Chương 47: Kẻ Được Chọn bị giam lỏng

Bị áp suất

của Snape làm rung động, rốt cuộc Fudge tỉnh táo lại, lão phất phất tay,

“Đưa

Harry Potter đến St Mungo chữa trị trước. Phong tỏa Hogsmeade, đuổi học trò về Hogwarts,

Thần

Sáng phân đội gác ở cửa vào, không cho phép bất cứ ai ra vào.”

“Giáo sư Dumbledore!” Lúc này, Hermione, Ron vất vả

chạy ra

từ bão tuyết,

sự xuất hiện của hai

người làm giảm

bớt không khí khẩn trương ở hiện trường, “Bady! Tốt quá, rốt cuộc cũng tìm thấy hai đứa rồi!”

Bản mặt Fudge càng nhăn hơn,

”Dumbledore, rốt cuộc Hogwarts của mấy người xảy ra chuyện gì?

Học trò

còn cả

trẻ con! Chúng không nên xuất hiện ở đây!”

“A, tôi cho rằng chúng

biết

đúng mực.” Dumbledore gật đầu với McGonagall, người kia hiển nhiên không

buông

Harry ra, tuy rằng không ai biết tại sao Harry lại xuất hiện ở nơi này, nhưng bất kể ra sao không thể để cậu rời khỏi tầm mắt của người phe mình được.

“Harry…? Harry không ở quảng trường Grimmauld…”

Ron vừa định bước lên xem rốt cuộc có chuyện gì nhưng bị Dumbledore đè vai lại,

“Trò

Weasley,

trò

Granger, hai

trò không đi cùng

hai đứa trẻ trở về Hogwarts sao?”

“Daddy?” Cô bé nhìn cha mình.

Bộ mặt SNAPE cứng ngắc

nhưng

cơ thể

đã thả lỏng rất nhiều,

”Đi thôi,

papa con sắp tỉnh rồi, ta sẽ nhanh chóng trở về.”



“Giáo sư Dumbledore, con thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra… Con, con có một cơn ác mộng dài, sau khi tỉnh lại đã ở chỗ này!” Harry khẩn trương nhìn bác sĩ

St

Mungo

bận rộn

vây quanh mình, và vài nhân viên

Bộ

Pháp thuật thì mang vẻ mặt lạnh lùng.

“Cậu Potter không có dấu hiệu bị ếm Lời nguyền Độc đoán. Tình trạng

sức khỏe

cậu ấy tương đối yếu, nhưng không có vấn đề gì lớn, trừ vết sẹo trên trán cậu ấy thì…” Trải qua thảo luận, một vị bác sĩ kinh nghiệm phong phú tuyên bố kết quả, “Đây là dấu vết lưu lại của một pháp thuật hắc ám vô cùng

mạnh, nên chúng tôi còn nghi vấn ở đây. Nhưng vì trước giờ không có tiền lệ, trong thời gian ngắn không thể cho ra kết luận…”

SNAPE nhíu mày, cũng không nghe đối phương

lảm nhảm tiếp,

nhìn

vết sẹo tia chớp của Kẻ Được Chọn, hiện giờ sức mạnh của Voldemort cao hơn Kẻ Được Chọn rất nhiều, đối với Voldemort mà nói khống chế cậu ta quá dễ dàng, nếu không nghĩ cách lấy

mảnh linh hồn

trong đầu cậu ta ra, sự việc sẽ phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa.

“Đừng lo lắng, Harry, chuyện này trò không sai, nhiệm vụ lớn nhất bây giờ của trò là tĩnh dưỡng, chỉ có nghỉ ngơi tốt, mới có thể không để Voldemort lợi dụng cơ hội. Chúng ta

ở đây, trò không cần nghĩ nhiều.” Dumbledore vỗ vỗ tay Harry.

