Chương 7: Trả đá cho em

Em nghe thầy nói vậy không hiểu sao trong lòng thoáng sợ hãi. Em không biết tại sao mình lại sợ như thế. Cũng có thể em vừa trải qua chuyện lạ kỳ, phải nhập viện sau khi gặp chị ấy nên em thấy sợ; hoặc cũng có thể do em ám ảnh với khuôn mặt nhầy nhụa máu của chị ấy mà kinh hãi. Mặt em tái hẳn đi.

Thầy xoa tay lên đầu em mà rằng: con yên tâm, con sẽ không sao. Tuy nhiên cái gì cần đối mặt thì con phải dũng cảm đối mặt với nó. Ở đây còn có thầy, có bà và dì của con. Tất cả sẽ cùng con đối mặt.

Bà ngoại em lo lắng lắm. Khuôn mặt bà theo năm tháng già nua. Dấu vết thời gian ghi lại từng vệt chân chim. Bà chậm rãi nói: vậy thầy có thể cho cháu Nguyên một chiêca vòng khác được không?

Thầy đáp: vòng trì trú thì ta có thể cho nhưng nếu người kia cố tình tiếp cận thì dù có cho 10 chiếc vòng người ta cũng có cách tiếp cận con bé. Chi bằng chúng ta cùng tìm hiểu để giải quyết dứt điểm, tránh xảy ra những việc đáng tiếc mà chúng ta không thể kiểm soát được.

Dì Lệ vội quay lại hỏi em: vậy người đó nói gì với con? Người ta muốn con làm gì?

Dì hỏi em mới sực nhớ ra chuyện của Uyển. Em hỏi thầy: thầy ơi, thầy thả bé Uyển ra được không ạ?

- Bé Uyển nào? Con kể rõ lại cho thầy nghe.

Em một lần nữa kể chuyện em thấy bé Uyển ra sao, đã vào ngôi nhà hoang đó và chuyện Tít lấy số đá đó bị Uyển tới tận nhà lấy về, rồi chuyện em đã lấy số đá ấy lại trả Tít thế nào. Dì Lệ nghe chuyện bất giác rùng mình. Dì hỏi: vậy nghĩa là ngày đón con ở miếu về con đã nhìn thấy bé gái đó ở nhà cô Hiếu ư?

Em khẽ gật đầu. Thầy gật gù: vậy là cô bé Uyển mà con nói muốn lấy số đá ấy vì nghĩ rằng bố cô bé sẽ đến đón về nhà ư?

Em long lanh đôi mắt nhìn về phía thầy mà xin: chị áo xanh gặp cháu chỉ là muốn cháu giúp Uyển được thả ra thôi. Thầy có nhốt em ấy ở đây không, thầy cho em ấy về lại ngôi nhà hoang ấy đợi bố em ấy đón về được hay không?

Thầy cười hiền từ: thầy không nhốt ai cả.

- Vậy sao chị ấy nói rằng Uyển đi tìm đá bị thầy bắt ma nhốt lên miếu bà ạ? Chị ấy nói không giúp Uyển được mới nhờ con.

- Ta hiểu rồi, cách đây vài tháng có một thầy dẫn vong linh lên miếu gửi gắm. Có rất nhiều vong được đưa lên. Có lẽ vong bé Uyển con nói chính là một trong số đó. Tuy nhiên vong được về cửa miếu để tu tâm học đạo tìm đường siêu sinh chứ thầy không nhốt ai cả.

- Thầy cho Uyển về đi ạ! Em ấy còn phải chờ bố em ấy đón về.

Thầy trầm tư một chút: ta dẫn con đi, nếu như gặp Uyển, con tự hỏi con bé có muốn gặp bố hay không, nếu con bé nhất nhất muốn gặp bố thì chúng ta sẽ giúp con bé một tay, toại nguyện cho con bé. Làm vậy cũng coi như tạo phúc, giúp con đường tu nghiệp của con thuận lợi hơn.

Thầy dẫn em về phòng học trước em hàng ngày nghe thầy giảng đạo. Em ngạc nhiên: thầy ơi! Trước kia con học ở đây mà.

- Tất cả cùng học ở đây, tuy nhiên con có duyên mới thấy, ai muốn cho con thấy con mới thấy.

