Chương 3: Ba phút (3)

Câu chuyện bắt đầu, năm nay là năm 2019, cái thời của công nghệ 4.0, của mạng xã hội và của đủ mọi thứ hổ lốn ào ạt trôi vào tâm hồn mỗi người hàng ngày, hàng giờ.

Tại một ngôi biệt thự to nhất, đẹp nhất và sang trọng nhất trong một khu đô thị tại quận Long Biên. Mặc dù không phải là một trong bốn quận nội đo lịch sử, nhưng không ai dám bảo khu đô thị này là kém sang cả. Toàn giới tinh hoa nhất của Bắc bộ đều tập trung ở đây, điểm đặc biệt của khu đô thị này chính là mỗi căn biệt thự đều có một dòng sông nhân tạo chảy quanh nhà, cây cối xanh mướt um tùm trải dài khắp mọi nơi tạo cho nơi đây ngoài vẻ sang trọng của các tòa nhà ra còn có không khí lúc nào cũng trong lành.

Không cần nói thì các bạn chắc hẳn cũng biết, đó là nhà của Mạnh. Hay đúng hơn là nhà của bố mẹ Mạnh. Trong ngôi biệt thự to đùng to đoành ấy có ông chủ gia đình Quốc Đạt giờ đã là một người đàn ông ngoài 50, nhưng cứ nhìn nước da hồng hào, thân hình săn chắc đủ biết, ông vẫn còn phong độ ngút trời giống y như cái hồi thanh niên. Có bà chủ gia đình Tố Quyên mới vừa tròn 45 tuổi, cái tuổi phải nói là chín nhất của đàn bà. Nhà chẳng có gì ngoài tiền, ấy thế nên bà Tố Quyên tha hồ mà giữ dáng, giữ da. Nếu người mới gặp chẳng ai bảo bà Tố Quyên sắp bước vào tuổi mãn kinh đâu, trông xa như mới ngoài 30 một chút. Và người gọi chủ thứ 3 làm gì còn ai khác chính là thiếu gia Mạnh. Còn 2 bà giúp việc già không tính tiền ở đây.

Hôm nay là ngày chủ nhật, ngày hiếm hoi cả nhà có mặt đông đủ, Tố Quyên nhìn chồng rồi nhìn con và lắc đầu ngao ngán. Cái thời đại này quả thực người với người ít giao lưu trực tiếp với nhau. Trông cái bộ mặt đáng nghi của chồng vừa nhìn điện thoại vừa tủm tỉm cười. Còn cái thằng con mắc dịch ăn không ngồi rồi cũng đang đắm chìm trong cái điện thoại.

Tố Quyên bực mình giật cái điện thoại trên tay chồng rồi xem trên màn hình xem có điều gì mờ ám không? Có phải đang ở cạnh vợ vẫn còn nhắn tin cho gái không mà cười như thằng dở hơi vậy. Nhưng ông Mạnh không phải là người cù lần gì cho cam, ông chẳng dại gì mà nhắn tin chim chuột trong hoàn cảnh này. Ông cười vì like một bức ảnh cô người mẫu trên facebook. Trong danh sách bạn bè của ông, phần nhiều là các cô người mẫu:

– Suốt ngày xem mấy cái ảnh, nhìn quen hàng đẹp thế này thì chán vợ ngay.

Tố Quyên liếc xéo chồng một cái, cũng chẳng cấm được chuyện này, người đẹp sinh ra là để ngắm mà. Không lẽ cấm chồng nhìn gái đẹp.

– “Vợ anh đẹp nhất, không ai bằng”, ông Đạt mồm dẻo quẹo nịnh vợ. Gì chứ riêng cái khoản nịnh vợ thì trên đời này hiếm có ai bằng ông. Mà thực tâm ông nghĩ, vợ ông cũng đẹp thật, lại biết cách ăn mặc, biết cách trưng diện, nhà lại có điều kiện nữa. Chẳng thế mà nhiều khi ông thầm so sánh vợ mình với phu nhân của các vị lãnh đạo này, lãnh đạo kia. Xem ra chỉ có hơn chứ không có kém.