Harry nhếch miệng, cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ông Fudge bộ trưởng

Bộ

Pháp thuật còn ở đây, và Barty thì

nhìn cậu

chằm chằm

không

thân thiện gì, cậu biết mình không thể hỏi nhiều, đành phải miễn cưỡng gật đầu, cầm lấy độc dược bác sĩ

St

Mungo đưa cho, uống

hết.

Nhìn Harry chậm rãi ngủ, dưới sự kiên trì của Dumbledore, McGonagall ở lại St Mungo chăm sóc Harry. Mọi người ra khỏi phòng bệnh, Fudge phân phó

Thần

Sáng coi chừng nơi này, không cho phép bất cứ ai

tự tiện

ra vào phòng bệnh, bao gồm cả người bệnh bên trong – Harry biến thành người bệnh bị giam lỏng.

“A, Dumbledore, tôi còn vài chuyện chắc là ngài biết.” Sắp rời khỏi

St

Mungo, Barty liếʍ liếʍ khóe miệng, lấy tư thái của kẻ chiến thắng lé mắt nhìn Dumbledore, “Về

bài thi

thứ hai

vật báu

quán quân của

Thi đấu Tam

Pháp thuật, chỉ sợ sẽ phải mượn giáo sư

Phòng chống

Nghệ thuật

Hắc ám Harry Evans của các ngài rồi.”

Bước chân Dumbledore dừng lại một chút, ngăn cản hơi lạnh của SNAPE ở phía trước, nhìn ông ta

thong thả trả lời,

“Từ trước tới giờ không có tiền lệ giáo sư tham gia cuộc thi Tam

Pháp thuật.”

“Không có bất cứ pháp luật nào quy định giáo sư không thể làm

vật báu

cuộc thi Tam

Pháp thuật, từ biểu hiện của quán quân Fleur Delacour trước đó, chúng ta đều có thể thấy cô

cố chấp

với giáo sư Evans thế nào mà!” Barty

ngâm nga nói, có

ý khác liếc SNAPE một cái, “Trừ lần đó ra không gì có thể ảnh hưởng tới cô ta, nên tôi

cho rằng, chỉ

khi

Evans làm

vật báu, mới có thể đạt được mục đích

bài thi

thứ hai.” Ông ta

lại hướng về SNAPE nhếch môi, “Anh nói xem đúng không?”

“Severus.” Dumbledore nắm chặt cánh tay SNAPE, mở

to

mắt nhìn Barty biến mất trong lò sưởi.

“Đừng

coi

tôi là

Gryffindor xúc động ngốc nghếch.” SNAPE dùng sức giãy tay cụ ra, “Tốt nhất ánh mắt của

cụ

đừng rời khỏi Kẻ Được Chọn, cầu cho nó nghe lời mà làm theo từng bước tính toán của cụ, một bước vô ý, cẩn thận kẻo Voldemort hủy cả ván cờ của cụ đó.” Không nhìn Dumbledore, SNAPE ném bột

floo, “Văn phòng giáo sư

Phòng chống

Nghệ thuật

Hắc ám Hogwarts.”

“Daddy!” SNAPE còn chưa đứng vững, con gái đã nhào vào trong ngực y.

“Tình trạng

Harry không

tốt sao?” Một tay HARRY đặt lên vai con đỡ đầu, một tay kéo con gái về, SNAPE ổn định lại.

“Mau chóng chuẩn bị lấy

mảnh linh hồn

ra.” SNAPE rung áo chùng phủi bụi, “Bản thân ta không quan tâm tới sống chết của Kẻ Được Chọn, nhưng thằng nhóc đó ảnh hưởng đến em.” Trực tiếp ném một cái

Scourgify

lên người, lúc này SNAPE mới ôm lấy con gái, “Còn nữa,

bài thi

thứ hai là

vật báu

của quán quân…”

“Em biết.” Thanh niên mắt xanh bình tĩnh tiếp lời, “Nếu Voldemort đã gấp như vậy, sao em có thể để

hắn

thất vọng được chứ?”



