Chương 10: Người bạn mới

Sáng hôm sau, đúng như Hoàng Dương dự đoán, anh và Minh Hàn nhận được giấy mời từ trường của Anh Quân.

- Chiều nay anh cũng không có việc gì quan trọng nên chúng ta sẽ cùng đến trường thằng bé. – Hoàng Dương nói với Minh Hàn khi hai người ở công ty.

Minh Hàn nhẹ gật đầu trong khi Việt Hùng đang đứng gần đó thì thầm nghĩ: “Chắc chắn thằng nhóc đó gây ra chuyện rồi!”. Hắn nghĩ lại hôm nào hắn gặp rắc rối với Anh Quân thì hiểu chuyện này không có gì lạ. Chỉ là không biết Hoàng Dương và Minh Hàn xử lý thế nào thôi.

- Theo em chúng ta nên làm thế nào với gia đình đó? – Hoàng Dương hỏi.

Minh Hàn cười nhẹ, thừa biết Hoàng Dương đã có chủ định của anh nên nói:

- Anh làm thế nào thì em sẽ theo như vậy.

Hoàng Dương gật đầu, cười tươi và ôm Minh Hàn vào lòng làm Việt Hùng thấy rằng hắn không nên đứng trong phòng tổng tài của hắn những lúc như thế này nên nhẹ nhàng rút êm.

Trong khi đó, ở trường đang là giờ ra chơi, Anh Quân đang vui vẻ nói chuyện với Thái Dương những chuyện trên trời dưới biển. Anh Quân từ nhỏ sống với Đào Thanh Phong, ông đối xử với cậu cực tốt nhưng do chênh lệch tuổi tác quá lớn nên đôi khi cũng khó trò chuyện. Hoàng Dương và Minh Hàn cũng vậy, hai người luôn muốn mọi thứ tốt đẹp nhất đến với Anh Quân nên đặt việc học lên hàng đầu. Hơn nữa Hoàng Dương và Minh Hàn quá bận, ít có thời gian dành cho Anh Quân. Với Thái Dương thì khác, cậu và Anh Quân cùng lứa tuổi nên gần gũi hơn nhiều. Chính vì thế mà Anh Quân có thể thoải mái nói những chuyện không đâu mà không lo lắng gì. Còn Thái Dương thỉnh thoảng cười nhẹ, nói vài câu rất hợp ý với Anh Quân làm Anh Quân càng vui hơn nữa. Người khác nhìn khuôn mặt xấu xí của Thái Dương có thể không muốn nhìn lại, thậm chí muốn tránh xa song Anh Quân thì khác, cậu không quan tâm điều đó dẫu xung quanh Anh Quân từ trước tới giờ toàn những người cực đẹp. Đào Thanh Phong với phong thái của một tiên ông, Hoàng Dương đẹp như một bức tượng điêu khắc, Minh Hàn có thần thái vừa thanh nhã thoát tục vừa lạnh lùng băng giá, Minh Khang với nụ cười đẹp tựa nắng xuân. Ngay bản thân Anh Quân cũng chẳng kém ai. Thế nên có thể nói Anh Quân và những người sống cùng cậu so với Thái Dương mà nói có thể là khác xa nhau, đúng hơn là một trời một vực. Nhưng Anh Quân gạt tất cả sang một bên, ngoài ngoại hình không được như người khác thì người bạn này của cậu rất dễ thương.

- Anh Quân này! Cậu chơi với thằng pê đê đó cẩn thận bị nhiễm lúc nào không hay đó. – Một cậu bạn cùng lớp vừa cười vừa nói.

Ngay lập tức, thằng bên cạnh phụ hoạ:

- Mày lo bò trắng răng rồi. Anh Quân sống cùng với hai người anh cũng….ha ha ha…

Và rồi cả bọn cười vang.

Tất nhiên, nghe cái giọng điệu đó, Anh Quân tức không để đâu cho hết. Tay đập mạnh xuống bàn, Anh Quân gắt:

- Mấy người có im miệng lại không?