Được nịnh cái, bà Tố Quyên nhoẻn cười khoe hai hàm răng trắng đều như bắp ngô, quên hết cả phiền muộn. Ông Đạt ở ngoài xã hội như thế nào, bà muốn quản cũng chẳng được bởi xã hội mà. Nhưng trong gia đình, ông luôn là một người chồng hoàn hảo đối với bà. Nhất là ở cái “khoản kia”. Đều như vắt chanh, ông bà luôn duy trì tuần 3 lần. Mà mười lần như một, bà đều ngất lên ngất xuống ông mới chịu xuất tinh. Phụ nữ hạnh phúc nhất chính là ở cái khoản đó, những thứ vật chất tầm thường chỉ là thứ yếu mà thôi.

Về chồng không vấn đề gì. Nhưng còn thằng con duy nhất trong gia đình, 25 tuổi đầu rồi mà chưa làm nên làm trò trống gì. Lười làm và ham chơi. Chỉ được mỗi cái nịnh mẹ, nịnh cha là giỏi. Thế nên muốn giận nó, muốn mắng nó, muốn chửi nó cũng chẳng chửi được. Cái mặt có cứ hênh hênh lên, mặc ai nói gì thì nói, chỉ cười rồi xệu ra nịnh với chả bợ. Bảo nó đi làm nó ở tập đoàn của bố nó không. Bảo nó vừa chơi vừa làm ở công ty mẹ nó cũng không. Chỉ có đi chơi là bảo đâu nó cũng ừ.

Không thể để tình trạng này duy trì mãi, bà Tố Quyên úp điện thoại của chồng xuống rồi nói:

– Anh, anh phải tính như thế nào đi chứ. Cứ để thằng Mạnh nó thế mãi à?

Mạnh nằm ườn ở cái ghế sô pha da nhập khẩu đối diện với bố mẹ. Chẳng biết là hắn có nghe thấy bố mẹ nói gì không nhưng tuyệt nhiên không một phản ứng, coi đó như chẳng phải chuyện của mình, cứ ôm dịt lấy cái điện thoại, nhắn tin nhoay nhoáy.

Ông Đạt ném cái gối ôm sang thằng con, quát lớn thể hiện uy quyền:

– Mạnh, mẹ đang hỏi kìa.

Bà Tố Quyên đập vào vai chồng một cái:

– Hỏi nó bằng thừa. Em là em hỏi anh. Phải làm gì với nó đi chứ. Cứ để nó chơi bời mãi thế à. Anh xem, nó du học nước ngoài về 3 năm rồi mà không chịu đi làm, chỉ đi chơi. Thử hỏi cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ, sinh con được đây.

Mạnh mặc kệ ông bà già cãi nhau, vẫn đang mải chát chít.

– Ơ, chuyện nó lấy vợ là chuyện của nó, sao em hỏi anh. Anh có lấy vợ thay nó được đâu.

Bà Tố Quyên chán không còn gì để nói, mặt phừng phừng quát:

– Mạnh, bỏ điện thoại ra. Ngồi dậy. Nghe mẹ hỏi đây.

Nghe mẹ quát, Mạnh hơi hơi sợ một tí cho có, hoặc hắn cố tình sợ chứ hắn biết thừa mẹ hắn chiều hắn hết mực, chẳng làm gì đâu:

– Vâng, mẹ hỏi đi. Con nghe đây?

– Con có phải đàn ông không?

Cả ông Đạt và Mạnh đều ngớ người vì câu hỏi của mẹ. Mạnh trả lời:

– Mẹ này, không phải đàn ông thì đàn gì? Không tin mẹ kiểm tra xem.

Đúng là không biết óc thằng con dùng để làm gì, chắc là chỉ để cho nó kín cái hộp sọ:

– Điên mất thôi. Đàn ông là phải lo sự nghiệp, lấy vợ sinh con.

Ông Đạt chêm vào:

– Mẹ nói đúng đấy con. Đàn ông lấy được một người vợ tốt là thành công một nửa cuộc đời rồi. Như bố mày đây này.

