Chương 8: Bé con (3)

Khi thang lên đến tầng 4, có lẽ hô hấp của Mạnh đã được điều hòa trở lại. Hắn tự nhủ bản thân để lấy thêm bản lĩnh đàn ông: “Dù sao cô ta cũng là ….. đàn bà”. He he he, nghĩ thế, bản năng con giai trong máu của Mạnh trỗi dậy mạnh mẽ, bởi đã là đàn ông, không lẽ sợ đàn bà? Không, nhất định không. Trên đời này có rất nhiều nỗi sợ, nhưng cái duy nhất mà Mạnh không sợ chính là đàn bà. Bất kể to nhỏ lớn bé (ấy là nói về các bộ phận nhạy cảm), bất kể già trẻ (ấy là nói về tuổi tác), bất kể xinh như Ngọc Trinh hay xấu như Thị Nở, dạng gì Mạnh cũng không sợ. Huống hồ đây chỉ là một cô gái khổng lồ, nếu bỏ qua cái thân hình mà chỉ nhìn vào khuôn mặt thì cô ta cũng xinh, cũng dễ nhìn và có nét gì đó mà theo nhân tướng học phán rằng “phúc hậu” ấy chứ.

Mạnh “E hèm!” một tiếng rõ to để lấy lại phong độ. Hắn mở lời chào trước bởi mình là đàn ông mà lị, nếu làm việc ở công ty này, thì chẳng chóng thì chày cũng sẽ phải đối mặt thôi, chạy đâu cho hết nắng, Mạnh nói một cách rất từ từ, từng chữ một:

– Xin …….

Thục Trinh từ từ quay người lại khi thấy người đàn ông phía sau nói chữ “Xin”.

Mạnh nói tiếp:

– “Chào ………………”, kèm theo đó là bàn tay phải giơ lên ngang đầu, mấy ngón tay cụp xuống móc lên giống như động tác móc l*и, miệng không quên mỉm cười thật tươi.

Lúc này Thục Trinh đã gần như là quay hẳn mặt lại phía đằng sau. Mạnh lại nói tiếp:

– Bé …………..

Khuôn mặt Thục Trinh tối sầm lại, tóc chỉ thiếu chút nữa là dựng ngược lên. Người đàn ông kia đã bắt đầu chạm vào nỗi đau của cô.

Và đến khi Mạnh phọt nốt ra câu chào gái quen thuộc của mình:

– Con ……. ặc ặc ặc!!!!!

Thì người hắn như bị ma làm từ từ rời khỏi sàn thang máy, lưng trượt theo tấm kính đi lên trên cao, hai chân hắn đã không chạm đất, giẫy dụa vì ngộp thở, thì ra, một bàn tay của Thục Trinh đã tì vào cổ hắn rồi nhấc lên cao.

Mạnh vừa cố thở được tẹo nào hay tẹo ấy, mặt chuyển từ đỏ sang tái vì máu từ bên dưới không thể lưu thông qua động mạch cổ, hai tay hắn theo phản xạ đưa lên bấu chặt vào bàn tay đang bóp ở cổ mình như một gọng kìm, nhưng vô vọng, sức cậu ấm cả đời chưa phải làm việc nặng nhọc bao giờ trở nên quá yếu đuối trước cánh tay to như chân của Thục Trinh.

Mắt Thục Trinh hằn học nhìn chằm chằm vào con mồi trong tay mình, rít qua kẽ răng:

– Tôi có béo nhưng không phải là do xẻo thịt của anh đắp vào. Dám bỡn cợt hả?

Còn mắt của Mạnh thì sao? Toàn lòng trắng là lòng trắng, tai hắn không bị bịt nên vẫn còn nghe rõ những lời mà người khổng lồ vừa mới nói, hắn muốn thanh minh lắm, trong lúc mành treo sợi tóc, tính mạng chỉ tính bằng giây thế này, hắn có điên đâu mà không giải thích rằng ý hắn không phải như vậy, hắn đâu có ý định bỡn cợt gì cô nàng đâu. Nhưng khốn nỗi, làm gì có hơi mà giải thích đây, thành ra chỉ có tiếng: “Ặc ặc ặc” để minh oan.

