Chương 34: Gia Đình Thục Trinh (2)

Hình như cá đã cắn câu thì phải, Quang trộm nghĩ như vậy, với cái giọng buồn buồn, đôi mắt nhìn xa xăm:

– Thực ra tôi cũng chưa có dự định gì cả, chỉ biết là phải đi xin việc ở một nơi nào đó thôi. Mà bây giờ xin việc cũng không phải là dễ dàng gì cả, nhất là việc gì đó phù hợp với chuyên ngành mình được học. Mạnh biết chỗ nào thì giới thiệu cho tôi. Không biết như thế có phiền Mạnh quá không?

Là Quang thăm dò, việc Mạnh giới thiệu thì cứ giới thiệu, nếu ngon thì hắn ăn, nếu không ngon thì hắn nhả, chả sao.

Nếu nói về việc làm, Mạnh đương nhiên có chỗ cho Quang làm rồi. Công ty của bố có cả vạn cán bộ nhân viên, công ty của mẹ có cả nghìn chỗ làm. Không lẽ không có một chỗ cho người mà Mạnh giới thiệu hay sao:

– Phiền gì đâu. Nếu Quang chưa có chỗ nào làm việc thì tôi có thể giới thiệu đến một nơi, ở đó cũng đang cần những người có trình độ như Quang.

Mắt Quang sáng lên ngay lập tức nhưng kịp thời chấn tĩnh không để lộ vẻ phấn khích ra bên ngoài:

– Ở đâu vậy Mạnh?

Mạnh đáp rõ ràng, nhanh nhẹn bởi cái tên đó đã quá quen thuộc với cậu và cũng chính là nơi mà cậu sẽ làm chủ sau này:

– Tập đoàn Trần Gia.

Bốn chữ “Tập đoàn Trần Gia” nổ như bom trong đầu Quang. Với kiến thức cao học của mình, Quang không lạ gì Tập Đoàn bất động sản lớn nhất Việt Nam tên Trần Gia. Được làm việc trong tập đoàn không chỉ là niềm mơ ước của nhiều người mà nó còn là cơ hội đổi đời. Và nếu là tập đoàn lớn như vậy, đương nhiên tên tuổi của chủ tịch tập đoàn, gia cảnh của chủ tịch cũng không phải là thông tin không được mọi người tìm hiểu. Ông chủ tập đoàn tên là Trần Quốc Đạt, và người con trai duy nhất của ông ta là Trần Quốc Mạnh. Quang đoán không nhầm, thì người đang lái xe tên Mạnh đang chở mình không phải ai khác mà chính là cậu ấm đó. Quang run run khi nghĩ về điều đó.

Nếu được đích thân Mạnh giới thiệu vào, thì việc thăng tiến sẽ được rút ngắn đi rất nhiều, cơ hội vàng đang mở ra ngay trước mắt, trong ngày trở về này:

– “Có phải tập đoàn Trần Gia chuyên về các dự án bất động sản trong cả nước không?”, Quang hỏi lại cho chắc ăn.

– Cậu cũng biết tập đoàn Trần Gia à?

– Tập đoàn lớn như vậy ai mà không biết, nhất là tôi lại học về chuyên ngành quản trị kinh doanh. Tôi có nghiên cứu về mô hình quản lý của tập đoàn. Từ lâu tôi đã mơ ước được làm việc trong tập đoàn rồi. Nếu được thì ……

Quang bỏ lửng câu nói đó để tự Mạnh đưa ra quyết định.

Mà Mạnh thì cũng chẳng suy nghĩ nhiều, giúp được ai cái gì thì giúp thôi. Nhất là việc đó trong tầm tay, chẳng phải mất cái gì. Nếu tìm được một nhân sự tốt cho ông bô, có khi còn được ông bô khen rồi bố trí cho một tua chơi gái ngon không biết chừng:

– Được, nếu cậu muốn thì tôi giúp. Để tôi về nói chuyện với … bố.

Đến đây thì Quang khẳng định một trăm phần trăm rằng Mạnh là cậu ấm của Tập đoàn Trần Gia rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Quang rối rít cảm ơn:

– Vậy thì tốt quá. Tôi cảm ơn Mạnh.

