Chương 28: Phòng ngủ Snape

Harry lại bước vào hầm, cậu đã chuẩn bị tốt đối mặt với Snape nổi trận lôi đình, nhưng lúc này phòng làm việc không có ai. Giờ cậu mới nhận ra đêm đã khuya rồi, cậu vô thức đứng ngoài cửa hơn một tiếng liền, Snape đã ngủ chưa? Cậu nhìn về phía cái cửa cậu chưa từng đi vào, chắc đó là phòng ngủ của đối phương.

Harry đi tới ngẩn người nhìn cánh cửa, cậu tới làm gì? Đúng, mong ước ban đầu của cậu là muốn Snape phụ đạo cho mình, về sau, cái gì du͙© vọиɠ độc chiếm tôi của gã, chẳng lẽ cậu còn cầm cổ áo đối phương hỏi, “Vì sao lúc trước thầy lại nói tôi là của thầy? Tôi không phải là của thầy!” vấn đề chó má này? Hơn nữa, chỉ sợ đối phương cũng quên mất rồi…

Trên cánh cửa không có khắc rắn, Harry không hiểu sao lại thất vọng, kỳ thật cậu rất muốn xem phòng ngủ của vị giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts là kiểu gì. Có lẽ giường của đối phương chính là quan tài (không chỉ một người nói Snape có dòng máu ma cà rồng), có lẽ phía trên sẽ đặt một bộ xương khô, có lẽ trong phòng sẽ đặt vài ba bình nội tạng của động vật… Nghĩ đến đối phương mặt xanh mét, như cái xác nằm trên giường như quan tài, Harry không nhịn được rùng mình một cái.

[Nhóc con, cậu vào bằng cách nào?] Tiếng xì xì quen thuộc kéo Harry về hiện thực, cậu cúi đầu phát hiện trên nắm tay cửa quấn một con rắn, không giống với con ngoài cửa, giọng điệu cũng tệ hơn nhiều. Chẳng qua, có rắn là được rồi, cậu có thể tự do ra vào.

Phòng ngủ giáo sư độc dược, vẫn luôn là nơi mọi học trò Hogwarts tò mò mà không dám nhìn lén, mà cậu, sẽ trở thành người đầu tiên biết được sự thật. Một dòng nhiệt huyết đổ thẳng lên não, như được kí©h thí©ɧ, Harry vô cùng có hứng thú với việc thăm dò phòng Snape, không phải ai cũng có cơ hội thế này, có điều cậu cần phải xác nhận một chút, [Snape có trong không?]

[Xà Khẩu?] Con rắn khắc rướn cổ lên, [Nhóc con không lễ phép, cậu phải gọi ông ấy là giáo sư. Tôi muốn nói cho ông ấy biết, một học trò đi vào lãnh địa của ông ấy.]

[Không được! Tao lệnh cho mày không được nói ra!] Harry phản xạ ra lệnh khiến con rắn này ngậm miệng lại, lần đầu tiên cậu cho rằng Xà Khẩu là một năng lực rất có ích, [Nói cho tao biết, thầy ấy ở đâu?]

[Phòng tắm.] Con rắn khắc không cam tâm trả lời, [Cậu đừng nghĩ cậu là Xà Khẩu thì giỏi! Nếu bị giáo sư phát hiện, ông ấy sẽ dạy dỗ cậu! Cậu rất muốn nếm mùi vị sống không bằng chết sao?]

Phòng tắm! Nói cách khác nếu giờ cậu lén vào xem, Snape cũng không phát hiện được! Harry càng nóng lòng muốn thử, [Để tao vào!] Cậu nói.

Cửa khẽ khàng mở ra, phòng ngủ giáo sư độc dược hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu. Đây là một căn phòng đan chéo màu tối, lớn hơn phòng ngủ Gryffindor một chút, chỉ có một chủ nhân có vẻ hơi trống trải. Trên mặt đất phủ thảm mềm mại, trang trí đơn giản gần như đơn sơ kia, cái giường lớn king-size kia là vật thể duy nhất chiếm cứ tầm mắt, cả một mặt tường đều bị cái rèm rất dày che lại, dù ban ngày cũng không thể có ánh sáng nào lọt vào. Nguồn sáng trong toàn bộ không gian chính là một quả cầu sáng trắng dịu, vốn bầu không khí lạnh lùng lại trở nên hiền hòa.

Vải đều có màu đen hoặc xanh lục, đồ gỗ thì màu đỏ sậm, một ít trang sức cổ cầu kỳ trải mỗi ngõ ngách, cộng thêm một cảm giác lịch sử lâu đời, giống như đã trải qua một năm tháng rất dài, như chủ nhân nó, là một vị quý tộc cao ngạo mà khiêm tốn.