Giờ mới có chương 8 của câu truyện, không lẽ nhân vật chính lại chết ngay ở chương 8, chẳng truyện nào, nhất là truyện sεメ lại kết thúc như vậy cả. Mạnh còn rất nhiều việc phải làm, còn có bà mẹ vô cùng xinh đẹp đang đợi hắn ở nhà để chữa “bệnh” nữa cơ mà. Chết ở đây, trong một chiếc thang máy, dưới bàn tay của một cô gái hay sao? Không. Không thể thế được.

Đúng lúc đó, tiếng “Toong!” vang lên, chuông thang máy reo vang báo hiệu là đích đã đến, cửa thang máy mở ra. Chính tiếng “toong” ấy đã cứu Trần Quốc Mạnh 1 mạng sống, sau ngày hôm nay, mỗi lần nghe tiếng chuông thang máy, Mạnh sẽ phải cúi đầu, miệng lẩm bẩm câu “cảm ơn ân nhân đã cứu mạng con!”.

Thục Trinh từ từ thả lỏng gọng kìm rồi buông thật nhanh cổ Mạnh ra, và thế là, Mạnh ta rơi cái “bụp” xuống nền thang máy, rũ rượi xẹo lơ một đống dưới đất. Hắn mặc kệ quần áo xộc xệch, tóc đã không còn vào nếp nữa, thở lấy thở để, có cảm giác mình vừa từ dưới địa ngục chui lên. Có ai đã từng nói, đứng giữa lằn ranh giữa sự sống và cái chết, giữa trần gian và địa ngục, giữa khoảnh khắc sinh – tử, con người ta sẽ trưởng thành lên một nấc chưa nhỉ?

Trước khi bước ra khỏi thang máy, Thục Trinh không quên dằn mặt một lần nữa:

– Từ nay trở đi, từ rày trở lại, anh còn gọi tôi là “bé con” nữa thì đừng có trách bàn tay này vô tình.

Tim Mạnh đập liên hồi để bơm máu từ dưới lên trên đầu, bù vào khoảng trống thiếu máu nãy giờ, nghe câu dọa mà xuýt chút nữa thì xón cả đái, đầu gật liên hồi như trúng tà, miệng lắp bắp nói chẳng đâu vào mới đâu, mà cô nàng khổng lồ kia chắc cũng không kịp nghe vì nói xong đã kéo đít l*иg bàn đi mất tiêu rồi:

– Có các l*и cũng không dám nữa đâu!!!!!!! Xém chết!

——–

Bước ra khỏi thang máy, Mạnh chỉnh sửa lại quần áo, đầu tóc cho gọn gàng. Hít một hơi thở sâu khi nhìn thấy một cánh cửa gỗ bọc da, trên đề biển: “PHÒNG HỌP”, miệng hắn lẩm bẩm:

– Hy vọng con voi con kia chỉ là lao công, mình mà làm ở đây không chóng thì chày cũng mất mạng với cô ta.

Đẩy cửa phòng họp ra, Mạnh xém chút nữa thì ngất tại cửa phòng, đứng hình, định quay ra luôn. Có tất cả 5 người ngồi ngay ngắn ở một vế bàn. Điều đặc biệt, người ngồi ngoài cùng bên mép phải không ai khác chính là “voi còi”, trông cô ta phải to bằng cả 4 người kia cộng lại.

Bỗng có một tiếng nói từ người ngồi chính giữa vang lên, đánh tan ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy của Mạnh:

– Cậu đến phỏng vấn phải không? Mời cậu vào.

Không lẽ đến tận đây rồi lại vì sợ đàn bà mà quay về hay sao? Mạnh lấy hết can đảm của 25 năm qua cộng lại với nhau để tiến bước vào phía bên trong, làm trai cho đang nên trai, sợ chi một ả đàn bà, với lại hắn nghĩ từ l*и trở đi, từ ©ôи ŧɧịt̠ trở lại không gọi cô ta là “bé con” nữa, chắc cô ta cũng không bạo da^ʍ, à quên, bạo lực đến độ vô duyên vô cớ là bóp cổ con nhà người ta đâu.