Cô Hoa ở dưới nghe không xót một câu nào. Cô không phải là người có ý cầu cạnh và nhờ vả Mạnh. Nhưng trong lòng cô thời điểm này chỉ có một khát khao cháy bỏng là thằng con trai có công ăn việc làm. Và nếu đúng như lời cậu Mạnh và con trai cô vừa nói chuyện thì khát khao đó hình như cũng sắp thành sự thực. Vậy là cô sắp được về quê, về với nơi mà cô sinh ra rồi. Chính cái suy nghĩ đó làm cô ngồi yên từ nãy đến giờ, nếu là lúc khác có lẽ cô sẽ ngăn cản, bởi cô không muốn mình và con trai phải hàm ơn ai.

Xe về đến đầu ngõ nhỏ vào nhà cô Hoa. Cả đoạn đường đi, hơn một tiếng đồng hồ. Quang không hề nói với mẹ một câu nào.

————

Mấy hôm sau, vào một buổi tối nọ, bên mâm cơm 5 người gồm “bố” Mạnh, “mẹ” Thục Trinh và 3 đứa “con” Minh Anh, Cu Tí và bé Út, Mạnh kiếm cớ hôm nay đưa bé Út đi viện Vinmec khám rồi thì đòi ăn trực một bữa. Dạo gần đây, cứ thỉnh thoảng cách một hai hôm là Mạnh hết kiếm cớ này đến cớ nọ để được ăn trực cơm do Thục Trinh nấu. Khi thì nói là nhớ mấy đứa nhỏ muốn đến thăm; khi thì nói là ông bà gửi cho mấy đứa cái này cái nọ, phải đưa tận tay các con mới được; khi thì kiếm cớ bố mẹ đi công tác, mấy bà giúp việc ốm thập tử nhất sinh không nấu ăn được .v.v. chung quy lại là muốn ăn nhờ ở đậu. Mà mỗi lần Mạnh kiếm cớ như vậy, Thục Trinh thấy tội nghiệp ghê cơ, người gì đâu mà gia cảnh khó khăn đến bữa ăn gia đình cũng bữa đàn ông bữa đàn bà (là “bữa đực bữa cái” ấy mà – Cu Zũng!), với bản tính thương người của mình, cô cũng chẳng nỡ mà từ chối. Đó là lý do mà hôm nay Mạnh ở đây, ăn cơm dẻo canh ngọt do chính tay cô nấu.

Thấy Thục Trinh buông bát xuống khi mới ăn có một lưng cơm, cả trong bữa ăn cũng chỉ gắp một ít rau, còn những đồ ăn giầu đạm và protein thì tuyệt không đυ.ng đũa. Mạnh thắc mắc hỏi:

– Sao em ăn ít vậy? Người không khỏe à?

Thục Trinh chưa kịp nói vì cũng chẳng biết trả lời ra làm sao, những điều thầm kín của cô không dễ gì mà chia sẻ với người khác, thì Cu Tí lém lỉnh kéo tai bố Mạnh xuống sát mồm mình rồi nói nhỏ, vừa nói vừa liếc nhìn mẹ Trinh, sợ mẹ nghe thấy:

– Bố Mạnh không biết đấy thôi. Dạo này mẹ đang chế độ giảm eo đấy. Ăn ít lắm, buổi sáng còn dậy sớm tập thể dục nữa cơ.

Hai bố con gật gù cùng nhìn vào Thục Trinh làm cô nàng nghi ngờ hai tên đàn ông đang nói xấu mình, cô dứ nắm đấm vào phía Cu Tí:

– Nói xấu gì mẹ đấy, khai mau!

Nhưng chẳng dại gì cu Tí khai cả, cu cậu lắc đầu tội nghiệp:

– Đâu con có nói gì đâu. Bố nhỉ?

Mạnh cũng gật đầu theo, cậu là cậu mong Thục Trinh giảm cân lắm, theo tính toán nhanh như điện của Mạnh, thì Thục Trinh giảm cân đồng nghĩa với sức mạnh sẽ giảm theo. Lúc đó biết đâu cậu sẽ có cơ hội mà đè ngửa Thục Trinh ra rồi làm gì thì làm, trả thù cho cái vụ trong thang máy hồi nào.

