Chương 20: You’re not Alone (4)

Vì ngượng, thế nên họ im lặng không ai dám nói với ai một lời nào. Mạnh cất tờ giấy thứ nhất đi, đặt tờ giấy thứ 2 vào máy chiếu:

– Đây là mẫu thứ 2, bám sát chủ đề của bộ sưu tập là dành cho phụ nữ cô đơn. Mọi người có thể nhìn thấy điểm đặc biệt của mẫu này, là ở chỗ này. Ở phần đũng, chỗ ép vào mặt trước ….. của …….. âʍ đa͙σ có thiết kế đặc biệt là được làm bằng chất liệu khác để tạo độ nhám. Với mỗi bước di chuyển của đôi chân, phần nhám này sẽ ma sát với cửa …. âʍ đa͙σ để tạo nên kɧoáı ©ảʍ. Tôi dám chắc nếu mặc sản phẩm này, người phụ nữ sẽ chịu khó đi bộ nhiều hơn, qua đó không những có thể tạo sự hưng phấn về mặt tìиɧ ɖu͙©, còn mang lại lợi ích rất lớn cho sức khỏe vì họ phải đi bộ nhiều.

Các con giời ở dưới bắt đầu có phản ứng kỳ lạ, một số chị em tìm cớ mỏi chân để đổi chân nọ sang chân kia. Một số chị em hơi ngoáy mông một chút để đít ma sát với mặt ghế với lý do là ngồi lâu thấy mỏi nên cựa quậy. Mắt không dám nhìn sang nhau mà nhìn chằm chằm lên màn chiếu tỏ vẻ chăm chú lắm.

– Còn đây là mẫu thứ 3. Những phụ nữ đơn thân thường có các cuộc tình bất ngờ, chớp nhoáng. Đó là sự thật. Chính vì vậy ở mẫu này, tôi đã cố tình khoét 2 lỗ thủng. Một lỗ ở chỗ âʍ đa͙σ và một lỗ ở hậu môn. Độ rộng của lỗ khoảng 3 cm, đó là đường kính trung bình của …. dươиɠ ѵậŧ đàn ông Việt. Nếu mặc mẫu này đi kèm với váy thì chỉ cần ưỡn người ra phía sau, hoặc cúi đầu về phía trước mà không cần phải cởi bất cứ thứ gì thì cũng đủ cho một cuộc tình chớp nhoáng ở bất kỳ chỗ nào. Thậm chí, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng có thể thực hiện được.

Một khi đã trơn mồm rồi thì Mạnh bon không kiểm soát và không biết ngượng là gì luôn. Đến đoạn giới thiệu mẫu này thì các anh nam giới thấy thích thú. Quả đúng là mỗi lần dúi trộm ai đó thì bất tiện nhất vẫn là công đoạn cởϊ qυầи lót. Nay có mặc cái này thì tiện quá còn gì.

Thục Trinh bặm môi căm phẫn chửi thầm trong lòng: “Đồ điên”, nếu thực sự phải làm truyền thông cho bộ sưu tập này thì cô không biết mình có thể làm được không nữa, chắc mặt cô không đủ dầy để đứng trước giới truyền thông, đứng trước khán giả để nói về những chiếc qυầи ɭóŧ kinh dị này.

Đổi sang tờ giấy A4 tiếp theo, không phải là 2 lỗ thủng như mẫu trước mà là nghìn lỗ thủng nhỏ li ti, Mạnh nói:

– Còn với mẫu thứ 4 này. Tôi cố tình thiết kế vải của chiếc qυầи ɭóŧ này giống như là vải … màn, để có thể nhìn thấy mọi bộ phận ở bên trong nhưng vẫn rất tế nhị mà không phô trường. Đối với người độc thân, họ có nhu tìm kiếm một nửa của mình, ở mọi lúc. Nếu mặc bộ quần áo này, họ có thể “giới thiệu mặt hàng” bất kỳ khi nào họ muốn. Chỉ dang ra một chút xíu lúc đang ngồi trên bàn ăn chẳng hạn là đối phương đã có thể thấy được “nội thất” rồi.

Trong số đám phụ nữ ngồi đây, có lẽ tất cả đều muốn mặc chiếc qυầи ɭóŧ mà Mạnh đang giới thiệu, nhưng không chắc tất cả đều giám mặc nó. Nó sεメy quá đi mất, mặc mà không mặc, kín tất nhưng lại hở tất. Tâm lý của người nghe thay đổi nhanh chóng qua biểu cảm trên khuôn mặt. Họ đang tưởng tượng nếu mình mặc chiếc quần này ra đường sẽ ra làm sao. Rồi thì từ đó kí©h thí©ɧ bản năng tìиɧ ɖu͙© trong con người, họ nứиɠ. Mà họ nứиɠ thì tự khắc âʍ ɦộ chảy nước ra mà thôi.

