Chương 2: Là cô dẫn sói vào nhà

Lệ Uẩn Nam cùng Lâm Triêu Tuyết cùng lúc xuất hiện tại linh đường phúng viếng, Lâm Hoàng Sênh lạnh lùng nhìn bọn họ!

Hậu đường, Lệ Uẩn Nam nhìn Lâm Hoàng Sênh trước mặt, khí chất cùng sự vênh váo tự đắc ngày thường cũng chẳng còn, như con búp bê xinh đẹp mà không có sinh khí. Lệ Uẩn Nam cau mày nói:

"Người chồng không ai bì nổi của Lâm Hoàng Sênh bây giờ đã chết, trở thành quả phụ, thật khiến người ta thoải mái"

Lâm Hoàng Sênh nhìn tên nam nhân ngày thường bản thân không tiếc lòng yêu bây giờ đang mở miệng châm chọc khıêυ khí©h, hơi híp mắt lại nói:

"Anh thật sự rất hận tôi? Là vì cái gì?"

"Hận? Đương nhiên, tôi không chỉ hận cô, còn có người cha Lâm Đông của cô, là ông ta chiếm đoạt công ty của cha tôi, hại ông ấy phải nhảy lầu tự sát, khiến mẹ con tôi trở thành cô nhi quả mẫu, bây giờ thì tốt rồi, để cho con gái của ông ta cũng nếm được cảm giác làm quả phụ như thế nào, thật là quá tốt rồi."

Lệ Uẩn Nam tàn nhẫn nói.

Lâm Hoàng Sênh nắm chặt nắm đấm:

"Tiệc sinh nhật năm mười tám tuổi, anh cố ý tiếp cận tôi đúng không? Bây giờ nghĩ lại tôi trượt chân trên bậc thang hẳn là vì nhân viên phục vụ đã động tay động chân, như vậy anh mới có cơ hội đỡ lấy tôi trượt ngã, khiến cho tôi bị một màn này làm cho cảm động. Lệ Uẩn Nam, anh từ lúc bắt đầu đều đã tính kế có phải không? Công ty ba tôi sắp phá sản, cũng là chính các người tính toán có phải không? Đến khi tôi gả cho Hoắc Đồng Sâm, bây giờ Hoắc Đồng Sâm chết, đều là một tay anh sắp đặt có phải hay không?"

Lâm Hoàng Sênh chưa bao giờ cảm thấy mạch suy nghĩ của mình rõ ràng như thế. Cô chỉ là đã quen được nuông chiều, luôn có người ra mặt giúp cô giải quyết vấn đề, cho nên cô chưa từng suy nghĩ nên làm cái gì? Trước kia là ba, sau đó là Hoắc Đồng Sâm, nhưng mà bây giờ hai người kia đều bị người đàn ông trước mặt mà cô từng yêu đến chết đi sống lại này tính toán.

Lâm Triêu Tuyết lúc này cũng đi tới, cô ta cười ôn nhu thẹn thùng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm giác xinh đẹp như tuyết mùa xuân, thế nhưng lại tâm địa ác độc vô cùng, cô ta nói:

"Lâm Hoàng Sênh, cô chỉ biết là Uẩn Nam yêu tôi, nhưng lại không biết tôi còn một thân phận khác. Chúng ta vốn là chị em cùng cha khác mẹ. Hôm nay Uẩn Nam mang tôi về nhà, mẹ của cô khi biết thân phận của tôi thiếu chút nữa đã ngất đi, thật tiếc lúc đó cô không nhìn thấy, vẻ mặt của bà ta thật là đẹp mắt! Còn ba của cô, a, không, cũng là ba của tôi, hắn không dám tin nhìn tôi, sau đó nói tôi nói hươu nói vượn, nhưng chính ông ta trẻ tuổi thiếu nợ phong lưu, ông ta không dám thừa nhận."

Lâm Hoàng Sênh cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, cô trực tiếp xông lên muốn vung tay tát cô ta, thế nhưng lại bị Lệ Uẩn Nam ngăn lại, hắn đem cô đẩy ra, sau đó nói:

"Lâm Hoàng Sênh, đây là Lâm Đông nợ bọn ta, ông ta cũng nên trả lại cho bọn ta rồi."

"Vậy tôi thì sao? Tôi cũng nợ các người? Là tôi đem anh đề cử cho ba, là tôi dẫn anh đi mua quần áo, là tôi vì anh ở công ty ra mặt, là tôi luôn nghĩ cho sự tự tôn của anh, là tôi...... Là tôi, đúng thế, là tôi…"

Lâm Hoàng Sênh đột nhiên bắt đầu tự lẩm bẩm:

"Là tôi đã dẫn sói vào nhà."

Lệ Uẩn Nam nhíu mày nhìn xem bộ dạng như người mất hồn của Lâm Hoàng Sênh, mím môi không nói.

Lâm Triêu Tuyết nhìn biểu lộ của Lệ Uẩn Nam, lại nhìn Lâm Hoàng Sênh, ánh mắt trở nên cay độc.

Lâm Hoàng Sênh từ nhà tang lễ trở về khách sạn. Trên hành lang, đột nhiên bị người nào đó lấy khăn tay che miệng và mũi, tiếp đó cả người đều dần mất đi ý thức.

Chờ cho đến khi Lâm Hoàng Sênh tỉnh lại, cô đã bị trói trên giường của một khách sạn, tay chân tách ra cột vào trên 4 góc cửa sổ. Cô muốn giãy dụa lại nghe thấy giọng nói của Lâm Triêu Tuyết:

"Sau này trở thành quả phụ, nghĩ đến cô chắc là sẽ rất cô đơn, tôi tìm cho cô vài người, không biết cô có hài lòng hay không?"

Nói xong Lâm Triêu Tuyết phủi tay, mấy tên đàn ông bẩn thỉu dung tục chậm rãi áp sát tới.