Thế rồi bữa ăn cũng kết thúc trong tiếng cười rộn rã của cả gia đình. Giờ đây có thể gọi những mảnh đời trong ngôi nhà nhỏ ấy là một gia đình được chưa nhỉ? Họ, 5 người, 5 số phận khác nhau. Về máu mủ tình thâm gì đó chẳng liên quan gì đến nhau, mỗi người một cha một mẹ. Ấy thế nhưng cơ duyên nào đó, tất cả tập trung về đây, trong ngôi nhà ống nho nhỏ xinh xinh bên dòng sông Hồng thơ mộng, để rồi gắn kết với nhau theo rất nhiều nghĩa. Theo tôi, như vậy đã là quá đủ để gọi đây chính là một gia đình đích thực. Từ nay trở đi, gia đình nhỏ này tôi sẽ gọi bằng một danh xưng là: Gia Đình Thục Trinh.

Mãi đến muộn Mạnh mới về, khi tất cả lũ trẻ đã yên giấc, cũng là để cho Thục Trinh còn nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm. Thục Trinh tiễn Mạnh ra tận cửa, phía bên kia đường là nơi Mạnh đỗ xe.

– Thục Trinh, anh về đây.

Gió từ phía xa thổi vào làm tóc Thục Trinh bay bay, chiếc váy xòe hoa cũng theo đó mà bay theo. Thục Trinh muốn nhìn thật kĩ vào khuôn mặt Mạnh lúc này, cô muốn lắm bởi chỉ một chốc nữa thôi là anh sẽ đi mất. Rồi cô sẽ lại nhớ đến khuôn mặt anh, đến giọng nói, đến những cử chỉ lịch thiệp mà anh dành cho mẹ con cô. Rồi đêm nay như bao đêm dạo gần đây, cô sẽ lại trằn trọc một lúc mới đi vào giấc ngủ được khi nghĩ về anh, rồi cô sẽ tự cười một mình trong bóng đêm khi nhớ cái lần đầu tiên gặp nhau đầy duyên phận ấy. Dẫu biết rằng, chỉ sáng mai thôi là cô sẽ được gặp anh ở trên công ty, nhưng đối với một người đang yêu, 24 giờ gặp nhau một ngày vẫn không đủ, xa nhau một phút dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Nhưng cô lại chẳng dám nhìn, sợ anh nghĩ khác về cô, sợ anh nghĩ rằng cô đang dành tình cảm nam nữ cho anh. Cô sợ anh sẽ nghĩ thế. Cô chỉ muốn và cố thể hiện ra bên ngoài, rằng cô và anh chỉ là hai người bạn đơn thuần thôi, không thể khác được.

Ngoảnh mặt về phía kia, đáp lời Mạnh, Thục Trinh nói thật khẽ:

– Cảm ơn anh hôm nay đã tiếp máu cho bé Út.

Việc chữa bệnh cho bé Út vẫn liên tục không ngừng, hệ thống tuần hoàn vẫn chưa được hồi phục, vì vậy vẫn phải bổ sung một lượng máu nhất định từ bên ngoài vào để hỗ trợ. Bệnh viện không phải là không có đủ máu, nhưng vài lần trước thấy Thục Trinh trực tiếp lấy máu của mình ra truyền cho con, Mạnh cũng bắt chước làm như vậy gọi là cho có tình cảm ấy mà.

– Thục Trinh đừng nói khách sáo như vậy. Anh coi các con như con của mình. Bố truyền máu cho con thì có đáng kể gì. Với lại, thỉnh thoảng cho máu tí cũng tốt cho cơ thể mà.

– Vâng, thôi anh về đi, muộn rồi đấy.

Trước khi nhanh chân rời bước sang bên kia đường, Mạnh lấy hết dũng khí, hết can đảm của một thằng đàn ông đầu đội không khí, chân đạp giày mà hơi hơi ghé sát miệng mình vào tai Thục Trinh để nói thật nhanh:

– Không cần giảm cân đâu. Trinh vẫn đẹp mà!

Thục Trinh lơ ngơ chưa kịp phân tích hết lời nói của Mạnh thì đã thấy Mạnh ở bên kia đường, có lẽ Mạnh lại sợ Thục Trinh sẽ nổi giận mà gây án với mình nên chuồn thật nhanh.

Chiếc xe oto lăn bánh khuất tầm nhìn, Thục Trinh mới dám nở một nụ cười thật khẽ, một nụ cười làm duyên, một nụ cười của sự e thẹn rất nữ tính, một nụ cười của hạnh phúc. Đêm nay, có lẽ cô sẽ không trằn trọc nữa mà là …. mất ngủ.

——–