Chương 9: Lâm Hoàng Sênh muốn đến Lâm thị nhậm chức

Lâm Hoàng Sênh nhìn ba mình thời gian gần đây tựa như già thêm mười tuổi, khẽ nhíu mày, vừa cười vừa nói:

"Ba, con muốn đến công ty nhậm chức."

Đôi mắt đυ.c ngầu của Lâm Đông đột nhiên sáng lên một cái, nhưng sau đó lập tức ảm đạm, trước đây Lâm thị như mặt trời ban trưa, Lâm Đông muốn cho Lâm Hoàng Sênh đến công ty nhậm chức, tương lai công ty kiểu gì cũng sẽ giao cho cô, nhưng mà cô không chịu, còn đem Lệ Uẩn Nam đề cử cho hắn! Bây giờ cô chủ động muốn đến công ty làm việc, Lâm Đông tự nhiên rất vui, thế nhưng sau khi vui vẻ lại là vô cùng mất mát, bây giờ Lâm thị chỉ còn lại một cục diện rối rắm,cục diện rối rắm như thế sao có thể giao cho con gái bảo bối của hắn?

Lâm Hoàng Sênh tựa hồ nhìn ra lo lắng và do dự của Lâm Đông, cười ôm Lâm Đông nói:

"Ba ba, con gái đã lớn, lần này Lâm thị gặp nguy cơ coi như là thử thách đối với con, nếu như lần này con có thể khiến cho Lâm thị chuyển nguy thành an, chứng minh Lâm thị có thể giao cho con, người cũng có thể hoàn toàn yên tâm."

Lâm Đông lại nghiêm túc nhìn Lâm Hoàng Sênh, nói:

"Sênh nhi, con biết điều này có ý nghĩa gì không?"

"Biết."

Lâm Hoàng Sênh cười nói:

"Mang ý nghĩa về sau con cũng không thể tự do phóng khoáng nữa, không thể muốn gì làm nấy không màng hậu quả."

"Sênh nhi, có thể nói cho ba biết tại sao không?"

Lâm Hoàng Sênh nháy nháy mắt, khắc chế cảm xúc muốn khóc, vừa cười vừa nói:

"Bởi vì con không muốn mất đi ba và mẹ."

Lâm Hoàng Sênh cười lại qua một bên Tô Như, ôm hai người, nhẹ giọng, nhưng lại kiên định nói:

"Lúc nào cũng được hai người bảo hộ lấy, con đây cũng đã đến lúc phải học được cách bảo vệ hai người, nếu không có một ngày tai hoạ ngập đầu giáng xuống, ba và mẹ cũng đã già, chẳng lẽ con còn như cái đồ ngốc trốn phía sau hai người? Như thế ngay cả chính bản thân còn cũng sẽ xem thường chính mình."

"Tốt, con gái ngoan của ta, đợi ngày mai hôn lễ của con cùng Đồng Sâm xong xuôi, ba sẽ dẫn con đến Lâm thị làm."

Lâm Đông vỗ vỗ Lâm Hoàng Sênh bả vai nói.

Ngày thứ hai hôn lễ. Lâm Đông mời đoàn đội trang điểm cao cấp nhất đến Lâm Hoàng Sênh trang điểm, Tô Như ở một bên trợ thủ.

Lâm Hoàng Sênh qua kính trang điểm nhìn Tô Như phía sau bận bịu, vừa cười vừa nói:

"Mẹ, người thật xinh đẹo, sao trước đó con không chú ý tới những điều này nhỉ?"

Tô Như dáng dấp ưa nhìn, nhất là cặp mắt kia, hồn xiêu phách lạc, cho dù là trong tuổi về già, cũng có thể nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ cũng là một mỹ nhân, hơn nữa còn đem di truyền khuôn mặt xinh đẹp này cho Lâm Hoàng Sênh, thậm chí khuôn mặt của Lâm Hoàng Sênh còn có vài phần đẹp hơn!

Lâm Hoàng Sênh là loại mỹ nhân bậc nhất! Đôi mắt xinh đẹp câu người ánh mắt đung đưa cơ hồ có thể khiến người ta chết chìm ở bên trong, những điểm tốt này trước đó đều bị Lâm Hoàng Sênh ngạo kiều bốc đồng không để ý đến.

Tô Như sững sờ, lập tức cười nói:

"Chỉ có lúc con cần ta và ba con làm gì đó, mới bằng lòng nói những lời dễ nghe như vậy, hôm nay là chuyện gì xảy ra? Nói đi, hôm nay con kết hôn, con muốn cái gì, mẹ đều đáp ứng con, kể cả trời sao, mẹ cũng sẽ cho con."

Lúc Tô Như nói những lời này bà có chút nghẹn ngào, nhân lúc thu dọn đồ trang sức len lén cúi đầu lau nước mắt, con gái bảo bối duy nhất lại vì Lâm thị ủy khuất gả cho Hoắc gia, bà làm sao có thể nhẫn tâm?

Bởi vì đang ở bàn làm tóc, Lâm Hoàng Sênh cũng không thể đứng lên, chỉ là cười nói:

"Mẹ, con nói con là tự nguyện gả cho Đồng Sâm."

"Mẹ biết con tự nguyện, nhưng con là vì…"

Tô Như đương nhiên biết con gái tự nguyện, cô không muốn thấy công ty sụp đổ mới tự nguyện gả cho Hoắc Đồng Sâm mà cô không hề yêu.