Ở trong phòng ngủ này cũng là một cách hưởng thụ. Harry không nhìn cái giường lớn nữa, cảm giác ấm áp mềm mại, cậu muốn bò lên nhảy nhót hoặc lăn vòng vài cái. Nhớ tới căn phòng này thuộc về Snape, đột nhiên cậu cảm thấy tưởng tượng trước đó thật ấu trĩ, bố cục trước mắt hiển nhiên mới phù hợp với vị giáo sư độc dược nhất.

Vậy phòng tắm đâu? Cậu dời tầm mắt, chú ý tới cạnh một cái tủ quần áo thật lớn tỏa ra ánh sáng, cậu nhẹ nhàng đi lên trước, thấy cánh cửa khép lại, đến gần mới nghe được tiếng nước rào rào… Harry bịt kín miệng, này… này… cậu nghe thấy cái gì? Snape đang làm gì?!

Thiếu niên thời kỳ trưởng thành rốt cuộc nhận ra đây là gì, du͙© vọиɠ mà mỗi người đàn ông bình thường đều cần giải quyết, mà Snape độc thân đương nhiên là phải tự mình ra tay… Đây là một chuyện rất bình thường, Snape đang ở trong phòng tắm của mình… cũng rất bình thường. Không bình thường chính là, thời gian không đúng, sao lại vào đúng lúc này… Toàn thân Harry nóng lên, cậu không kìm nổi tiến đến càng gần, lưng dán vào khung cửa, mắt cũng nhìn qua khe cửa muốn qua lớp sương mù nhìn rõ bên trong.



“Ưm… ha…” Một tiếng rêи ɾỉ, người đàn ông ngẩng đầu lên chạm gáy vào tường, không hề thả lỏng sau khi phát tiết, ngược lại nhíu chặt mi. Một lát sau, mới mở đôi mắt lạnh lùng không có tìиɧ ɖu͙© kia, nghiêng người đóng van nước, bắt đầu lau khô.

Snape để mặc khăn tắm vây quay thân dưới, đầu chuyển sang cái cửa quan trọng, cảm giác bị nhìn trộm lập tức làm anh căng chặt thần kinh, “Ai?!” Đũa phép nháy mắt xuất hiện trong tay, cửa “ầm” một tiếng mở ra, thiếu niên đỏ mặt luống cuống nhìn anh, “…Potter?” Snape tiến lên vài bước, đối phương không dám nhìn anh, lung tung nhìn xung quanh…

Kẻ Được Chọn thấy hết hành động của anh. Snape vô cùng tỉnh táo đoán được tình thế trước mắt, nhưng đối phương vào bằng cách nào? Không nói đến phòng làm việc của anh có mật khẩu, dù đối phương đoán đúng mật khẩu cũng không thể thoải mái xông vào phòng ngủ khi mà không xúc động cửa được ếm thần chú cảnh giới được, trừ khi đối phương căn bản không chạm vào cửa.

“Potter, trò ở phòng ngủ của ta làm gì?” Snape khàn khàn mà nguy hiểm. Tim Harry đập càng nhanh, lắp bắp một lúc lâu mới nói một câu đầy đủ, “Ban đêm tới tìm giáo sư để học phụ đạo, không phải ạ?” Âm cuối khẽ vυ"t làm thiếu niên run rẩy.

Harry tìm được cái cớ dường như liều mạng gật đầu, bắt đầu lùi về sau, “Cái kia… Con… con đi về trước…”

“Đứng lại.” Giáo sư độc dược ra lệnh làm Kẻ Được Chọn phản xạ khựng tại chỗ, “Trò đau đầu nhức óc xông vào phòng ngủ của ta, định cứ thế mà đi?”

“Con… Con không phải cố ý… thưa giáo sư…” Harry chột dạ nuốt nước miếng. Một bàn tay to nắm cổ áo cậu, làm cậu lảo đảo về sau. Khi cậu còn không kịp phản ứng, thấy hoa mắt, thân thể ngã lên giường lớn. Mềm y như trong tưởng tượng của cậu, giờ phút này đầu óc cậu chỉ có thể cho ra một tin tức phản hồi thế này.

“Sau khi học xong phụ đạo…” Người đàn ông đè lên, nhìn ánh mắt né tránh của thiếu niên, một ý tưởng hiện lên trong óc, “Trò muốn ta, phụ đạo trò cái gì?”



