Chương 70: Vì em đẹp mà! (4)

Đón chiếc micro từ tay Kim Liên rồi cúi đầu cảm ơn các cô người mẫu để họ rút vào trong, Mạnh bắt đầu nói, giọng nói trầm ấm và rõ ràng làm đắm say lòng người:

– Tôi xin phép kể cho quý vị nghe hai câu chuyện của chính tôi. Câu chuyện thứ nhất, mẹ đẻ của tôi là một người lao công, ở chính Công ty Đẹp +, người mẹ mà tôi mới biết cách đây không lâu. Người mẹ nuôi tôi lớn lên là một người phụ nữ khác, là người mà xã hội vẫn hay gọi là Nữ hoàng đồ hiệu, hay Quý bà Tố Quyên. Với tôi, hai người phụ nữ này đều là mẹ của tôi cả. Họ đều có một điểm chung, đấy là rất đẹp. Trong mắt tôi, họ đẹp không phải bởi ngoại hình mà là bởi tấm lòng họ dành cho tôi. Tôi yêu quý cả hai người và sẽ mãi là một đứa con ngoan của họ.

Cả khán phòng im lặng, câu chuyện này họ đều biết cả, nhưng hôm nay lần đầu tiên nghe người trong cuộc chia sẻ, họ nhận ra một mặt khác của câu chuyện, không đúng với sự thêu dệt của thiên hạ.

Tố Quyên khẽ lấy khăn mùi xoa chấm chấm vào khóe mắt.

Còn mẹ Hoa, mẹ không có mặt ở đây bởi vì mẹ đã quyết tâm dành phần đời còn lại của mình ở bên cạnh Quang. Khi biết tình trạng của Quang do Mạnh thông báo, mẹ Hoa đã ngay lập tức từ quê lên. Mẹ xin ở lại nhà của bà Tố Quyên để chăm sóc cho Quang. Kỳ lạ thay, Quang điên điên dại dại, lúc nào cũng gầm gừ, cào xé, quát tháo, chửi bới nhưng mỗi lần mẹ Hoa ở bên cạnh lại ngoan ngoãn im ắng như đứa trẻ lên 3. Có lẽ ký ức về thủa sơ sinh không bị mất đi sau biến cố vừa rồi.

Trên sâu khấu, Mạnh tiếp lời:

– Còn câu chuyện thứ 2, là câu chuyện về người con gái mà tôi yêu tha thiết.

Thục Trinh vừa nghe thấy câu chuyện thứ 2 mà anh Mạnh định kể thì giật mình đến thót một cái. Tim đập loạn xạ.

– Cô ấy cũng có thân hình quá khổ giống như các cô người mẫu ở đây. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, quý vị có biết như thế nào không ạ? Chỉ vì tôi nhỡ miệng gọi là “bé con” mà bị cô ấy túm cổ xách lên trên không như một con nhái bén.

Ở bên dưới mọi người cười ồ lên nhưng mắt không ngừng theo dõi diễn biến tiếp của câu chuyện:

– Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện, cô ấy một mình nuôi ba đứa con nhỏ. Đó không phải là những đứa con mà cô ấy sinh ra, chúng đều là những đứa trẻ vô thừa nhận mà những người sinh ra chúng nhẫn tâm bỏ lại bệnh viện. Cô ấy nói với tôi rằng “nếu em không nuôi những đứa trẻ này thì ai nuôi chúng? Rồi cuộc đời chúng sẽ đi đâu về đâu?”. Tôi biết, cô ấy có một sự đồng cảm về hoàn cảnh với những mảnh đời như vậy. Có một lần, tôi chợt thấy mình quá nhỏ bé khi đứng trước cô ấy, đó là lúc cô gái to lớn ấy quỳ xuống chân tôi để cầu xin tôi giúp đỡ tài chính cho đứa con út chữa bệnh hiểm nghèo. Cô ấy quỳ mà tôi thấy cô ấy cao tận trời xanh, cao đến nỗi tôi không thể với được. Bởi chỉ có tấm lòng của một người mẹ vĩ đại nhất thế gian mới có thể dẹp bỏ tất cả mọi thứ, kể cả lòng tự trọng của bản thân mới có thể hạ mình làm điều đó trước một người đàn ông xa lạ là tôi. Lúc đó, tôi chẳng biết mình nghĩ gì nữa, tôi có thể giúp cô ấy gấp cả nghìn lần số tiền mà cô ấy cầu xin, nhưng tôi thấy mình nghèo rớt mùng tơi, bởi giầu có đối với tôi lúc ấy không phải là có bao nhiêu tiền mà chính là tấm lòng tôi có bao nhiêu. Cô ấy đã thay đổi cuộc đời tôi, cho tôi biết sống thế nào mới là sống. Tôi có được suy nghĩ như ngày hôm nay, ngoài cha mẹ ra thì cô ấy chính là người quan trọng nhất.

Thục Trinh gục đầu cúi xuống đất khóc nức nở, một chiếc khăn mùi xoa thơm ngát từ tay Tố Quyên truyền xuống cùng với lời nói dịu dàng:

– Con gái, khóc vì hạnh phúc phải không?

Mạnh tiếp tục bài diễn thuyết mà cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả tháng qua:

– Rồi khi tôi gặp chuyện, tôi trở thành một kẻ bình thường như bao người đàn ông khác, không còn là một thiếu gia cậu ấm, không còn là người kế thừa tập đoàn của cha mẹ tôi nữa. Người ở bên tôi, an ủi và sưởi ấm cho tôi lúc tôi bế tắc nhất không ai khác chính là cô ấy. Tôi tin cô ấy nhưng có thể nhiều người không tin, để qua chuyện đó cũng là minh chứng rằng cô ấy ở bên tôi không phải vì lý do tôi là con ông này bà nọ, mà chỉ đơn giản vì tôi là chính tôi. Tôi yêu cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy không đáp lại tình cảm của tôi.