Cả gần bốn chục cái bướm cùng rỉ nước ra trong một căn phòng kín chạy điều hòa, các bạn tưởng tượng mà xem, mùi gì sẽ được tạo ra trong cái phòng họp này. Một tỉ lệ ngẫu nhiên theo một nghiên cứu khoa học tầm thế giới thống kê chỉ ra rằng. Trung bình cứ 5 người phụ nữ thì sẽ có một người đang trong thời kỳ đèn đỏ. Đem tỷ lệ này đối chiếu với hơn 40 người đàn bà đang tuổi sinh đẻ (trừ bà già giám đốc hành chính Thu Thảo) thì có ít nhất 8 người đang có máu ở l*и. Mùi dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn với mùi máu kinh, ôi nghĩ đến đấy thôi đã cứng hết cả lên rồi.

Nhiều người muốn đứng dậy đi ra phòng vệ sinh để làm một cái gì đó với bướm của mình, ở trong đây ngứa kinh khủng, chỉ muốn thò tay xuống gãi, hoặc muốn một cái gì đó thọc mạnh vào cho bớt ngứa. Cũng có vài người muốn về nhà với chồng, muốn đi nhà nghỉ với bồ của mình ngay lập tức. Nếu ai nhận được một tin nhắn gạ tình vào lúc này chắc chắn sẽ nhận được một nút like luôn và ngay.

Ấy thế nhưng khi họ chưa kịp đứng lên đi ra ngoài thì ở phía trên, Mạnh đã chuyển sang tờ giấy A4 cuối cùng:

– Đây là mẫu cuối cùng, nhìn vào không có gì đặc biệt, giống như rất nhiều loại đồ lót khác thôi. Nhưng cái làm nên sự khác biệt của chiếc đồ lót chính là chất liệu làm nên nó. Tôi gọi đây là chiếc qυầи ɭóŧ ăn được ……………………. vì nó được làm từ bột gạo, giống như là bánh cuốn đa nem mà ta vẫn thường làm ở nhà. Một sự chăm sóc không gì có thể tốt hơn của người phụ nữ đơn thân dành cho bạn tình của mình. Anh ta sẽ cảm động biết nhường nào, nếu trong bụng đang đói, rồi khi miệng anh ta chạm vào chiếc qυầи ɭóŧ, nước bọt sẽ làm vải qυầи ɭóŧ tan ra tạo thành một món ăn lót dạ. Chúng ta có thể thêm chút gia vị vào nguyên liệu để tạo thành qυầи ɭóŧ như: cay, mặn, ngọt, chua tùy sở thích của người mua.

Đến cái mẫu cuối cùng này thì mọi người gần như té xỉu bởi sự độc đáo đến điên rồ của nó. Những mẫu trên đã là phá cách lắm rồi, kinh khủng lắm rồi. Nhưng đến cái mẫu cuối này thì không chỉ phá cách một cách thông thường mà nó vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Qυầи ɭóŧ có thể ăn được, dùng cho bạn tình ăn lót dạ. Thế làʍ t̠ìиɦ xong thì tiêu luôn cái qυầи ɭóŧ hay sao? Rồi trong lúc mặc thì ngộ nhỡ dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra làm tan luôn qυầи ɭóŧ, lại tạo thành một lỗ thủng hay sao? Bao nhiêu nghi hoặc cùng lúc diễn ra trong đầu những người nghe.

Thục Trinh cũng là phụ nữ, suy nghĩ và phản ứng cơ thể của cô không khác những người ngồi trong phòng. Họ nứиɠ cô cũng nứиɠ chứ, họ thèm một cái gì đó cô cũng thèm chứ, họ chảy nước cô cũng chảy nước chứ. Cô lại rủa thầm trong lòng: “Đồ biếи ŧɦái”.

Mạnh chốt:

– Đây là toàn bộ phác thảo bộ sưu tập mùa Hạ với chủ đề You’re not Alone của tôi. Từ 5 mẫu chính này, chúng ta nhân bản ra thêm mỗi 2 hoặc 3 mẫu gần giống nữa sẽ tạo thành bộ sưu tập hoàn chỉnh. Tôi khẳng định, khi ra mắt, bộ sưu tập sẽ tạo một tiếng vang lớn trong giới thời trang. Qua đó thương hiệu của công ty sẽ được nhiều người biết đến. Tôi xin hết.

