Chương 7: Quyền lực và nghĩa vụ của Tổng tài phu nhân

Ánh mắt Lâm Hoàng Sênh kiên định, tỉnh táo nhìn Hoắc Đồng Sâm nói:

"Đồng Sâm, cho nên lần này em cần anh giúp đỡ."

Hoắc Đồng Sâm nghi ngờ nhìn cô, giống như người trước mặt lúc này không phải là Lâm Hoàng Sênh mà hắn quen biết, hơn nửa ngày mới hỏi:

"Không phải trước đó em không quan tâm những chuyện này sao?"

"Con người cũng phải có lúc cần trưởng thành chứ, ai có thể một mực bảo vệ em mãi?"

Lâm Hoàng Sênh cười khổ nói.

Hoắc Đồng Sâm cũng là cười khổ:

"Tôi biết, đây cũng là toàn bộ ý nghĩa của chuyện tôi kết hôn cùng em."

Lâm Hoàng Sênh nhíu mày, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó tiếp tục nói:

"Đồng Sâm, bây giờ không phải thời điểm tính toán điều này, quan trọng nhất là chúng ta kết hôn, không phải sao? Chúng ta về sau còn thời gian rất dài để cùng nhau đi tiếp, hiện tại có thể giúp em trải qua nguy cơ trước mắt không? Công ty của ba em bây giờ cần một công ty đảm bảo, Hoắc thị bất luận là phương diện hay thực lực đều rất thích hợp, chỉ cần Hoắc thị chịu đứng ra đảm bảo, ngân hàng cho vay chắc chắn là không có vấn đề, chỉ cần nhóm đầu tư bỏ vốn cho vay xuống, công ty sẽ có thể sống lại. Đồng Sâm anh nhất định phải giúp em."

Hoắc Đồng Sâm nhìn cô, đột nhiên cười nói:

"Vậy nếu như tôi nói tôi đáp ứng em, nhưng đêm nay muốn em ở lại với tôi? Em nguyện ý không?"

Hoắc Đồng Sâm nói xong câu đó, thần sắc rõ ràng trở nên khẩn trương, bên trong ánh mắt ẩn nhẫn khát vọng thậm chí còn có một tia hèn mọn.

Lâm Hoàng Sênh hơi hơi cách xa Hoắc Đồng Sâm một chút, sững sờ nhìn Hoắc Đồng Sâm, hơn nửa ngày cũng không nói được thành lời.

Hoắc Đồng Sâm đột nhiên cười khổ một tiếng, anh biết là mình đang ép buộc cô, anh vừa định nói cô về đi. Lại nghe thấy Lâm Hoàng Sênh kiên định nói:

"Được!"

Hoắc Đồng Sâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Hoàng Sênh, không thể tin những gì mình vừa nghe được.

"Nếu như em sớm muộn gì cũng là gả cho anh, vậy thì em sớm muộn gì cũng sử dụng quyền lực của Tổng tài phu nhân, như vậy em sớm muộn gì cũng phải thực hiện nghĩa vụ của Tổng tài phu nhân."

Lâm Hoàng Sênh vừa cười vừa nói.

Hoắc Đồng Sâm trong mắt khát vọng sâu hơn, hắn nhìn cô:

"A Sênh, em có biết em đang nói cái gì không?"

"Em rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này."

Nói xong liền trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi Hoắc Đồng Sâm.

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, lập tức đưa tay, một cái tay giữ eo của cô, một tay đỡ lấy sau gáy cô, nụ hôn trở nên sâu hơn, cả hai đều nồng nhiệt hôn lấy. Người trong ngực là tình cảm chân thành mà Hoắc Đồng Sâm khát vọng đời này.

Giọng của anh khàn đi, anh nói:

"A Sênh, mặc kệ em là vì nguyên nhân gì, đây đều là chính em đem mình đưa tới bên cạnh tôi."

Lâm Hoàng Sênh cười cười, đưa tay đỡ lấy vai của hắn, tiếp đó vừa cười vừa nói:

"Chẳng lẽ anh đã chuẩn bị ngay trong xe dưới nhà của em?"

Hoắc Đồng Sâm lúc này mới tìm về một điểm lí trí, khắc chế rất lâu mới buông cô ra, nhìn đôi môi đỏ mọng có chút sưng của cô, nuốt nước miếng một cái, yết hầu khẽ chuyển động. Lâm Hoàng Sênh nhìn anh:

"Kỳ thực, chúng ta ngày mai sẽ phải làm hôn lễ."

Hoắc Đồng Sâm có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Hoàng Sênh:

"Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi mạo phạm."

"Không sao."

Cô dừng một chút, lại nói:

"Hoan nghênh mạo phạm."

Lâm Hoàng Sênh nháy mắt hoạt bát nói.

Yết hầu Hoắc Đồng Sâm trơn trượt, nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm, quay mặt chỗ khác nói:

"Em lên nhà đi, hôn lễ ngày mai có rất nhiều việc phải chuẩn bị, chắc chắn sẽ rất bận, nghỉ ngơi sớm một chút."