Harry thất thần cảm thấy có người vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cậu, như sự trấn an hiền lành giữa hai người yêu, phía dưới được rửa sạch, cơ thể cậu hoàn toàn bình tĩnh lại, không nghĩ mình đang ở đâu, bên cạnh là ai, thể lực xói mòn và cái đệm mềm mại làm cậu mệt mỏi muốn ngủ, chính là không đợi cậu ngủ, cậu đã bị người ta kéo lên.

“Phụ đạo sau khi trò học xong đã kết thúc, Potter.” Snape lay tỉnh Kẻ Được Chọn mờ mịt, “Rời khỏi đây!”

Gương mặt lạnh lùng của giáo sư độc dược dần dần rõ ràng, Harry bỗng dưng chấn động toàn thân, “Snape?”

“Là ta.” Snape ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi, “Cần ta giúp trò nhớ lại vừa rồi trò tiết ra trong tay ai không?” Người đàn ông chợt tới gần cậu, đôi mắt đen huyền hơi hơi nheo lại, “Potter, khi cao triều trò nghĩ đến ai? Trò khát vọng đi vào ai? Hay là nói, trò trời sinh là bên bị tiến vào…”

“Biếи ŧɦái!” Harry mãnh liệt tránh tay anh, giống như con nai hoảng sợ nhanh chóng chạy khỏi hầm.

“Đối mặt với một vị giáo sư như vậy, trò có thể nhẫn nại bao lâu?” Snape khẽ nói, “Hận ta đi, Potter.”

– Hết chương 28 –

Tiểu kịch trường:

***

Adventure:

Harry nghĩ sẽ cầu hôn giáo sư Snape trên lớp độc dược.

Angst:

Snape lại làm cho cậu Dược cảm vị socola! Chẳng lẽ cậu không nên cảm thấy vui vẻ bất ngờ sao? Được rồi, cậu thừa nhận cậu có “bất ngờ”.

Crime:

Snape nhìn ánh mắt xanh biếc của thiếu niên, giống như thấy được thiếu nữ tóc đỏ năm đó, anh hôn xuống.

Crossover:

Thêm chi nhánh truyện “Hoặc loạn quỹ tích”, khiến Harry Potter và Severus Snape trong

nguyên tác yêu nhau, thưởng một lần cấp S về nội dung, cộng thêm 3800 điểm, nhiệm vụ thất bại sẽ bị phạt: gạt bỏ.

Death:

“Look at me…”

Episode Related:

Harry thấy giáo sư

Evans

và ngài Prince đang hôn nhau.

Fantasy:

Đứng ở trước giường

Snape

Harry vẻ mặt kiên định, nghe nói giáo sư vẫn luôn là cấm dục, như vậy có phải tôi còn có cơ hội hay không…

First Time:

Harry dùng

ánh mắt

u oán

nhìn người đàn ông, “Giáo sư… Vì sao em lại nghe người ta nói anh cấm dục…”

Người đàn ông nhướng một bên mi, “Kia không có nghĩa ta là virgin.”

Fetish:

Trên thực tế so với chế tác độc dược, Snape thích một đôi mắt xanh hơn.

Tragedy:

Giáo sư thảo dược học Neville chuẩn bị đi công tác,

giáo sư

Snape bỏ lớp độc dược một tuần.

Humor:

Ngẫm lại Voldemort mặc bikini múa trên bờ biển! Trong đầu hiện lên

hình ảnh

Chúa tể Hắc ám vứt áo chùng vẻ mặt thẹn thùng mà lộ ra

bikini

bên trong như vậy, gương mặt phiếm hồng của Harry lập tức trở nên xanh mét.

Kinky:

“Đừng lại náo loạn.” Snape vẻ mặt nghiêm túc mà bóp mông Harry.

Parody:

Harry nhăn chặt mày, nghiêm mặt quấy độc dược trong vạc, giống như làm thế có thể có được

thành quả giống

bậc thầy độc dược vậy.

Poetry:

Ta có thể dạy cho các trò làm thế nào để mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Ta có thể dạy các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang… thậm chí cầm chân thần chết…

Romance:

Snape mang theo Harry đến hẻm Knockturn, mua cho cậu một bó sí hành bổ huyết thảo, cũng ở một nhà hàng có

không khí

Halloween ăn cơm trưa.

Sci-Fi:

“Avada Kedavra!” Trường pháo trên vai Chúa tể Hắc ám phun ra tia laser màu lục có chứa năng lượng rất lớn, cấp tốc bắn về phía

chiến hạm

Hogwarts.

Time Travel:

Tom Riddle, sắc mặt xanh mét mà gào lên với Voldemort rống to, “Lỗ mũi của ông đâu?!”

