Chương 5: “Được hôn em nhiều hơn một chút cũng tốt mà”

Thịnh Hạ nằm lì ở nhà hai ngày, cuối cùng nước mắt cũng cạn khô. Đêm đó cô bị người đàn ông đó đùa bỡn, dâʍ đãиɠ ở dưới thân anh thừa hoan. Tất cả những hình ảnh đó cứ hiện lên trong đầu Thịnh Hạ mặc cho cô đã cố gắng quên đi nhưng vô dụng.

Cũng kể từ lần đó, cô cũng không còn gặp lại Tư Trầm nữa. Thịnh Hạ đoán rằng số tiền đó là để trả cho một đêm xuân và có lẽ từ nay hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Cuộc sống lại quay lại quỹ đạo vốn có của nó, ngày tháng trôi nhanh thoáng cái đã kết thúc học kì 1. Lưu Vân đã giới thiệu một đoàn phim cho Thịnh Hạ. Thù lao không tồi, vì thế hai người cùng nhau tiến tổ.

Đoàn phim đang quay một bộ phim có nội dung thần tượng cẩu huyết. Nam nữ chính đều là những người không có kĩ thuật diễn, chủ yếu là do nhà đầu tư chính đưa vào. Vì vậy, không còn cách nào khác, những diễn viên phụ khác được mời đến đều là những người có thực lực để cứu vớt chút danh tiếng cho đoàn phim.

Thịnh Hạ được giao cho một vai nhỏ, là mối tình đầu của nam phụ. Người vào vai nam phụ lần này cũng là người mà cô đóng cặp là nam diễn viên nổi tiếng Ninh Hạo. Lần đầu tiến tổ, Thịnh Hạ thực sự không có kinh nghiệm. Cảnh khóc của cô không hề tốt, đã liên tiếp NG mấy lần. Mặc dù người phối hợp diễn với cô là Ninh Hạo vô cùng nhẫn nại cùng cô đối diện mấy lần, nhưng có vẻ đạo diễn đã mất hết kiên nhẫn sau mấy lần NG liền tiếp. Ông trực tiếp đuổi cô ra ngoài phim trường.

Thịnh Hạ ủ rũ dựa vào góc tường mà đem kịch bản ra đọc đi đọc lại. Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ: “ Em thật sự không cần vì bị mắng mà như thế này”. Thịnh Hạ ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hạo đang đi tới mà ngượng ngùng cùng: “ Em thật có sự có chút quá khẩn trương”. Ánh mắt Ninh Hạo đầy ý cười, nói: “Chúng ta diễn thử lại hai lần em liền có cảm giác.”

Nghe vậy, Thịnh Hạ ngượng ngùng gật đầu: “ Cảm ơn anh”.

Ninh Hạo thấy vậy liền an ủi: “Chuyện bị mắng là thường xuyên, sau này em quen sẽ thấy nó bình thường thôi.”

Hai người nhìn nhau, Thịnh Hạ giơ tay lên ý bảo Thịnh Hạ diễn trước một lần. Xem cô diễn xong, anh liền hướng dẫn vài câu, sau đó hai người cùng nhau đối diện hoàn chỉnh một phân cảnh.

Nhờ có sự giúp đỡ của Ninh Hạo, cuối cùng cả hai người cũng hoàn thành xong tiến độ hôm đó của đoàn làm phim. Lần này Thịnh Hạ diễn một lần liền qua làm cho đạo diễn cũng có phần ngạc nhiên.

Sau khi kết thúc xong công việc, Ninh Hạo và Thịnh Hạ có trao đổi phương thức liên lạc. Cùng lúc đó, anh đã giới thiệu cho Thịnh Hạ một đoàn làm phim mới. Sau khi kết thúc công việc ở bên này, Thịnh Hạ liền chạy qua đoàn phim mới để tiếp tục đóng phim. Vì trường quay của cả hai đoàn khá gần nhau, tối hôm đó Ninh Hạo liền hẹn với Thịnh Hạ cùng nhau ăn tối. Sau vài lần gặp gỡ, cả hai dần trở nên thân thiết. Quay xong ở đoàn làm phim, Thịnh Hạ liền chủ động mời Ninh Hạo đi ăn tối để cảm ơn. Quả thật, trong thời gian này Ninh Hạo đã giúp đỡ Thịnh Hạ rất nhiều. Anh giới thiệu đoàn làm phim cho cô lại đề cử cô với những vị đạo diễn khác. Dụng tâm như vậy khiến Thịnh Hạ cũng đoán được tâm tư của anh.

