới!” Hạng Thần giơ tay lên, ấn nút của thiết bị sau tai: “Đây là Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất, chúng tôi tìm được đường hầm rồi.”

Kỳ Thập Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chính xác là cho nổ tung một đoạn đường hầm.”

Hạng Thần không để ý tới cậu ta. Trong tai nghe, giọng nói của Hạng Khôn truyền đến: “Phía cha cũng tìm thấy một con đường hầm. Bên này hình như có người. Vậy chúng ta tách ra đi.”

Hạng Thần đáp một tiếng, lấy dây thừng từ trong ba lô ra. Hắn và Kỳ Thập Nhất treo mình tụt xuống đường hầm.

Bởi vì bọn họ cho nổ đường hầm, những tảng đá rơi xuống khiến cho bụi bay mù mịt, không thể nhìn thấy gì.

Hạng Thần vừa đặt chân xuống đường hầm đầy nước, lập tức bật đèn pin soi xung quanh: “Bên này không đi được. Đi bên đó xem.”

Văn Xuyên nằm trên mặt đất, bất tỉnh. Đèn pin buộc dưới thắt lưng cũng bị hỏng, không còn chiếu sáng nữa. Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất ở ngay phía trước, cách cậu không xa, ba người lướt qua nhau.

Kỳ Thập Nhất nói: “Sao bọn chúng lại chạy vào trong đường hầm?”

Hạng Thần không trả lời. Hắn luôn cảm thấy trong lòng rất bất an. Tim đập rất nhanh. Thần kinh toàn thân căng như dây đàn. Cánh mũi không tự chủ được giật giật. Hắn ngửi thấy mùi máu tươi như có như không bay vào trong mũi hắn.

Hắn soi đèn pin nhìn xung quanh, nhưng không thấy được người mà hắn luôn mong nhớ đang hôn mê ngay gần đó. Cậu bị đá, nước và bóng tối che mất.

Hai người lại đi về phía trước một đoạn. Giày quân đội đế dày giẫm lên làm nước bắn tung tóe.

Cộp cộp, cảm giác bất an trong lòng Hạng Thần dâng lên càng lúc càng mãnh liệt.

Cộp cộp, Hạng Thần đột ngột đứng lại, lông mày nhíu chặt.

Kỳ Thập Nhất không hiểu sao, quay lại nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Tim Hạng Thần đập rất nhanh. Văn Xuyên đã rất yếu rồi, pheromone của cậu vì thế cũng trở nên vô cùng nhạt. Một chút pheromone mỏng manh đó bị nước và chất cách trở còn sót lại làm cho càng mơ hồ hơn. Nhưng nó vẫn như một cái móc câu nhỏ, phiêu lãng trong không trung, len lỏi vào cảm xúc bất an trong lòng Hạng Thần, liên tục rung lên từng hồi chuông yếu ớt cảnh báo hắn, đánh vào thần kinh của hắn.

“Cậu có ngửi thấy…” Hạng Thần nhíu mày, quay đầu lại.

Đúng lúc này, Văn Xuyên bị sặc nước nên tỉnh dậy.

“Khụ khụ…” Tiếng ho rất nhỏ, lẫn trong tiếng nước chảy. Nếu Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất đi xa thêm hai bước, có lẽ chỉ cần khoảng cách hai bước nữa, sẽ không ai nghe thấy âm thanh yếu ớt này.

Đất đá và nước vẫn tuôn xuống từ các lỗ hổng gây ra do vụ nổ. Tạp âm che mất đi hơi thở yếu ớt và tiếng động mơ hồ Văn Xuyên gây ra.

Lỗ tai Hạng Thần vừa động, đột nhiên giống như trực giác trong lòng mách bảo, hắn lập tức xoay người chạy quay lại.

Kỳ Thập Nhất không rõ chuyện gì, nhưng vẫn vội vàng chạy theo hắn.

Hạng Thần gấp gáp chạy lại, nước dưới chân bắn tung tóe. Càng chạy lại gần nơi đường hầm bị phá sụp, nhịp tim của Hạng Thần càng nhanh.

“Văn Xuyên!” Hắn không kìm được gọi to: “Văn Xuyên! Có phải cậu không?”

Kỳ Thập Nhất thực sự hoảng sợ. Cậu ta không nghe thấy bất kì động tĩnh gì: “Không phải chứ? Đừng làm tôi sợ! Đừng nói là cậu ấy bị đá rơi trúng…”

Hạng Thần muốn phát điên rồi, vài bước cuối cùng gần như là nhào tới. Hắn quỳ cả người xuống nước, đưa tay kéo tảng đá ra, nhìn thấy người bị chặn ở phía sau.

Lúc này, hơi thở của Hạng Thần gần như ngừng lại.

Văn Xuyên nửa hôn mê, đầu cậu vẫn còn chảy máu, vô hồn ngã xuống nước.

Tay cậu vẫn cầm một quả lựu đan.

Kỳ Thập Nhất giật mình kêu lên, vội vàng tiến lên lấy quả lựu đạn trong tay Văn Xuyên ra. Sau đó, cậu ta nhanh chóng cởi ba lôc, lấy túi y tế ra ngoài.

“Tìm được…tìm được Văn Xuyên!” Tay Kỳ Thập Nhất run rẩy, ấn nút trên tai nghe báo cáo: “Báo…báo cáo! Tìm được Văn Xuyên rồi!”

Văn Hạ trả lời đầu tiên: “Em ấy thế nào rồi? Các cậu đang ở đâu? Báo tọa độ!”

Kỳ Thập Nhất nhìn Hạng Thần một cái, giọng nói run rẩy: “Cậu ấy… cậu ấy bị thương. Chúng tôi sơ cứu cho cậu ấy trước đã!”

Hạng Thần nhanh chóng kéo Văn Xuyên ra khỏi nước, ôm chặt vào trong ngực.

Sắc mặt hắn đen kịt, rất đáng sợ, ánh mắt sắc bén, không nói câu nào. Đầu tiên, hắn thăm dò hơi thở và mạch đập của Văn Xuyên, lập tức lấy ống tiêm ra tiêm. Sau đó, hai người tiến hành băng bó vết thương cho Văn Xuyên.

Từ đầu đến cuối, hắn không nói một lời, sát khí toàn thân tỏa ra khiến Kỳ Thập Nhất nổi da gà.

Hai người băng bó vết thương của Văn Xuyên xong, Kỳ Thập Nhất đỡ Văn Xuyên lên lưng Hạng Thần. Hạng Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua lỗ hổng bị bọn họ cho nổ tạo ra, suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đi ra ngoài qua lỗ hổng này là con đường gần nhất. Bây giờ, chúng ta đi ra ngoài luôn, không cần đi vào trong nữa.”

Kỳ Thập Nhất gật đầu, đang muốn kéo khóa dây thừng, chợt nghe thấy tiếng cười truyền đến cách đó không xa.

“Chúng ta thật sự là có duyên.” Từ cửa đường hầm ở đầu kia, Chung Hạo Sinh từng bước từng bước đi ra. Trong tay gã cầm súng, nhắm ngay đầu Hạng Thần: “Hạng Thần! Thế mà cậu lại không chết. Đúng là mạng lớn!”

Hạng Thần lạnh lùng nhìn hắn.

Chung Hạo Sinh lười nói nhảm với hắn, nhìn Văn Xuyên, họng súng đè xuống, nói: “Buông cậu ta xuống, tôi thả cậu đi.”