Ở dưới, khán ồ lên tiếc nuối, câu chuyện đã đến phần hấp dẫn nhất.

– Không phải vì cô ấy không yêu tôi mà bởi vì cô ấy tự ti với bản thân của mình. Cô ấy cho rằng vì mình có thân hình mập mạp nên không tự tin đón nhận tình cảm của tôi. Chính vì lẽ đó, vì người con gái mà tôi yêu nên tôi mới có ý tưởng sáng tạo nên bộ sưu tập này với lời nhắn nhủ với cô ấy rằng: HÃY TỰ TIN LÊN NHÉ BÉ CON, VÌ EM ĐẸP MÀ.

Dừng lời, Mạnh cầm theo Micro bước xuống sân khấu.

Mọi người cùng nhìn bước chân của Mạnh, họ chờ đợi xem người con gái ấy là ai, người con gái trong câu chuyện đầy xúc động của Mạnh kể vừa rồi là ai.

Mạnh bước đến bên cạnh Thục Trinh, Thục Trinh đứng dậy trong ánh sáng của đèn sân khấu rọi thẳng vào, cô ngượng ngùng nhìn mọi người.

Bỗng Mạnh quỳ một chân xuống, lấy trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung mầu đỏ. Chiếc hộp được bật ra, những tia sáng chói lọi từ viên kim cương trên đỉnh nhẫn tỏa ra long lanh. Mạnh nói thật rõ ràng vào micro:

– Thục Trinh, làm vợ anh nhé?

Thục Trinh ngỡ ngàng vì màn tỏ tình trước đám đông chỉ có ở trên phim ảnh, cô bịt miệng mình để ngăn hạnh phúc vỡ òa.

Tất cả khán phòng không ai bảo ai đều đồng thanh, pha lẫn trong đó là tiếng của Quý bà Tố Quyên và Tổng giám đốc Kiều Huyền:

– Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi! …………….

Nhưng Thục Trinh không vội đồng ý, cô mặc kệ Mạnh vẫn đang quỳ dưới chân mình, tay nâng hộp nhẫn kim cương giơ lên trước đầu. Thục Trinh cầm lấy chiếc micro từ tay Mạnh, nói rành rọt vào mic, tiếng của cô phát lên loa:

– Anh không chê em béo, em xấu chứ?

Mạnh lắc đầu.

– Anh không chê em là trẻ mồ côi chứ?

Mạnh lắc đầu.

– Anh có sợ em đánh anh không?

Mạnh gật đầu.

– Anh có sợ em đè anh bẹp dúm không?

Mạnh gật đầu trong tiếng cười vang dội của mọi người.

Im lặng một vài giây, Thục Trinh nói to cho mọi người nghe và chứng kiến giây phút hạnh phúc nhất đời của cô:

– Em đồng ý làm vợ anh vì ……. Em cũng rất yêu anh!

Một tràng pháo tay như sấm vang lên, ai ai cũng hạnh phúc thay cho đôi bạn trẻ, trong khi Mạnh l*иg nhẫn vào ngón tay của Thục Trinh thì mọi người lại hô:

– Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi.

Mạnh đứng dậy, nhìn mọi người một lượt rồi chợt ghé miệng mình vào môi Thục Trinh, một nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng chứa đựng yêu thương. Thục Trinh mỉm cười đón nhận, đó là nụ hôn của tình yêu, của hạnh phúc.

Dứt nụ hôn, Mạnh kéo tay Thục Trinh rời khỏi đám đông trước ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, của Tổng giám đốc.

Tố Quyên gọi với theo:

– Hai đứa đi đâu? Buổi lễ vẫn chưa kết thúc cơ mà.

Mạnh ngoảnh lại nhìn mẹ, nhìn mọi người, rồi nhìn Thục Trinh:

– Chúng con đi chụp ảnh cưới, con đặt lịch trước rồi.

Thế rồi, Mạnh và Thục Trinh lách người qua đám đông biến mất khỏi buổi lễ. Ở lại, Tố Quyên lắc đầu nói với Kiều Huyền:

– Kệ bọn trẻ đi, mình tiếp tục thôi. Mà này, sau khi hai đứa tổ chức lễ cưới xong là tớ nhấc cái Trinh về Quyen’Fashion đấy nhé. Tớ sẽ cho nó làm Tổng Giám đốc thay tớ.

Kiều Huyền biết là mình không thể giữ chân con dâu của quý bà Tố Quyên nên cũng chẳng có tiếc nuối gì nhiều, mà như thế lại càng hay, Đẹp + càng có cơ hội phát triển hơn nữa:

– Tớ biết rồi, làm sao mà giữ được con dâu của Nữ hoàng cơ chứ.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, ở trên sân khấu, anh MC chính của buổi lễ bắt đầu nói:

– Và ngay sau đây là lễ công bố hợp đồng hợp tác chiến lược giữa Quyen’Fashion và Đẹp + xin được phép bắt đầu.

— Hết truyện —-

Xin cảm ơn quý độc giả đã theo dõi câu truyện đến tận đây. Xin hẹn gặp lại ở những truyện tiếp theo.

Thân ái và tạm biệt,

Cu Zũng!