Cô không nghĩ sẽ lợi dụng vào một mối quan hệ không rõ ràng để có được tài nguyên nên trực tiếp ngả bài. Thịnh Hạ nói rõ rằng mình còn trẻ chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ muốn an ổn đóng phim kiếm tiền. Thấy cô nói thẳng như vậy, Ninh Hạo tỏ ý cũng không cưỡng cầu: “ Nếu có khó khăn gì cần giúp, em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.” Sau khi nói chuyện thẳng thắn, hai người gặp lại nhau cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Năm trước, hai người lại một lần nữa diễn cặp với nhau. Cảnh cuối cùng trong phim lại là một cảnh hôn say đắm giữa Thịnh Hạ và Ninh Hạo. Trước khi thực hiện cảnh quay này, Ninh Hạo đã nói với cô rằng tốt nhất cả hai nên cố gắng để có thể quay nó một lần. Anh còn nói đùa rằng mà bị cảnh hôn NG nhiều lần thì rất khó tìm lại cảm giác.

( xin lỗi vì làm gián đoạn mạch cảm xúc của các bạn nhưng lúc edit đoạn này mình thấy hơi bị cấn khi tác giả để là “năm trước”. Phải chăng ở đây đang viết theo lối kể lại chuyện xưa?)

Khi chính thức bắt đầu quay, Ninh Hạo như trở thành một người khác. Khoảnh khắc môi anh chạm vào môi cô, Thịnh Hạ không khỏi tự hỏi tình yêu sâu đậm trong đôi mắt người đàn ông này là thật hay giả. Đáng buồn là Thịnh Hạ đã làm lãng phí cảm xúc của Ninh Hạo bởi cô đã không thể nhập vai.

Rời khởi cái ôm ấm áp của Ninh Hạo, Thịnh Hạ ngượng ngùng nói “xin lỗi”. Thấy vậy, Ninh Hạo liền vui vẻ mà trêu chọc: “ Không sao, được hôn em nhiều hơn một chút cũng tốt mà”. Thịnh Hạ ngẩn người, khuôn mặt lập tức ửng đỏ.

Trong lần quay lại này, trong lúc cánh môi Ninh Hạo chạm vào môi Thịnh Hạ, cô từ từ nhắm mắt lại. bắt đầu tưởng tượng rằng người đang hôn cô là Hướng Nam, chàng trai mà cô đã dành nhiều năm yêu thầm.

Trong camera, môi răng của hai người hoà quyện vào với nhau. Cô như vậy xúc động, anh lại mê muội như vậy.

Thịnh Hạ không biết rằng, giờ khắc này cảnh cô cùng một người đàn ông ôm hôn thắm thiết đã bị thu hết vào đáy mắt của người khác. Từ cảnh cửa sổ ở trên cao, người đàn ông nở nụ cười chế nhạo.

Sau khi hoàn thành công việc, Thịnh Hạ nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ. Bước ra khỏi phim trường, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu bên lề đường.

Tài xế thả cửa xe xuống: “ Tư tiên sinh cho mời cô.”

Thịnh Hạ do dự vài giây rồi cũng mở cửa bước vào xe. Chiếc xe băng qua đường hầm, chạy đến Lục Gia Chuỷ( một khu phố ở Thượng Hải).

Xe dừng lại đợi mười mấy phút, lúc này Tư Trầm xung quanh có vài người vây quanh mới từ văn phong đi ra. Tài xe đã đứng sẵn cạnh cửa xe để chờ mở cửa cho Tư Trầm. Đến khi ngồi vào xe, biểu tình trên mặt của anh dần lạnh đi.

“Tư tiên sinh, ngài tìm tôi?” Thịnh Hạ nhỏ giọng mở miệng. Anh xem kĩ sườn mặt cô gái bên cạnh sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe không trả lời.

Cho đến khi chiếc xe một lần nữa dừng lại, Thịnh Hạ nhìn ra phía ngoài. Đó là khách sạn lần trước cô và Tư Trầm ở cùng nhau.

Không đợi cô nói chuyện, Tư Trầm đã thấp giọng ra lệnh: “ Xuống xe”. Thịnh Hạ không biết nguyên do, cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, hướng ánh mắt sợ hãi về phía Tư Trầm.

Thấy cô hoảng sợ, Tư Trầm đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô. Long bàn tay anh lạnh ngắt, động tác lại vô cùng ôn nhu. Anh cười nhẹ, nói: “Chẳng lẽ em muốn ở trên xe sao?”

Hai người đối mặt nhìn nhau, khoé miệng Tư Trầm mỉm cười nhưng ánh mắt lại chứa sóng ngầm dữ dội. Thịnh Hạ chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.