Chương 39

Tối hôm đó, nàng vẫn như thường lệ mà hầu hạ hắn tắm rửa, tuy vẫn còn chút ngại ngùng và xấu hổ nhưng vì đây là công việc mà nàng phải làm, nên nàng chỉ một lòng muốn hoàn thành xong công việc chứ không dám nghĩ gì trong đầu.

"Nước hơi nóng nhỉ?" Hắn bước vào bên trong bồn tắm gỗ.

"Vậy... để nô tì đi lấy thêm nước lạnh đến cho người."

Phương Nghi vừa bước đi một bước thì hắn đã nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngã vào trong bồn tắm.

"Á!"

Nàng bị ngã vào trong bồn tắm, cơ thể cứ vậy mà bị ướt sũng, nàng vội vàng đứng lên thì bị hắn ấn mạnh xuống. Hai tay hắn đặt lên thành bồn tắm, nhốt nàng vào trong lòng hắn, không cho nàng có cơ hội chạy thoát.

"Vương gia? Người sao vậy?"

Tiểu cô nương trước mặt hắn sợ hãi đến mức nói không ra tiếng, đôi mắt thơ ngây nhìn thẳng vào hắn khiến hắn có chút chột dạ.

Nhưng một chút chột dạ đó sao có thể đập tắt được sự khát khao cháy bỏng trong lòng hắn. Hắn thật sự không có cách nào kiềm chế được du͙© vọиɠ mà muốn chiếm đoạt lấy nàng một lần nữa.

"Vương gia? Có phải người... ưʍ."

Phương Nghi còn chưa kịp nói xong thì đôi môi ấm áp kia đã đặt lên môi nàng, dồn dập, mạnh bạo và gấp gáp làm cho nàng không thể thở nổi. Nàng bám lấy cánh tay hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng cơ thể lại trở nên mềm nhũn không còn chút sức lực.

Hơi ấm của nước nóng và hơi ấm của hắn hoà quyện lại với nhau làm một, bủa vây lấy cơ thể nàng, bức bối và nồng nhiệt đến mức khiến người ta như phát điên.

Khi nụ hôn dứt ra, hơi thở của cả hai đều hổn hển và gấp gáp. Nàng cố tình tránh né không nhìn thẳng vào mắt của hắn, mà chỉ chỉ cúi đầu, vô tình nàng nhìn thấy ở bên trong chiếc khăn mà hắn quấn ngang hông có thứ gì đó đang nhô lên. Mặt nàng thoáng chốc đã đỏ bừng.

"Phương Nghi." Hắn đột nhiên ôm chầm lấy nàng, gục mặt vào vai nàng mà thì thầm: "Ta khó chịu chết mất, ta vốn chỉ muốn giữ ngươi ở bên cạnh, bảo vệ ngươi, cho ngươi những thứ tốt nhất. Vậy mà ta lại... ta xin lỗi."

Tay Phương Nghi run rẩy ôm lấy cơ thể to lớn của hắn: "Vương gia... thật ra... thật ra người không cần phải chịu đựng như vậy. Vương đối tốt với nô tì nhưng nô tì lại chẳng thể làm được gì cho người, nô tì... muốn giúp người."

Hắn ngạc nhiên đẩy nàng ra, nhìn chằm chằm lấy nàng không chớp mắt: "Ngươi thật sự muốn giúp ta?" Hắn phì cười: "Thôi đi, ta không muốn ăn hϊếp một tiểu cô nương như ngươi. Hơn nữa, ta sợ ngươi sẽ hối hận."

"Nô tì không hối hận mà." Nàng nói chắc như đinh đóng cột, nhất quyết muốn giúp hắn giải toả.

Nhưng hắn lại hít sâu vào một hơi rồi dựa người vào thành bồn tắm và gác hai tay lên thành bồn. Hôm nay hắn không muosn làm tiểu nhân.

"Ta có ngươi ba giây, mau chóng đi ra khỏi phòng ta." Hắn nói.

Hắn đã cho nàng cơ hội quay đầu nhừn lúc này nàng lại cứ bướng bỉnh không chịu nghe, nàng tự tìm toies, nhoài người về phía hắn và đặt nụ hôn vụng về của mình lên môi hắn.

Hai tay hắn siết chặt, hơi thở vốn đã bình thường nay càng hỗn loạn. Không ngờ muốn làm quân tử lại khó hơn hắn nghĩ.