Harry không có việc gì

ở St Mungo vài ngày, mặc dù mỗi ngày đều có người đến thăm cậu, giáo sư McGonagall, Sirius, Lupin, Evans,… đem theo rất nhiều sách để gϊếŧ thời gian, nhưng trong lòng lại càng nôn nóng. Hogwarts đã sớm khai giảng, cậu bị nhốt trong này không biết khi nào mới có thể

trở

về.

Nhiều bác sĩ vây quanh cậu thảo luận từng

phương án trị liệu, nhưng không một người nào dám thật sự hành động, mỗi ngày ngoài việc bắt uống một đống độc dược không liên quan,

còn

quản lí chế độ ăn uống rất nghiêm khắc,

làm đầu óc cậu càng choáng váng hơn

thì không có bất cứ hiệu quả nào. Cậu đã sớm biết vết sẹo trên trán không phải ai cũng có thể

giải quyết được, ngay cả Evans và Prince đến từ tương lai cũng không thể, huống chi nhóm bác sĩ không biết rõ sự thật này.

“Harry, đây là bút ký mấy ngày nay, cậu nhất định phải xem, lần sau mình sẽ kiểm tra cậu.” Hermione đặt một chồng sách vở

lớn

lên tủ đầu giường, thậm chí Harry còn nghe được tiếng rêи ɾỉ của cái tủ vì đã gánh chịu sức nặng lớn đó.

“Mình sắp phiền chết rồi!” Harry xoay đầu không nhìn núi sách kia, “Khó khăn lắm các cậu mới đến thăm mình rồi đem theo mấy thứ này?”

“Bên ngoài kiểm tra rất nghiêm khắc, không thể mang thức ăn nào hết, ngay cả số sách đó đều là bản sao chép ý.” Ron bất đắc dĩ kéo túi áo trống rỗng ra cho Harry xem, chứng minh mình không có giấu

thứ nào.

“Dù như vậy cậu cũng không thể bỏ bài tập được.” Hermione nghiêm mặt nhìn xung quanh, rốt cuộc cô bé không nhịn được mắng, “Sao họ có thể như thế! Đây đúng là giam lỏng!” Nhân viên giám thị bị mắt cô bé nhìn chằm chằm vẫn cố chấp đứng đó không chút phản ứng.

“Cậu mới biết à!”

Mặt Harry

nhăn thành một đống, “Chỉ cần mình có thể trở về, cậu muốn mình đọc sách và làm bài tập nhiều hay ít mình cũng đồng ý!” Cậu chờ mong nhìn về phía Ron, hy vọng đối phương có thể nghĩ chút biện pháp. Ron nhún vai ra vẻ không thể giúp,

nơi này được bảo vệ rất nghiêm.

Cuối cùng Hermione trừng nhân viên giám thị một cái, chỉ phải áp dụng chính sách

bỏ qua,

“Đúng rồi, Harry, mình nghĩ hẳn cậu chưa biết, bài thi thứ hai của Thi đấu Tam Pháp thuật diễn ra trước đó.”

Harry ngẩn người,

“Tạị sao?”

“Còn không phải cái dấu hiệu hắc ám kia à!” Ron nói lớn tiếng nhận được ánh nhìn chăm chú từ đám nhân viên giám thị,

cậu ho khan vài tiếng hạ giọng, “Hơn nữa hai trường kia sợ bị dính líu, định hoàn thành trận đấu sớm một chút để về nước. Cậu biết không, bây giờ chưa ai dám đi Hogsmeade cả.” Ron cười nhạo bĩu môi, “Bọn họ thật không có

tiền đồ!”

“Chính cậu cũng không không dám đi đó.” Hermione nguýt cậu chàng một cái.

“Ai nói mình không dám đi!” Mặt Ron đỏ bừng, “Mình chỉ… Mình chỉ không cần đi! Đúng, không cần phải đi!”

Thấy đề tài sắp lạc không biết tới nơi nào rồi, Harry vội vàng khoát tay,

“Vậy

bài thi

thứ hai là gì? Có gợi ý không?”