Thằng bạn hất hàm nói:

- Tao không im đó, mày làm được gì tao nào? Ha ha…

Anh Quân gằn giọng:

- Được lắm!

Nói rồi cậu xông lên chuẩn bị động thủ thì một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giữ cậu lại:

- Anh Quân à! Kệ bọn họ đi!

Anh Quân nhìn Thái Dương nói:

- Cậu để bọn chúng ức hϊếp cậu như vậy mà chịu được sao?

Thái Dương cười nhẹ:

- Mình quen rồi mà.

Nói rồi, cậu bé đứng dậy, kéo Anh Quân:

- Chúng ta đi chỗ khác đi!

Nghe vậy, Anh Quân lưỡng lự đôi chút rồi nhìn ánh mắt mong chờ của Thái Dương, câu đành gật đầu song không quên lạnh lùng nhìn những người bạn cùng lớp kia của mình, nói:

- Lần này tôi tạm tha cho mấy người. Nếu còn như vậy nữa thì không dễ dàng vậy đâu.

Nói rồi, chân cậu cất bước theo Thái Dương và rời khỏi lớp.

Gió xuân thổi.

Nắng nhẹ.

Anh Quân và Thái Dương ngồi xuống một chiếc ghế đá phía sau trường, dưới một cây bàng đã già.

- Cậu thường tới đây những lúc không vui à? – Anh Quân nhẹ giọng hỏi.

Thái Dương đưa mắt nhìn Anh Quân trước khi hướng đến những bông hoa bồ công anh đang phiêu phiêu trong gió phía xa, nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy! Mình thường tới đây một mình.

- Sao cậu không đi chơi với các bạn khác? – Anh Quân hỏi.

Thái Dương cười nhạt:

- Không ai muốn chơi với mình. Họ luôn tránh xa mình.

Anh Quân ngạc nhiên:

- Tại sao?

Thái Dương mỉm cười:

- Nhìn mặt mình đã không ai muốn đến gần rồi nói gì là chơi.

Anh Quân lắc đầu:

- Khuôn mặt đâu có gì quan trọng chứ.

Rồi nhớ lại lời Minh Hàn nói hôm qua – một câu nói mà làm cho cả Hoàng Dương và Anh Quân ngã ngửa, Anh Quân cười tươi:

- Cậu biết không anh Minh Hàn nói cậu là một cậu bé vô cùng đẹp.

Thái Dương nghĩ ngợi gì đó rồi cười nhạt:

- Không phải anh ấy đang nhạo báng mình đó chứ?

Anh Quân xua tay:

- Không bao giờ. Anh Minh Hàn rất hiếm khi khen ai nửa câu. Mình đã bao giờ được anh ấy khen đâu. Anh ấy khen cậu thì chắc chắn cậu có điểm hơn người. Mọi người nói cậu xấu vì họ chưa nhận thấy cái đẹp của cậu thôi.

Thái Dương cười:

- Hy vọng là thế.

Anh Quân gật đầu:

- Chắc chắn rồi.

Thái Dương ừ nhẹ, cậu thở dài:

- Mình đã đem rắc rối đến cho cậu và anh ấy rồi.

Lắc đầu, Anh Quân cười:

- Không có gì đâu. Nếu không phải nhờ cậu thì làm sao tối qua mình được xem kịch hay chứ.

Thái Dương tròn mắt ngạc nhiên:

- Kịch hay?

Anh Quân cười:

- Phải!

Và rồi cậu nhóc đem chuyện tối qua kể cho Thái Dương nghe một lượt như một điều lý thú vậy. Nhưng trái lại với vẻ mặt vui vẻ của Anh Quân, trên gương mặt với những nốt dỗ chằng chịt của Thái Dương hiện rõ vẻ lo lắng, sợ hãi:

- Biết đâu họ sẽ quay lại gây khó dễ tiếp cho cậu và anh ấy thì sao? Họ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Gia đình cậu ta tham gia một băng nhóm xã hội đen đó.