Mạnh len lén nhìn “voi còi” một cái rồi ngồi xuống cái ghế da đối diện với đám người phỏng vấn, nhìn người phụ nữ ngồi chính giữa, trông chắc cũng tràng trạc tuổi mẹ mình:

– Vâng, cháu đến phỏng vấn.

Kiều Huyền là người ngồi chính giữa, cũng chính là người nói vừa rồi, cô nở một nụ cười mỉm khi nhìn người thanh niên đang ngồi đối diện với mình:

– Tôi là Kiều Huyền, Tổng giám đốc. Ngồi cạnh tôi là chị Thu Thảo, Giám đốc Hành chính – Nhân sự. Đây là Kim Liên, Giám đốc bộ phận thiết kế. Bên tay phải tôi là Tuấn Anh, Giám đốc Marketting. Người ngồi ngoài cùng là Giám đốc truyền thông sản phẩm, Thục Trinh.

Vậy là bộ xương sống, lãnh đạo cốt cán của công ty đều tham dự cuộc phỏng vấn khẩn cấp, đặc biệt và chưa có trong tiền lệ công ty này. Bình thường, quy trình phỏng vấn sẽ không phải như vậy. Bộ phận nào cần tuyển nhân sự, nêu yêu cầu tuyển dụng, Phòng Hành chính – Nhân sự sẽ sơ tuyển vòng 1. Vòng 2 sẽ là Giám đốc các bộ phận định tuyển dụng phỏng vấn. Qua vòng này cũng chưa xong, còn phải qua vòng phỏng vấn của Tổng giám đốc Kiều Huyền nữa mới có quyết định cuối cùng. Ấy vậy mà hôm nay, đích thân Sếp tổng phỏng vấn, lại còn có sự tham gia của toàn bộ lãnh đạo công ty nữa.

Khi nghe Tổng Giám đốc giới thiệu nhân sự tham gia phỏng vấn đến đâu, người được gọi tên khẽ gật đầu như chào ứng viên, họ cũng manh nha đoán kẻ đang ngồi đối diện kia không phải dạng tầm thường, quy trình phỏng vấn không giống ai, nhìn đầu tóc và cách ăn mặc cũng phần nào đoán được gia thế rồi, nhưng cụ thể Mạnh là ai? Họ thực sự không biết, có lẽ người duy nhất biết chỉ có Tổng giám đốc mà thôi.

Thu Thảo, Giám đốc Hành chính – Nhân sự. Người phụ nữ lớn tuổi nhất trong số những người ngồi đây, có lẽ cũng sắp đến tuổi về hưu. Khuôn mặt già dặn, từng trải, góc cạnh, ánh mắt cú vọ, nhìn sâu rất dễ làm cho người ta có cảm giác sợ hãi. Ở con người này chứa đựng sự gì đó thâm sâu bí hiểm khó đoán định. Vị giám đốc này rất phù hợp với vị trí công tác của mình.

Người tiếp theo là Kim Liên. Người phụ nữ xinh đẹp thứ nhì ở đây, tuổi không còn trẻ nhưng không phải người già, Mạnh áng chừng khoảng 28 đến 30, na ná tuổi một “chị người yêu” của Mạnh ngày trước, cái hồi mới về nước cũng học đòi con nhà người ta muốn thử làm phi công lái máy bay. Kim Liên có một điểm đặc biệt thu hút ánh nhìn của Mạnh, đó là đôi bàn tay búp măng đẹp mê hồn, nó trắng và mum múp rất dễ thương. Đôi bàn tay ấy mà cầm chim sóc lọ thì khỏi phải nói rồi. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng làm Mạnh có chút hưng phấn. Người sở hữu đôi bàn tay ấy, làm trong bộ phận thiết kế, vẽ ra những sản phẩm thì khỏi phải bàn rồi còn gì.