Hắn đẩy nàng ra, chiếm lấy thế thượng phong rồi gặm nhắm môi nàng, mạnh bạo đến mức khiến môi nàng sưng lên.

"Vương... vương gia."

"Ai bảo ngươi dám khıêυ khí©h sự nhẫn nại của tam Không còn đường hối hận đâu." Hắn vùi đầu vào cổ nàng, mùi hương quen thuộc khiến hắn như chìm vào cơn điên loạn, một lúc một lún sâu vào ranh giới của du͙© vọиɠ.

Sau khi đã lột sạch y phục của nàng, hắn vội vàng bế nàng lên giường.

Tiểu cô nương dưới thân hắn không mảnh vải che thân, ngượng ngùng lấy tay che che chắn chắn.

"Đừng... vương gia đừng nhìn."

Hắn nhếch mép, dùng một tay nắm hai tay của nàng đặt lêи đỉиɦ đầu: "Sự cám dỗ đầy quyến rũ như vậy... sao ta có thể cưỡng lại được chứ." Hắn đột nhiên ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Hơn nữa, đêm đó ta còn chưa được nhìn rõ."

Phương Nghi lập tức đỏ mặt, nhưng hắn không để nàng đợi lâu thêm nữa mà cúi xuống ngặm lấy nhũ hoa của nàng, bàn tay hư hỏng không ngừng nắn bóp mạnh bạo.

Bị hắn chơi đùa, nàng khó chịu đến phát điên.

"Vương gia..."

"Hửm?"

"Nô tì thấy lạ lắm. Nô tì khó chịu."

Cơ thể nàng cảm thấy nóng bức và vô cùng kì lạ, một loại cảm giác thèm muốn mãnh liệt mà nàng chưa từng được cảm nhận qua.

"Ta biết. Gọi tên ta. Cầu xin ta. Ta sẽ khiến ngươi cảm thấy sung sướиɠ." Ánh mắt hắn nhìn đôi mắt mơ hồ, ẩm ướt của nàng đầy mong chờ.

"Vân... Vân Kiêu, làm ơn... ta... khó chịu lắm."

Lời nói của nàng khiến hắn hứng lên, hắn nở nụ cười biếи ŧɦái, sau đó... thúc mạnh vào bên trong nàng.

Nàng vừa đau đớn vừa có cảm giác như lên mười tám tầng mây, cơ thể không khỏi run rẩy và rùng mình.

"Ư... Vân Kiêu... đau."

"Hự! Phương Nghi... đừng cắn chặt ta như vậy.

Hắn cẩn thận rút ra rồi đẩy vào một cách nhẹ nhàng vì không muốn làm đau nàng.



"Ư..." Nàng mím chặt môi, không để giọng của bản thân phát ra.

"Đừng kiềm chế, ta muốn được nghe giọng của ngươi, Phương Nghi." Hắn lau đi nước mắt cho nàng rồi cúi đầu xuống hôn nàng, động tác vẫn không ngừng nghỉ, thậm chí còn nhanh hơn."

"Ưʍ... chậm... chậm chút, Vân Kiêu. Vân Kiêu..."

Vân Kiêu? Chỉ cần nàng gọi hắn như vậy là hắn lại không khống chế được bản thân mà muốn thúc vào sâu bên trong nàng, thúc mạnh hơn.

"Ư... to quá... rách mất."

"Ta xin lỗi, ta không thể dừng lại được, ngươi cố chịu một chút."

...

"Không được rồi Vân Kiêu, ta thật sự không thể tiếp tục."

"Chỉ một lần nữa thôi, ta hứa."

...

"Không, dừng lại đi... ưʍ... dừng lại."

"Chưa đủ, Phương Nghi, ta vẫn còn muốn ngươi."

...

"Ư... hộc... hộc... làm ơn... mệt... mệt quá!"

"Vậy ngươi chỉ cần nằm im mà hưởng thụ, cứ để cho ta."

...

"Mục Vân Kiêu... dừng lại đi mà... ưʍ."

"Lần cuối, ta hứa."

...

"Ư... ta không còn sức nữa... thật sự không được nữa."

"Chết tiệt! Đừng nhìn ta bằng vẻ mặt đó! Ta... nó lại lên rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm."