Chương 17: Ghét bỏ

Em vừa đi quay phim về, tiện đường ghé qua đây không được sao?

Nói rồi, cô uyển chuyển bỏ giầy sang bên, cởi khóa váy tuột xuống, trên người chỉ còn bộ đồ lót, bước lại gần ôm lấy người đàn ông trước mặt vuốt ve trên ngực trần của anh. Hải Phong nhăn mặt, gỡ tay cô ra nhắc nhở.

- Lên phòng tắm rửa đi, mùi nước hoa nồng quá!

Hiểu Phương giận dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cô nhặt hết đồ của mình đi về phòng. Tự dưng anh thấy mình không thích mùi nước hoa của Hiểu Phương dù trước đây cô vẫn hay dùng. Thoang thoảng quanh đây vẫn còn mùi hương dịu nhẹ của Âu Lan, anh lắc đầu xua đi hình ảnh cô gái có đôi mắt to tròn, mặt búng ra sữa ấy, rót một cốc rượu đầy uống hết mới về phòng.

Cô gái đã tắm rửa sạch sẽ, mặc gợi cảm đứng cửa chờ anh tới là lao đến. Anh mặc cô hôn, mắt liếc sang phòng bên cạnh vẫn thấy sáng đèn thì nhắc nhở Hiểu Phương.

- Vào phòng đi, ngoài này không tiện.

Vậy nhưng cô nàng lại tỏ ra giận dỗi.

- Trước kia chẳng phải vẫn vậy sao? Ở ngoài này rồi vào phòng. Em mới biết được cách này hay lắm.

Nói rồi, cô bám cổ anh xuống hôn nhưng bị anh từ chối. Hải Phong lại nghĩ đến Âu Lan, cô không biết hôn nhưng anh lại muốn nó. Anh hoàn toàn bỏ quên người bên cạnh. Mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, cửa phòng cũng chẳng kịp đóng.

Anh phải thừa nhận, Hiểu Phương rất biết cách làʍ t̠ìиɦ. Cả người anh nóng lên, hơi thở gấp gáp nặng nhọc. Cô gái mềm mại hôn lên người anh, dùng lưỡi kí©h thí©ɧ từng điểm nhạy cảm rồi đẩy anh ngồi xuống giường, quỳ xuống chân anh ngậm lấy cậu chủ nhỏ chăm sóc. Anh nắm lấy tóc Hiểu Phương, cơ thể run lên từng hồi, nặng nhọc trong hơi thở gấp gáp thỏa mãn.

Âu Lan vừa định xuống chạy bộ vài vòng cho dễ ngủ thì chân lại như chôn tại chỗ, tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ của anh đập vào tai cô. Họ lại không đóng cửa, cô muốn nhanh chân bước qua nhưng lại không bước nổi.

Đứng trước cửa phòng, nhìn anh và cô ta làʍ t̠ìиɦ, cô mỉm cười khinh miệt. Cô đứng đó nhưng họ không hề nhìn thấy, anh đang nhắm mắt, rêи ɾỉ sung sướиɠ khi cô ta đang làʍ t̠ìиɦ bằng miệng với anh. Tự dưng thấy mình bình tĩnh lạ, so với việc phải học trên sách báo thì xem thực hành cũng không đến nỗi tệ. Khóe môi cô cong lên, lấy điện thoại mở chế độ quay phim rồi đứng lánh sang một bên. Cô sẽ dùng nó để uy hϊếp anh ta mỗi lần muốn ra lệnh cho cô.



Hiểu Phương nghe thấy tiếng bước chân thì càng làm tới, cô vừa liếʍ vừa hôn nhưng cũng không ngừng rêи ɾỉ. Cô ta biết Âu Lan đang ở ngoài cửa nên đứng dậy, ngồi lên lòng Hải Phong, cầm lấy của anh chủ động tư thế yêu. Cô thấy anh hôm nay không hào hứng nhưng kệ miễn sao cô thích là được.

Trong đêm khuya, tiếng da thịt va chạm, tiếng hoan hỉ của hai người trong phòng càng nghe rõ hơn.

- Ưʍ...Hải Phong...của anh lớn quá!....sướиɠ quá!

Hiểu Phương thiếu điều muốn hét lên cho người bên ngoài nghe thấy nhưng lại không biết rằng mình đang bị quay lại.

Thấy đã đủ, Âu Lan dừng lại không quay tiếp, cô hít thở bước qua nhưng không nén nổi tò mò mà quay vào nhìn. Bắt gặp ánh mắt của Hải Phong thì cô nở nụ cười nửa miệng, buông nhẹ lời.

- Lần sau động tình thì đóng cửa vào.

Vừa thấy Âu Lan, anh cố tình quay người Hiểu Phương lại chủ động ra vào nhưng nghe cô nói vậy hành động của anh bỗng khựng lại. Âu Lan còn giơ tay chào, nụ cười còn vui vẻ nữa làm anh bất ngờ. Đáng lẽ cô ta phải ghen, phải buồn rầu chứ tại sao lại vui vẻ vậy.

- Mặc kệ cô ta, tiếp đi anh.

Anh đẩy Hiểu Phương ra, phi vào phòng tắm, buông lời lạnh lẽo.

- Về đi, lần sau đừng tự động đến đây nữa.

Hiểu Phương xám mặt, chạy lại gõ cửa rầm rầm.



- Hôm nay anh làm sao vậy? Ra đây cho em đi.

- Muốn tự về hay có người lôi về thì tùy em quyết định đấy.

Cô tức tối, hai tay nắm chặt, tức giận đến đau cả ruột gan, nhìn người bên ngoài cửa sổ gầm gừ. Từ lúc Âu Lan xuất hiện thì cô cảm nhận được Hải Phong đã không còn như trước nữa.

Mặc lại quần áo, cô rời khỏi phòng xuống dưới. Khi thấy Âu Lan chạy lại gần thì giơ tay chắn ngang.

- Cô có biết thế nào là lịch sự không hả?

Âu Lan nhìn cô ta có vẻ đang rất tức giận, khác hẳn với vẻ mặt trong phòng khi nãy thì lại thấy thoải mái.

- Cô muốn nói chuyện gì? Người cần học lại phép lịch sự không phải là hai người sao? Tôi không ngờ cô đóng phim sεメ cũng đạt lắm đấy, rất chuyên nghiệp. Nếu không biết cô làm diễn viên chắc tôi nghĩ cô là gái bao cao cấp đấy.

Cánh tay Hiểu Phương giơ lên nhưng chưa động được đến điểm dừng thì đã bị Âu Lan túm lại, bóp chặt đến tái mặt.

- Bỏ tay tao ra...đau...

- Cô đừng tưởng mình là sao thì được phép động đến người khác. Trên phim trường, cô là tâm điểm, trong phim ảnh cô là ngọc nữ, tôi cũng từng coi cô như vậy đấy nhưng bây giờ trong mắt tôi thì cô chỉ là một gái bao cao cấp mà thôi nên không có tư cách dạy dỗ hay đánh tôi.

Hiểu Phương giơ tay còn lại túm tóc Âu Lan giật mạnh, vậy mà Âu Lan còn thả tay kia ra cho cô ta thuận thế túm thêm tóc mà không phản ứng gì. Nhưng cô ta chưa kịp làm Âu Lan đau thêm thì ngay lập tức phải dừng lại khi nghe thấy tiếng quát lạnh thấu xương.

- Buông cô ấy ra...cút ngay khỏi nhà tôi.