Anh Quân cười tươi. Xã hội đen với cường hào ác bá, Anh Quân đã quá quen thuộc. Đào Thanh Phong đâu phải dạng vừa, ông bắt và đem về nhốt ở thung lũng Bách Hoa không ít làm cho cả vùng nghe đến tên ông thì hồn vía đã lên mây, thậm chí không dám nhắc đến tên ông. Thế nhưng, Đào Thanh Phong còn nói với Anh Quân rằng Minh Hàn còn giỏi hơn ông rất nhiều. Vì vậy mà Anh Quân chẳng mảy may để tâm chuyện đó, nói:

- Cậu yên tâm đi, hai anh ấy sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả thôi. Chiều nay anh ấy sẽ đến trường đó.

Thái Dương nhẹ gật đầu, lòng nhẹ đi đôi chút nhưng cậu không thể coi mọi chuyện như không như Anh Quân được. Ánh mắt tuyệt đẹp phảng phất nét u hoài, Thái Dương nhìn những cánh hoa bồ công anh đã rơi xuống đất mẹ tự khi nào.

“Tùng! Tùng! Tùng!”….

- Đến giờ học rồi! Chúng ta vào lớp thôi! – Anh Quân nói.

Thái Dương mỉm cười, chạy theo Anh Quân vào lớp. Chiếc ghế đá trống trải sáng lên trong ánh dương.

Cho đến buổi chiều, theo đúng như lịch hẹn, Hoàng Dương và Minh Hàn rời công ty đến trường Anh Quân một lần nữa. Lần này hai người không dừng lại ở cổng trường hay vào lớp Anh Quân mà đi thẳng lên phòng Hiệu trưởng.

Lúc này, trong phòng Hiệu trưởng, ngoài cô Hiệu trưởng và cô giáo chủ nhiệm của Anh Quân thì phía bên kia có năm người. Một là người phụ nữ tóc đỏ hôm qua, hai là chồng bà ta đang nằm trên cáng. Nếu như hôm qua hắn nằm trên cáng cốt để ăn vạ thì hôm nay đích thị là không thể nhúc nhích được. Thằng nhỏ béo mập bị băng cả hai tay do Anh Quân đánh hôm trước vừa nhìn thấy Minh Hàn thì vội nép vào người mẹ. Ngoài ra còn có hai người một nam một nữ, Hoàng Dương và Minh Hàn chưa từng gặp, có lẽ là người thân của gia đình kia.

Anh Quân và Thái Dương cũng đã được gọi lên phòng Hiệu trưởng và đang ngồi ở đó. Thấy Hoàng Dương và Minh Hàn đến, Anh Quân vội đứng dậy cười tươi. Hoàng Dương liền xoa đầu cậu nhóc trước khi gật đầu chào những người ngồi đó.

- Mời hai người ngồi! – Cô Hiệu trưởng với mái tóc hoa râm nhẹ giọng nói.

Hoàng Dương gật đầu, anh ngồi xuống cạnh Anh Quân trong khi Minh Hàn ngồi cạnh Thái Dương. Phía bên kia, một chục con mắt long sòng sọc nhìn Minh Hàn, nửa sợ hãi, nửa tức giận song chẳng để lại được một chút dấu ấn nào trong lòng Minh Hàn.

- Mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu vào việc chính được rồi! – Cô Hiệu trưởng mở đầu nói.

- Chúng tôi chờ hơi lâu rồi đó! – Người đàn ông lạ mặt cất giọng.

Hoàng Dương cười khẩy:

- Anh nên học lại cách xem giờ.

- Mày vừa nói gì? – Người đàn ông đứng dậy, tức giận nói.

Hoàng Dương cười nhạt:

- Tôi có quen một bác sỹ chuyên trị bệnh khiếm thính. Nếu anh cần tôi có thể liên hệ giúp.

Rồi nhìn qua cô Hiệu trưởng, Hoàng Dương nói tiếp:

- Chúng tôi đến đây theo lời mời của cô. Nếu cô không thể làm anh ta xưng hô đúng chuẩn mực, chúng tôi sẽ từ chối giải quyết chuyện này.

- Mày…mày… - Người đàn ông ấm ứ nói không nên lời.

