Chương 10: Tôi Nhất Quyết Muốn Ngồi Đấy.

Sau khi làm xong bài tập cậu không dám ở lại quá lâu, thậm chí còn không có thời gian để rửa bảng màu, vội vàng thu dọn dụng cụ vẽ tranh trở về ký túc xá.

Yến Thế Luật là người duy nhất trong ký túc xá, anh ấy mở máy tính và nhấp chuột di chuyển liên tục như thể đang chơi game.

Bạch Niệm hơi ngạc nhiên siêu cấp học bá như Yến Thế Luật cũng chơi game sao?

Nhìn phong cách trò chơi, nó khá phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu. Bạch Niệm nhìn thật lâu lúc lấy lại tinh thần phát hiện Yến Thế Luật đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn cậu.

Bạch Niệm có chút bối rối: "Sao vậy?"

Yến Thế Luật không nói gì chỉ chỉ vào má.

Bạch Niệm sửng sốt một chút, rất nhanh liền nhận ra trên mặt mình dính màu.

Điều này thường xảy ra khi họ đang vẽ tranh, có lẽ là do Yến Thế Luật thích sạch sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy cậu xuất hiện trong ký túc xá với khuôn mặt dính màu.

Bạch Niệm đặt bảng màu lên ghế, định rửa mặt trước rồi mới đi rửa bảng màu.

Tiếng nước chảy ào ạt, chợt truyền đến một giọng nói: "Bạch Niệm, cậu đang trốn tránh tôi à ?"

Tiếng nước chảy hơi lớn, cậu không nghe rõ, cho rằng là Yến Thế Luật, Bạch Niệm lắc đầu: "Tôi không có trốn cậu."

"Vậy tại sao ngày nào cậu cũng đi sớm về muộn, ai cũng không nhìn thấy?"

"Hà Tiêu?" Bạch Niệm nheo mắt ngẩng đầu lên, lúc này mới có thể xác định được thân phận của người nói.

Cậu vừa rửa mặt xong, chưa kịp lau, gò má ướt nhẹp, nước từ cằm chảy thẳng xuống cổ áo.

Hà Tiêu cảm thấy hơi không tự nhiên, vội vàng quay mặt đi, cố ý hung hăng nói: "Vậy cậu nghĩ là ai nữa?"

Bạch Niệm quay đầu lại, hơi chột dạ lắc đầu: “Không có ai cả.”

Hà Tiêu cũng ý thức được vừa rồi mình cố tình gây sự, vì che giấu cảm giác chột dạ, đứng trước mặt Bạch Niệm lớn tiếng hỏi: “ Nhìn xem, cậu lại trốn tôi."

"..."

Bạch Niệm: "Rõ ràng là cậu đang ngăn cản tôi."

Cậu vừa rửa mặt xong, định lấy khăn lau mặt trên bàn thì bị Hà Tiêu chặn lại.

"Nhương đường," Bạch Niệm lau mặt dùng giọng điệu lịch sự "Tôi đi lấy khăn mặt."

Hà Tiêu đứng trước bàn hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng như kẻ bắt nạt: "Không."

"Tránh ra," Bạch Niệm cảm thấy khó chịu, nước nhỏ vào mắt, cậu có chút nóng nảy, "Mắt tôi không nhìn thấy."

"Không," Hà Tiêu chỉ nhặt chiếc khăn mặt lên, vừa trẻ con vừa kiêu ngạo, "Trừ khi cậu cầu xin tôi."

Bạch Niệm:"...."

Cậu sẽ không nhờ Hà Tiêu giúp đỡ Bạch Niệm ngẩng đầu nhìn chiếc khăn mặt đang giơ lên, đang định nhảy lên chộp lấy thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Lau đi."

Bạch Niệm quay lại thấy Yến Thế Luật đang cầm một hộp khắn giấy.: "Nước nhỏ xuống đất."

"A, xin lỗi !" Cậu vội vàng rút lấy hai miếng khăn giấy lau mặt, cảm kích nói: "Cảm ơn." Yến Thế Luật thu hồi khăn giấy hộp, "ừ" một tiếng lúc xoay người anh đem cái ghế ngăn ở trước mặt bọn họ , thuận tay dời đến sau lưng Hà Tiêu.

"Tôi cũng không phải không đưa cho cậu." Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hà Tiêu miễn cưỡng ném chiếc khăn mặt vào người Bạch Niệm giọng điệu không vui.

Nhớ lại hành vi vừa rồi của mình, cậu ta có chút xấu hổ, nhưng không muốn cứ rời đi với thái độ chán nản như vậy.

Bạch Niệm ở trước mặt cậu ta, giống như một kẻ dễ bị bắt nạt. Đó không phải là mời cậu ta tới bắt nạt sao?

Đây đều là cậu tự chuốc lấy Hà Tiêu duỗi đôi chân dài ra, sải bước đứng giữa Bạch Niệm và chiếc ghế.

Bạch Niệm nhìn thấy liền lo lắng, hoảng sợ nói: "Đừng ngồi lên ghế của tôi!"

"Tôi nhất quyết muốn ngồi đấy." Hà Tiêu nhìn cậu với vẻ mặt thách thức. Cậu ta càng không nhượng bộ mà ngồi xuống ghế với vẻ mặt sợ hãi của Bạch Niệm.

Tuy nhiên, khi mông cậu ta chạm vào mặt ghế, Vẻ mặt Hà Tiêu trở nên tế nhị.

"Đây là cái gì?"

Thứ dưới mông cứng ngắc, nhớp nháp, có tiếng nước nhầy xèo xèo.

Hà Tiêu đứng dậy và muốn nhìn rõ, nhưng ghế trống và mông trở nên nặng trĩu cậu ta giơ tay chạm vào một vật cứng ở mông.

Hà Tiêu: ?

Cái gì... cái quái gì vậy?

"Đã bảo cậu đừng ngồi mà," Bạch Niệm tiến lên một bước, lấy bảng màu đang dính chặt vào mông cậu ta, đau lòng nói, "Nhanh lấy nó ra khô sẽ dính lại với nhau."

Hà Tiêu vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Bạch Niệm đau khổ, trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác thoải mái.

"Đừng lo lắng, tôi không sao." Cậu ta vô cùng rộng lượng nói.

"À, Đương nhiên rồi!" Bạch Niệm nhìn chằm chằm vào bảng màu đau khổ vô cùng, "Bảng màu thương hiệu Van Gogh của tôi, giờ hay rồi, bị cậu làm biến dạng!"

Hà Tiêu: "... ... "

haha chương này hơi ngắn mình đăng luôn