Suspense:

“Mình nghe nói sinh hoạt của Harry cùng Snape nào đó không quá tốt.” Ron nhẹ giọng nói với Hermione, “Mình nghi Snape có

chướng ngại

công năng

X…”

Snape đứng ở

phía sau

bọn họ nghe thấy được toàn bộ.

Hurt/Comfort:

“Anh không thể như vậy!” Harry vẻ mặt hoảng sợ, “Đã nói là lần cuối cùng rồi mà!”

“Đúng, đây là

lần

cuối cùng.” Snape mát xa eo cậu, hôn hôn mắt cậu, “Thả lỏng.”

Western:

Harry và Voldemort quay lưng thụt lùi, một bước, hai bước, ba bước… Gió cuốn bay

cát bụi

trên mặt đất, dòng khí màu vàng quay quanh, hiu quạnh mà túc mục. Đột nhiên, bọn họ đồng thời xoay người giơ lên đũa phép nhắm ngay đối phương — “Avada Kedavra!” “Expelliarmus!”

Gary Stu:

Dưới ánh đèn huỳnh quang này,

giáo sư

Snape chắc phải có lực hấp dẫn hơn nhiều so với

tưởng tượng

của cậu.

Mary Sue:

“Nghe nói khi giáo sư McGonagall còn trẻ cực kỳ quyến rũ.” Fred cùng George ở một bên cười trộm, nhìn Ron vẻ mặt úc tốt bị

giáo sư

McGonagall kéo đi múa dẫn đầu.

AU:

“Vị này chính là đồng chí đã từng nằm vùng trong quân đội Nhật.”

Chính ủy

Moody giới thiệu.

“Chào anh,

đồng chí

Snape, tôi là

Harry

tư lệnh viên thứ 56 sư đoàn Hội Phượng Hoàng quan Tân Tứ, rất hân hạnh được biết anh!” Tư lệnh viên trẻ tuổi chào theo nghi thức quân đội.

OOC:

“Trò Potter, có thể nói cho ta biết nếu thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây chúng ta sẽ được gì?”

“Dược ngủ cực mạnh, thưa thầy.”

“Rất tốt. Ngồi xuống.”

OFC:

Mary thầm mến Harry Potter, cậu đẹp trai như ánh mặt trời, còn đả bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy khủng bố. Chỉ tiếc cô còn không kịp thổ lộ, cô cảm nhận hoàng tử trong lòng đã đến với giáo sư độc dược đáng sợ rồi.

OMC:

Ban đêm tối đen, một đám người áo đen bất ngờ xuất hiện trên đường cái trống trải, người ăn xin không dám tin mà xoa xoa mắt, một tia sáng xanh lục phóng tới, hắn lặng yên ngã xuống, trước khi chết thấy được hai ánh đỏ tươi.

RPS:

Daniel

thấy được rất nhiều tiểu thuyết

đồng nhân trên mạng, trong đó lại để cậu và Allen đến với nhau? Quả thực làm người ta không dám tin!

***

Mộng.

Có rất ít người có thể hiểu được tình sâu như vậy.

Trong mơ, họ dắt tay đứng trong lễ đường, nhận lời chúc phúc từ mọi người. Họ đeo nhẫn lên, mười ngón giao nhau, thời gian cả đời như cứ thế trôi qua.

Vì giấc mơ không thể nào thành hiện thực đó, cậu khóc, sau đó cậu mới nhận ra, yêu sâu đậm như vậy, có đau đớn bao nhiêu.

Tỉnh lại, bóng dáng quen thuộc từ từ đi xa. Mà cậu, lại vẫn cô đơn một mình.

Hồn ma.

Thiếu niên thích đuổi theo bước chân anh, từ đại sảnh tới hành lang, từ hành lang tới phòng học, từ phòng học theo anh trở về hầm, dù anh đi rất nhanh, thiếu niên sẽ đuổi kịp được bước chân anh.

Thiếu niên thích nhìn anh không hề lưu tình trừ sạch đá quý Gryffindor, sau đó cười mắng anh bất công, anh sẽ ác hơn mà trừ càng nhiều đá quý Gryffindor.

Thiếu niên thích làm phiền khi anh điều chế độc dược, xem xét đúng thời khắc mấu chốt xuyên qua thân thể anh, anh lạnh run một trận, cho tới trưa thành quả liền đi theo Merlin.

Thiếu niên thích cả đêm bồi hồi trong phòng anh, sáng hôm sau tỉnh lại, anh sẽ xuyên qua đôi mắt kia nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.

Tất cả mọi người trong Hogwarts đều biết hồn ma Kẻ Được Chọn và giáo

sư độc dược là một đôi bạn đời, dù họ không thể ôm nhau, không thể hôn nhau, không thể sưởi ấm cho nhau…