Vậy là hoá ra ở căn phòng này bốn năm trời em đã học chung với rất nhiều vong linh khác mà em không hề hay biết. Em xoay nhìn một vòng nhưng không thấy ai. Em cất tiếng hỏi: sao con không nhìn thấy ai cả? Bé Uyển đâu hả thầy?

Thầy đáp: con sẽ gặp được ngay thôi. Giờ con ngồi xuống, nhắm mắt lại tĩnh tâm. Con không được suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác.

Em làm theo lời thầy ngồi yên lặng tĩnh tâm. Quả nhiên một lúc sau em nghe thấy tiếng nói xung quanh. Em cố gắng lắng tai nghe. Một giọng nói vang lên: chị, chị tới trả đá cho em sao?

Em đoán chắc đó là bé Uyển nói mới mở mắt ra nhìn. Bé Uyển đang đứng ngay trước mặt em. Tuy nhiên bé không mặc áo hồng mà thay bằng bộ quần áo mới. Nhìn bé rất vui vẻ. Em đáp: chị sẽ tìm lại đá cho em. Em có muốn về lại ngôi nhà hoang đợi bố hay không?

Bé Uyển gật đầu: em chờ bố lâu lắm rồi. Em muốn về với bố.

Em hỏi: em ở đây học có vui không? Chị ngày xưa cũng học ở đây, nhưng chị học một mình với sư thầy chứ không có bạn như ở trường.

Bé Uyển mỉm cười: ở đây được ăn no, được mặc đẹp, được học bài. Em thích lắm. Ở đây cũng có nhiều bạn, em vui lắm. Nhưng em muốn về với bố.

- Bố em là ai? Em có biết bố em đang ở đâu không?

Bé Uyển lắc đầu: em không biết.

- Vậy thì sao tìm được bố?

- Chỉ cần em tìm được 17 viên đá, bố sẽ đón em về. Chính bố hứa với em như thế.

Uyển nói nhưng ánh mắt lại rất buồn. Em nghĩ chắc do Uyển nhớ bố nhiều lắm mới buồn đến thế. Em bảo: chị ở cùng với em tới nhờ chị lên gặp em. Chị ấy nói em chạy đi tìm Tít đòi lại đá mới bị người ta bắt lên đây.

Uyển nghe vậy nhíu mày hỏi: chị nào ạ?

- Cái chị mặc áo xanh lam mà em nhắc tới đó. Chị ở khu trường học mà em nói đang chờ bố mẹ tới đón.

Uyển gật đầu: là chị Quỳnh, chị ấy không thích gặp ai cả. Lúc nào chị ấy cũng phải trốn người khác vì sợ lại bị bắt đi. Em nhớ chị ấy nhiều lắm! Sao chị không dẫn chị ấy tới đây gặp em?

- Là chị ấy nhờ chị tới dẫn em trở về trường học.

Sư thầy bước vào phòng học. Thầy hỏi em: con nói chuyện được với bé Uyển chưa? Em ấy có muốn về lại trường học chờ bố hay không?

Uyển nghe thấy sư thầy hỏi liền kéo tay áo em mà đáp: em muốn gặp bố. Chị bảo thầy cho em về gặp bố được không?

Em nói lại cho thầy nghe, thầy trầm ngâm một lúc sau rồi từ từ nói: ta sẽ giúp con nhưng trước tiên con phải cho ta biết bố con là ai? Ở đâu?

Uyển đáp: con không biết, bố con tên bố.

- Vậy số đá kia là sao? Con kể lại những gì con nhớ cho ta nghe. Nếu giúp được ta sẽ toàn tâm giúp cho con.

Uyển chớp chớp mắt rồi kể lại câu chuyện. Uyển không nhớ được tất cả mọi chuyện, và không nhớ nhà mình ở đâu. Từ nhỏ Uyển chỉ sống bố cho đến một ngày bố mang một người về bảo đó là mẹ. Mẹ Uyển không thương Uyển mà toàn đánh Uyển. Uyển đau, Uyển khóc, Uyển mách bố thì mẹ lại đánh đau hơn. Cuối cùng bố dẫn Uyển đi chơi, đến ngôi nhà gặp người bạn. Bố cho Uyển một nắm đá. Uyển không cẩn thận đánh rơi nên bố giận bố bỏ đi. Uyển chạy theo thì bố nói bao giờ tìm đủ số đá ấy bố sẽ cho Uyển về nhà. Uyển sợ hãi khi thấy xe của bố càng ngày càng đi xa nên cố gắng chạy theo xe của bố. Đang tiếc Uyển lại bị cái xe tải lao vào mới thành ra như vậy. Sau đó Uyển quay lại ngôi nhà hoang kia nhặt lại số đá ấy và kiên nhẫn ở đó chờ bố đến đón về. Đáng tiếc em đã chờ rất lâu vẫn không thấy bố.