“Là quả trứng vàng của rồng đó. Mình không biết bên trong có cái gì, hiện tại chúng mình rất ít tiếp xúc với Malfoy.”

Harry không hỏi tiếp, cậu đắn đo chờ Evans đến để hỏi kỹ lại một chút, mấy chuyện đó

tương lai đã từng xảy ra, hẳn anh ấy biết rất rõ, huống chi, khi nào mình trở về Hogwarts còn chưa

xác định. Harry u buồn nhìn ánh sáng mặt trời mờ ảo ngoài cửa sổ.

Nhưng mà, mãi cho đến ngày

bài thi

thứ hai cuộc thi Tam

Pháp thuật, Harry cũng không đợi được Evans, hỏi những người khác, họ chỉ nói gần đây rất bận,

Sirius dường như cũng rất lo lắng, lại không chịu nói cho Harry biết bất cứ tin tức có ích nào, chuyện này làm Harry rất sốt ruột.

Trong cái phòng bệnh nào đó ở St

Mungo, hôm nay thật hiếm khi không có người đứng trong góc phòng giám thị Harry, nhưng ngoài cửa vẫn có người trông coi như cũ, Harry

bị giam lỏng không ra được, đành buồn bực

mở mở sách, chờ kết quả

bài thi

thứ hai. Chẳng biết tại sao, trong lòng cậu có một loại dự cảm xấu.

Đúng lúc này, cửa mở, nhỏ cái đầu nhỏ tiến vào dò xét,

“Anh Harry?”

“Bady?” Harry vừa mừng vừa sợ, từ khi cậu vào St

Mungo, đây là lần đầu tiên cô bé này đến thăm cậu, chẳng qua hôm nay chính là cuộc thi Tam

Pháp thuật, sao bé lại xuất hiện ở đây vào thời điểm này? Không phải nói là Evans cũng tới đây chứ? “Mình em thôi hả? Papa em đâu?” Nhìn bé vào phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại, Harry tò mò hỏi.

“Daddy đang nói chuyện phiếm với mấy vị bác sĩ.” Cô bé nở một nụ cười ngọt ngào.

Vài giây sau Harry mới kịp phản ứng được

daddy trong miệng bé chính là Prince, cơ mặt cứng lại một chút, người kia không vào thì tốt hơn…

Cô bé ngồi trên giường bệnh quơ chân, nghiêng đầu liếc Harry,

“Anh Harry muốn ăn kẹo không?” Bé lấy kẹo

trong túi

ra đặt bên cạnh, kẹo

màu sắc

sặc sỡ vô cùng nổi bật

và thu hút trên ga giường màu trắng, hấp dẫn rất lớn đối với người bị

quản lý chế độ

ăn uống như Harry.

Nuốt một ngụm nước bọt, Harry có chút khó hiểu bé mang thức ăn vào như thế nào, ngay lập tức khuôn mặt đen kia của Prince hiện lên trong đầu, cậu liền hiểu ra, nói vậy những người trông cửa kia căn bản không dám điều tra Bady, cậu vui sướиɠ

tưởng tượng tình cảnh mấy người kia co rúm lại trước

khí thế mạnh mẽ

của Prince, không chút do dự cầm một viên kẹo.

“Màu hồng

ăn

khá

ngon nha!” Cô bé chớp chớp mắt đề nghị.

“Anh biết

rồi.” Harry vui tươi hớn hở chọn kẹo, “Cám ơn!” Nhưng cậu còn chưa dứt lời, tay mới đυ.ng tới kẹo, đã cảm thấy có một

sức mạnh

kéo lấy rốn, một dự cảm bất an

mạnh mẽ xông lên, cậu chỉ kịp ngẩng đầu nhìn đôi

mắt không chút ý cười của cô bé, thấy hoa mắt, liền biến mất trong phòng bệnh…

Cô bé quơ quơ hai chân, khinh miệt cười nhạo, “Hừ,

chẳng khó tí nào.”