Chương 10

Khi quân Đại Tùy phá được cổng thành, Na Trì dẫn ta chạy trốn, nhưng chạy mãi cũng tới đường cùng.

Phía sau lưng hắn là vách đá cao vạn trượng.

Na Trì kề dao găm vào cổ ta, nói: “Chúng ta chạy không thoát nổi, Chiêu An, nàng có muốn chết cùng ta không?”

“Nàng ấy không muốn!”

Một mũi tên xé gió bay tới, bắn trúng vào mu bàn tay Na Trì, ta ngã về phía sau theo hắn, cả người rơi xuống vách đá.

Lý Ngộ gần như không nghĩ ngợi mà lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lao tới nắm chặt lấy tay ta.

“Tiểu Ngũ, đừng buông tay!”

Lý Ngộ cắn răng bám chặt lên vách đá, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay mau chóng chảy ra.

Ta nói Lý Ngộ buông tay nhưng hắn sống chết không chịu.

Na Trì lấy hết sức, một tay bám vào vách đá, một tay đẩy mạnh ta lên.

Xong xuôi, hắn như thể định buông tay, đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.

Ta chụp lấy hắn, “Na Trì, nếu ngươi chết thì muôn dân bách tính của Đa Luân phải làm sao đây? Ngươi căm hận hoàng thất Đa Luân, nhưng những kẻ từng làm nhục ngươi đều đã bị diệt sạch cả rồi”.

Hắn từng nói với ta, thời niên thiếu hắn và mẹ từng phải chịu đựng vô số sự giày vò.

Hắn hận những kẻ đó.

Vậy nên ngày đó khi Lý Ngộ rời khỏi Đa Luân, hắn không hề ngăn cản.

Lý Ngộ nói với hắn: “Ta không xóa sổ Đa Luân, không gϊếŧ hại tù binh. Chỉ cần về sau Đa Luân quy thuận Đại Tùy, đồng thời cống nạp một vị công chúa tới Đại Tùy hòa thân”.

Na Trì không hiểu: “Đa Luân không có vị công chúa nào đến tuổi”.

Dứt lời, hắn như hiểu ra tất cả nhìn sang ta.

Trái tim ta rơi bịch một tiếng.

Ngày Đại Tùy thu phục được Đa Luân cũng là ngày mà ta lấy thân phận công chúa Đa Luân trở về Đại Tùy.

Na Trì đích thân tới đưa tiễn, hắn đưa cho ta một chiếc nhẫn rồi nói: “Chị dâu, ta không thể rời khỏi Đa Luân được, nàng mang nó đi đi”.

Vành mắt hắn ngấn nước, nhưng gương mặt lại vô cùng nghiêm túc: “Sau lưng nàng có tất cả bộ lạc của Đa Luân làm hậu thuẫn, nếu nàng ở Đại Tùy bị bắt nạt, hãy viết thư gửi về, ta nhất định sẽ dẫn quân san bằng Đại Tùy”.

“Cảm ơn ngươi”

Những ngày tháng ở Đa Luân, nếu không có hắn thì chắc hẳn ta đã chết vài lần rồi.

Khi xa giá lăn bánh rời khỏi Đa Luân, Na Trì thúc ngựa đến bên đỉnh núi đưa tiễn, mãi lâu sau vẫn không rời đi.

Ta quay sang nhìn thẳng vào mắt Lý Ngộ, hắn nở nụ cười, đó là nụ cười vui vẻ nhất kể từ khi ta quen biết hắn tới nay.

Hắn nói: “Tiểu Ngũ, ta đưa nàng về nhà”.

Năm Bình Tuân thứ sáu, ta bước chân vào Đông Cung, trở thành thái tử phi với thân phận công chúa hòa thân.

Mọi người đều nghi kỵ do ta có dung mạo quá giống với Ngũ công chúa đã qua đời, nhất là Thất công chúa.

Nhưng họ không có chứng cứ.

Cho dù có làm kiểm tra máu thì ta và Lý Ngộ cũng không có quan hệ huyết thống, đến ngay cả hoàng đế cùng ngầm mặc nhận.

Trong khoảng thời gian bốn năm, tình cảm mà Lý Ngộ dành cho ta không hề thay đổi. Hắn đặt ta trong lòng bàn tay mà nâng niu và bảo vệ.

Mùa đông năm đó, hoàng đế băng hà.

Lý Ngộ đăng cơ, thay đổi quốc hiệu.

Ba ngày sau, ta được sắc phong làm hoàng hậu, ba năm sau đó lần lượt sinh hạ một trai một gái.

Lý Ngộ từng nói: “Tiểu Ngũ bằng cả tam cung lục viện, đời này ta chỉ yêu mình nàng, không có chỗ cho kẻ khác”.