Trong khi đó, cô Hiệu trưởng nghe giọng lạnh lùng của Hoàng Dương thì hơi run. Dù đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nhưng nghe cái giọng ấy của anh thì thực sự cô chưa có quen. Hoàng Dương và Minh Hàn là người thế nào thì cô đã có tìm hiểu. Không phải ngẫu nhiên mà anh trở thành người đứng đầu tập đoàn Thiên An rồi sau đó tiếp tục là người đứng đầu của tập đoàn Khang Thịnh.

Nhìn người đàn ông kia, cô Hiệu trưởng nhẹ giọng nói:

- Anh làm ơn bình tĩnh một chút! Giờ họp của chúng ta là 15h và hai cậu ấy đến hoàn toàn đúng giờ.

- Hừ!... – Người đàn ông hậm hực nói.

- Bắt đầu được rồi đó. Tôi không có nhiều thời gian. – Hoàng Dương lạnh giọng nói.

Cô Hiệu trưởng gật đầu, đưa mắt nhìn cả hai bên rồi nói:

- Đầu tiên chúng ta sẽ nghe các em nói rõ nguyên nhân sự việc.

- Chuyện đã rõ như ban ngày rồi còn nghe cái gì nữa. Vào chuyện chính luôn đi. – Người phụ nữ có mái tóc hung đỏ nói.

Cô Hiệu trưởng nhìn bà ta, giọng nghiêm nghị:

- Chuyện nào cũng cần đi từ nguyên nhân. Chị rõ không có nghĩa là tất cả mọi người ở đây đều rõ.

- Cô dài dòng quá rồi đó. – Người phụ nữ có mái tóc hung đỏ nói tiếp.

Cô Hiệu trưởng khó chịu:

- Tôi làm việc luôn có nguyên tắc của tôi. Nếu chị thấy cuộc họp này là không cần thiết thì chúng ta có thể ngừng tại đây.

Người phụ nữ nghe vậy không biết đáp sao, đành xua tay:

- Thôi cô muốn tra khảo gì thì tra khảo nhanh lên.

Cô Hiệu trưởng hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến người phụ nữ kia nữa, nhìn qua Anh Quân nhẹ nhàng nói:

- Em nói cho cô nghe vì sao em đánh Thế Long?

Anh Quân nhìn cô Hiệu trưởng rồi nhìn qua Thế Long bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nói:

- Cậu ấy và vài bạn khác bắt nạt Thái Dương nên em mới làm vậy.

Cô Hiệu trưởng nói:

- Tại sao em không thưa với cô để cô giải quyết mà lại đi đánh bạn như vậy. Em có biết như vậy là vi phạm nội quy của trường không?

Anh Quân gật đầu:

- Em biết nhưng nếu em chạy đi thưa cô thì nhất định Thái Dương sẽ bị đánh.

Cô Hiệu trưởng lắc đầu:

- Không thể nào như thế được. Lúc đó đáng ra em nên khuyên bạn mới đúng.

Anh Quân đưa mắt nhìn Thế Long cười nhạt:

- Em có khuyên cậu ấy mà cô nhưng em vừa nói được nửa câu thì cậu ấy đã giơ tay đấm vào mặt em…

- Mày nói láo! Con tao đấm mày khi nào, nó đấm mày mà cái mặt mày đến một vết bầm cũng không có à. – Người phụ nữ có mái tóc hung đỏ lên giọng nói.

Một tiếng hừ nhẹ vang lên từ miệng của Hoàng Dương. Cô Hiệu trưởng đưa mắt nhìn anh rồi nhìn qua người phụ nữ, nói:

- Chị làm ơn hãy bình tĩnh. Chúng ta không trực tiếp chứng kiến sự việc nên để bọn trẻ nói rõ ràng rồi tìm cách phân xử.

Hướng mắt mình đến Anh Quân, cô Hiệu trưởng nói:

- Em nói tiếp đi!

Anh Quân đáp vâng rồi nói:

- Vì cậu ấy giơ tay ra đấm em nên em mới đỡ thôi. Nào ngờ tay cậu ấy quá yếu nên em vừa chạm vào đã gãy rồi.