Em nghe Uyển kể mà nước mắt cũng chảy theo. Em đáp: như thế là bố em bỏ em còn gì?

Uyển lắc đầu đáp: không đâu, là em chưa ngoan. Em tìm đủ đá về cho bố thì bố sẽ đón em về nhà. Nhất định bố sẽ đón em về nhà.

Thầy thở dài: tội nghiệp!

Em không biết sẽ giúp Uyển bằng cách nào thì Uyển nói: em không biết bố ở đâu nhưng em biết mẹ. Mẹ ở gần đây thôi. Em đã thấy mẹ. Chính là em chạy theo mẹ suốt nhiều ngày liền mới bị mẹ mời thầy trừ ma đến bắt em đi.

Sư thầy sửng sốt: con đã gặp mẹ sao? Người mẹ vẫn hay đánh con trước kia phải không?

Uyển đáp: con chắc chắn là mẹ. Con đã đi theo mẹ rất lâu nhưng con không thấy bố. Con không muốn làm hại ai cả. Con cũng không bắt nạt em nhưng mẹ lại bảo con làm hại em. Mẹ ghét con, mẹ không thương con hả thầy? Sao mẹ lại không thương con?

Thầy thở dài: con ngoan, nhất định ta sẽ giúp con tìm được bố. Lúc ấy con hãy hỏi thẳng mọi người được rồi. Giờ con cho ta biết, mẹ con đang ở đâu?

Uyển kể lại chuyện theo cô Hiếu về thì gặp mẹ. Mẹ dẫn theo một em bé trai còn rất nhỏ. Uyển mừng rỡ vì nếu gặp mẹ ở đây thì chắc chắn Uyển sẽ gặp được bố. Tuy nhiên Uyển lại gần mẹ con họ thì em bé liền khóc toáng lên rất sợ hãi. Mẹ ra sức dỗ thì em lại càng khóc to hơn. Có lẽ em bé ấy đã nhìn thấy Uyển nên mới phản ứng như vậy.

Uyển liền đi theo hai mẹ con họ về nhà. Đáng tiếc ngôi nhà ấy không hề có bố. Trong nhà còn có hai người khác là ông bà ngoại. Uyển ở lì đó chờ đợi được gặp bố. Tuy nhiên em bé càng ngày càng khóc nhiều và bị bệnh làm cả nhà lo lắng. Mẹ đã mời thầy bắt ma về làm lễ trừ tà rồi bắt em lên miếu bà từ đó. Lúc thầy bắt dẫn vong em đi mẹ còn chửi bới rằng em là con quỷ cái, rằng em đeo bám làm hại mọi người. Mẹ còn nguyền rủa cho em hồn phách tiêu tan, mãi mãi không thể siêu sinh.

Chuyện của Uyển quả thực rất đau lòng. Lúc em kể lại cho bà và dì Lệ nghe cả hai đều rơi nước mắt. Dì Lệ còn khóc nấc lên vì thương cảm cho số phận của Uyển. Sư Thầy bèn nói: chúng ta có thể tới gặp người phụ nữ ấy tìm hiểu sự tình, có thể từ người phụ nữ ấy tìm ra bố cô bé thành toàn tâm nguyên cho cô bé. Trong lòng cô bé không còn khúc mắc thì sẽ chuyên tâm tu đạo siêu sinh kiếp khác.

Dì Lệ đáp: hổ dữ còn không ăn thịt con, một người cha đến thế nào mà đang tâm vứt bỏ cả con gái của mình như thế thì liệu rằng chúng ta tìm kiếm được họ thì họ có làm con bé an lòng hay không? Con chỉ sợ họ ác tâm lại làm tổn thương con bé thêm lần nữa. Dù sao con bé còn quá ngây thơ. Con thấy đau lòng quá!