Ông Đạt không quên l*иg vào câu nịnh vợ. Mạnh trả lời rảo hoánh:

– Vậy con lấy 2 vợ là thành công cả cuộc đời rồi. Ha ha ha ha .

Thêm một cái gối ôm nữa bay sang chỗ Mạnh, lần này là từ tay bà mẹ:

– Mạnh, con có biết vì sao mà từ hồi con lớn đến giờ. Con yêu hết đứa này đến đứa khác, nhiều lắm mẹ đếm không xuể mà không có đứa nào được quá 3 tháng không?

– Vì sao hả mẹ?

– Vì con không có công ăn việc làm, suốt ngày chơi bời lêu lổng, đàn bà nào nó chịu giao cuộc đời nó cho con.

Trong suy nghĩ của Mạnh không giống như những gì mà mẹ nói:

– Đàn bà người ta cần tiền của đàn ông. Mà tiền thì nhà mình thiếu gì đâu mẹ. Tiêu cả đời chả hết. Làm làm gì cho mệt.

Ông Đạt suy nghĩ trong đầu rồi bộc trực nói ra miệng:

– Không quá 3 phút thì đàn bà nào nó chịu. Tiền không phải là tất cả.

Nghe chồng nói vậy, bà Tố Quyên đánh ánh mắt sang ngay phía chồng nghi hoặc:

– Anh nói vậy là sao?

Thấy mình lỡ lời, lại là chuyện tế nhị không nên nói ra lúc này, ông đánh trống lảng:

– À không, không có gì.

Nhưng bà Tố Quyên không phải kẻ ngù ngờ, bà giơ tay định cấu vào mạng sườn chồng như bao lần bà muốn tra khảo một cái gì đó. Thấy có biến, ông Mạnh ghé vào tai vợ nói nhỏ cái gì đấy rồi quay ra nhìn thằng con với anh mắt thương cảm, bà không quên dặn ông:

– Tí nữa phải nói cho em rõ chuyện này biết chưa.

Ộng Đạt gật gù đồng ý. Thực sự mà nói, vấn đề xuất tinh sớm của thằng con ông cũng muốn xử lý từ lâu rồi, nhưng không biết làm cách nào, thôi đành đá quả bóng này sang cho vợ mình.

Bà Tố Quyên quyết định một vấn đề lớn làm thay đổi cuộc đời của Mạnh. Theo bà nghĩ, chỉ có cách như vậy mới làm thằng con trưởng thành lên được:

– Mạnh, mẹ quyết định như thế này. Hạn cho con trong vòng 1 tháng phải tìm được một công việc. Công việc gì cũng được, miễn là có việc làm. Mọi thứ khác để tính sau. Còn nếu mà con không tìm được việc thì mẹ sẽ cắt mọi thứ. Không tiền, không xe, không gì sất. Để xem anh không có tiền anh sống bằng cách nào.

Mạnh chồm dậy phân bua, chuyện này lớn à nha. Bắt hắn phải đi làm rồi còn dạo cắt nguồn cung, như vậy khác gì nhốt hắn vào tù đâu:

– Mẹ ….. như vậy …. Không …..

Nhưng lần này mẹ quyết tâm phải rắn với Mạnh:

– Không nhưng nhị gì hết. Cứ thế mà làm. Bắt đầu tính từ hôm nay.

Nói xong bà Tố Quyên đứng phắt dậy, kéo tay chồng đi lên cầu thang, về phòng ngủ. Ông bô bà bô vừa đi lên cầu thang vừa nói chuyện, Mạnh còn nghe rõ mẹ nói: “Anh nói hết chuyện 3 phút của thằng Mạnh cho em xem nào”.

Mạnh ngồi thụp xuống ghế, bất thần. Cuộc đời hắn dường như là sụp đổ. Vơ lấy điện thoại, hắn chơi nốt ván game, dự định xong ván này rồi mới lọ mọ lên mạng tìm xem có chỗ nào mướn người làm không thì nộp hồ sơ xin việc.

———–