Nghe thế, Hoàng Dương cười nhẹ đưa mắt nhìn Minh Hàn. Anh nghĩ với hai người này thì thanh sắt còn mềm nữa là tay người. Trong khi đó, mẹ cậu bé kia thì đã nổi nóng:

- Mày nói thế mà nghe được à. Cứ cho là mày đỡ đi thì con tao chỉ gãy một tay thôi chứ. Sao mày đánh gãy cả hai tay nó?

Anh Quân lắc đầu, xua tay:

- Cháu có đánh gãy tay kia của cậu ấy đâu.

Người phụ nữ hừ nhẹ:

- Mày không đánh không lẽ nó tự gãy?

Anh Quân mỉm cười:

- Đúng vậy ạ!

Nghe câu này, người phụ nữ cực kỳ tức giận, bà ta xắn tay áo, đập bàn đứng dậy:

- Mày còn nói đúng hả? Mày có muốn chết không thì bảo?

Minh Hàn từ khi vào phòng Hiệu trưởng chưa có nói câu nào, giờ này mới lên tiếng:

- Bản thân người mẹ như vậy thì con hư hỏng cũng không sai. Con đã cần được dạy song mẹ đáng được dạy hơn.

Người phụ nữ nói lớn:

- Mày nói cái gì? Ai đáng được dạy?

Minh Hàn cười khẩy:

- Gia đình chị có vấn đề về thính giác phải không?

Người phụ nữ tức tối:

- Mày…mày…được lắm!

Minh Hàn cười nhạt:

- Câu này tôi nghe chị nói nhiều lần rồi.

Rồi nhìn qua Anh Quân, Minh Hàn tiếp:

- Việc sống hay chết của thằng bé, chị có quyền quản sao?

- Tao…tao… - Người phụ nữ giọng đã run run.

Nhếch mép nhìn người đàn ông đang nằm trên cáng, Minh Hàn im lặng. Những người có mặt tại đây không ai không rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như người phụ nữ kia chạm tới một sợi tóc của Anh Quân nên điều đó không cần nói ra nữa.

Cô Hiệu trưởng lần đầu nghe giọng nói của Minh Hàn tưởng như mình đang đứng giữa một hố băng sâu. Giờ thì cô hiểu tại sao những người trong gia đình kia đều nhìn Minh Hàn trong vẻ sợ hãi khi Minh Hàn đặt chân vào nơi này.

Lấy lại bình tĩnh, cô Hiệu trưởng nói tiếp:

- Anh Quân! Em chỉ đỡ một cái mà Thế Long gãy cả hai tay được sao? Em hãy giải thích rõ chuyện này.

Anh Quân mỉm cười:

- Sau khi một tay cậu ấy bị gãy, cậu ấy hùng hổ đá em nhưng do em tránh nên cậu ấy bị trượt chân ngã…

- Ngã có một cái mà gãy được tay ư? Mày nói gì phải hợp lý chứ? – Người phụ nữ một lần nữa xen ngang.

Anh Quân tủm tỉm cười:

- Người khác thì khó nhưng vì người cậu ấy nặng quá đè lên tay nên…

Người phụ nữ quát:

- Ý mày nói con tao là đồ bị thịt phải không?

Ngay lập tức, cô Hiệu trưởng và cô giáo chủ nhiệm của Anh Quân vốn để cho mình nét mặt nghiêm nghị phải nín cười. Nét mặt lạnh lùng của Hoàng Dương được thay bằng một cái cười khẩy trong khi bên kia mấy người xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Mẹ cậu bé thì đỏ bừng mặt vì câu nói hớ của mình.

Anh Quân cười tươi:

- Đó là cô nói chứ không phải cháu nói.

- Mày…mày…hừ…- Người phụ nữ không biết nói sao.

Lấy lại vẻ mặt trang nghiêm, cô Hiệu trưởng nhìn thẳng vào mắt Anh Quân:

- Em chắc chắn những gì em nói là sự thật chứ?

Anh Quân gật đầu:

- Vâng ạ!