Bà ngoại em bèn nói: nhưng đó là tâm niệm của con bé. Hiện tại con bé cứ mong chờ bố đến đón. Nỗi niềm canh cánh trong lòng như thế thì sao mà siêu thoát? Mẹ nghĩ chúng ta nên nghe lời thầy giúp con bé một tay. Nếu họ không đón, không nhìn nhận con bé đi chăng nữa cũng cho con bé một câu trả lời dứt khoát.

Sau đó Dì Lệ chở em và bà ngoại về. Hôm sau cả nhà em tới gặp người phụ nữ kia thì được biết người đó đã không còn sống với bố của Uyển. Cô ta cũng không phải mẹ đẻ của Uyển như Cô bé vẫn lầm tưởng. Lúc dì Lệ nhắc tới Uyển mặt cô ấy cũng tái đi. Tuy nhiên cô ấy phủi sạch trách nhiệm và liên quan tới Uyển. Cô ta nói: tôi và bố con bé vốn có thời gian chung sống nhưng không hợp nhau. Anh ta suốt ngày say sỉn, cờ bạc lại đánh đập tôi nên tôi sớm rời khỏi đó. Chuyện của con bé vốn không liên quan tới tôi. Lúc tôi rời đi thì bố con họ vẫn sống cùng nhau. Tôi cũng không liên quan gì đến con bé, tại sao nó cứ ám lấy tôi? Sao nó muốn làm hại con tôi. Dù gì con tôi cũng là em cùng cha với nó.

Em nói: em ấy không hề làm hại ai. Em ấy chỉ muốn gặp được bố mà thôi. Cô ác lắm! Sao cô lại cho người tới bắt em ấy đi? Đã vậy cô còn nguyền rủa em ấy không được siêu sinh.

Cô ấy nghe em nói vậy tức giận tới tím cả mặt. Cô ta chỉ và mặt em mà quát: mày nói bậy bạ cái gì thế? Ai nói cho mày chuyện đó?

- Là Uyển nói! Cháu đã gặp em ấy. Chính em ấy nói như vậy. Em ấy còn kể cô hay đánh em ấy. Sao cô ác thế? Cô là người xấu.

Cô ấy chắc ngạc nhiên lắm, tròn cả mắt lên nhìn em: chuyện...chuyện này...sao có thể? Con bé chết rồi! Chết rồi!

- Em ấy chết rồi, nhưng em ấy vẫn nói chuyện, vẫn hàng ngày chờ bố đến đón về. Nếu cô biết bố em ấy thì nhắn bố em ấy tới miếu bà đón em ấy về. Nếu cô không nhắn thì cho cháu biết bố em ấy ở đâu, tự cháu sẽ đi tìm.

Cô ấy hết nhìn em rồi lại nhìn sang bà và dì Lệ. Dì Lệ gật đầu ra hiệu cho cô ấy biết những lời em nói hoàn toàn là sự thật. Bà ngoại em cũng khuyên cô ấy hãy nhắn cho bố em ấy tới đón em ấy trở về, giúp em ấy thành toàn tâm nguyện, sớm ngày siêu thoát.

Người phụ nữ ấy nheo đôi mắt lại suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: được! Tôi sẽ giúp mấy người chuyển lời. Còn anh ta có tới hay không thì không liên quan tới tôi. Miễn sao con bé đừng ám lấy mẹ con tôi nữa.

Vừa hay tiếng con trai cô ấy khóc toáng lên. Cô ấy lao vào ôm lấy con trai vỗ về, an ủi. Bà ngoại kéo tay dì và em trở về vì chúng em cũng đã chuyển lời nhờ cô ta giúp đỡ. Nếu không được thì chắc chắn gia đình em sẽ trực tiếp tới tìm bố của Uyển giúp em ấy.

Cả nhà ba người em ra về, tuy nhiên chân em lại khựng lại vì có luồng hơi lạnh bất chợt thổi qua. Em quay người lại nhìn vào trong nhà thấy người phụ nữ ấy đang ôm đứa bé. Khuôn mặt đứa bé ấy đang đỏ bỗng chuyển sang xanh rồi đen vô cùng đáng sợ.