Mạnh ngồi xuống, lúc này cậu mới có thời gian để ý đến thái độ của mọi người. Thật là khó hiểu, sao mặt ai cũng đỏ gay vậy, cứ như là vừa đi ngoài nắng 40 độ về không bằng. Lại còn kia nữa, sao ai cũng uốn éo giống như là mông có con kiến bò vào vậy. Duy chỉ có mồm là không ai mở, họ không có ý kiến gì về bộ sưu tập của Mạnh hay sao.

Tổng giám đốc Kiều Huyền lên tiếng trước:

– Có ai có ý kiến gì về bộ sưu tập này không?

Kiều Huyền đứng dậy hỏi mọi người rồi ngồi thụp xuống luôn, cô sợ khi đứng lâu thì nước ở trong bướm mình sẽ thành giọt rơi tong tong xuống gót chân mất. Nếu ngồi thì nó chỉ nhễu ra thấm vào qυầи ɭóŧ mà thôi. Ngồi mới là an toàn và thượng sách.

Nhưng mãi không ai có ý kiến gì, hoặc họ có ý kiến cũng không biết trình bày như thế nào vì quá ngượng ngùng, không dám nói ra miệng. Kiều Huyền đành ngồi chốt lại buổi họp:

– Nếu không ai có ý kiến gì thì tôi kết luận cuộc họp như sau. Tôi đồng ý với ý tưởng về bộ sưu tập của Mạnh. Đúng, chúng ta cần đột phá, cần thay đổi để tự làm mới mình. Và bộ sưu tập này có đủ các yếu tố để chúng ta làm điều đó. Tiếp theo, bộ phận thiết kế cần thiết kế lại các mẫu để hoàn chỉnh các chi tiết rồi chuyển sang sản xuất thử nghiệm. Bộ phận truyền thông cũng chuẩn bị kế hoạch truyền thông sản phẩm. Đúng 1 tháng nữa chúng ta sẽ ra mắt bộ sưu tập này. Tôi muốn đây là một lần ra mắt sản phẩm lớn nhất từ trước đến nay của công ty. Mọi người giải tán. Ban giám đốc ở lại họp thêm về bộ sưu tập.

Các nhân viên lục tục kéo nhau ra khỏi phòng họp, nhìn dáng đi của mọi người không ai giống ai. Đàn bà thì uốn éo, đàn ông thì thụp lại vì sợ lộ chim cửng. Đích đến của họ lúc này chỉ có duy nhất một chỗ, đó là nhà vệ sinh.

Khi các nhân viên ra khỏi phòng hết, ban giám đốc họp để cụ thể về kế hoạch ra mắt bộ sưu tập. Cuộc họp phải hơn 1 tiếng sau mới đi vào hồi kết. Đúng vừa lúc xong thì Thục Trinh thấy điện thoại của mình có tín hiệu cuộc gọi đến. Mặc dù đã tắt chuông và rung nhưng vì điện thoại để trên mặt bàn nên Thục Trinh vẫn biết có người gọi. Cuộc gọi này cô nhất định phải bắt máy vì nó hiện lên tên của cô giáo chủ nhiệm lớp của Cu Tí, đứa con thứ 2 đang học mẫu giáo lớn của cô.

Che tay lên miệng, Thục Trinh thưa máy:

– Chào cô giáo chủ nhiệm. Em mẹ của Cu Tí đây ạ.

Những người còn lại trong phòng đều chú ý đến biểu hiện của Thục Trinh, bởi khuôn mặt hốt hoảng khi đang nghe trong điện thoại, tiếng Thục Trinh lại nói thật to:

– Vâng, vâng, em đến ngay đây ạ. Thế cháu có bị làm sao không hả chị? ……. Vâng …. Vâng……. Em đi luôn đây ạ.

Nói xong Thục Trinh đứng dậy luôn, dáng vẻ rất vội vã, cô xin phép:

– Cô Huyền, cháu xin phép về sớm vì phải đến trường thằng Cu Tí ngay đây ạ. Cô giáo chủ nhiệm vừa gọi điện bảo là thằng Cu Tí bị một phụ huynh khác đánh. Cháu phải đến đó ngay. Cháu xin phép.

Ai mà nỡ từ chối cơ chứ, tổng giám đốc gật đầu luôn:

– Ừ, cháu đi đi. Có cần cô cho người đi cùng không?

– Không cần đâu ạ. Cháu đi một mình cũng được.

Nói xong, Thục Trinh hấp tấp vơ quyển sổ trên mặt bàn rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Đúng lúc ấy, Mạnh cũng đứng dậy nói với Tổng giám đốc:

– Cô, để cháu đi cùng Thục Trinh. Xem có giúp được gì không.

Không chờ cô Kiều Huyền gật đầu, Mạnh nhanh bước chạy theo Thục Trinh, đây là cơ hội để cậu có thể nói một lời xin lỗi.