Cô Hiệu trưởng ừ nhẹ:

- Được rồi!

Rồi quay sang Thế Long đang ngồi cạnh mẹ, cô Hiệu trưởng nói tiếp:

- Sự việc có phải như Anh Quân nói không?

Thế Long run run, cậu ta chưa biết đáp sao liền đưa mắt nhìn mẹ. Ánh mắt ra hiệu theo đó được phát ra từ người phụ nữ có mái tóc hung đỏ nhưng đồng thời phía bên này, Minh Hàn vốn cúi đầu cũng đã ngẩng mắt lên, chiếu một tia lạnh lẽo vào thân hình Thế Long.

- Thế nào? Đó có phải sự thật không? Tại sao em bắt nạt Thái Dương? – Cô Hiệu trưởng nghiêm giọng nói.

- Em…em… - Thế Long ấp úng.

- Em làm sao? – Cô Hiệu trưởng tiếp tục.

- Em…

- Này cô! Cô làm thằng bé sợ như vậy thì sao nó dám nói chứ? Thằng bé vốn hiền lành, đến nói còn chẳng dám thì sao đi bắt nạt bạn được. Nhìn là biết Anh Quân vu khống cho nó rồi. – Mẹ Thế Long cất tiếng đáp thay con.

Một cái cười khẩy dành cho người phụ nữ đến từ Minh Hàn. Nhưng ngay sau đó, Minh Hàn lập tức quay sang Thái Dương, nhẹ nhàng nói:

- Nói cho anh nghe, Thế Long có bao giờ đánh em không? – Giọng nói cực kỳ ấm áp, khác hẳn thanh âm lạnh lẽo Minh Hàn phát ra từ đầu đến giờ.

- Minh Hàn! Mày hỏi thế là có ý gì? Con tao không bao giờ đánh nó hiểu chưa? – Người phụ nữ nói to.

Minh Hàn cau mày:

- Tôi không có hỏi chị. Vợ chồng chị thích nhảy vào miệng người khác lắm phải không?

- Mày…mày… - Người đàn ông nằm trên cáng ấm ứ.

Minh Hàn phớt lờ thái độ của họ, tiếp tục dành cho Thái Dương cái nhìn đầy quan tâm. Có lẽ ngoài Hoàng Dương và Minh Hà ra thì cậu bé này là người thứ ba được Minh Hàn dành cho ánh mắt ấy.

- Có anh ở đây em không cần phải sợ ai hết, cứ bình tĩnh nói cho anh nghe! – Minh Hàn vuốt tóc Thái Dương và nhìn vào ánh mắt đang run lên của cậu bé rồi nói.

- Phải đó Thái Dương! Cậu cứ nói đi! Mình nhìn mặt cậu ta đã thấy ghét rồi. Cậu nói để anh Minh Hàn cho cậu ta một bài học – Anh Quân cười tươi.

Một tiếng hắng giọng vang lên, Hoàng Dương nghiêm mặt:

- Anh Quân! Em nói vậy mà nghe được ư?

Nhưng ngay sau đó, anh lại dành cho Thái Dương một cái nhìn khích lệ, nói một câu sốc không kém Anh Quân:

- Cậu ta đánh em bao nhiêu lần anh sẽ giúp em trả lại cho cậu ta gấp đôi. Mọi thứ đều có lãi suất.

- Vâng ạ! – Thái Dương cười tươi.

Trong khi, bên kia, người phụ nữ có mái tóc đỏ nhìn cô Hiệu trưởng nói:

- Đấy! Cô xem! Nói như vậy thử hỏi có nghe được không?

- Làm anh mà dạy em như thế thử hỏi sao nó không đi đánh người. – Người phụ nữ ngồi cạnh mẹ Thế Long vốn im lặng, giờ cất tiếng mỉa mai.

Hoàng Dương cười nhạt:

- Tôi dạy em tôi tự vệ chính đáng. Đó là một quyền cơ bản của con người. Chị có học luật chưa vậy?

Người phụ nữ kia đáp:

- Tôi có học luật hay không liên quan gì đến cậu chứ?

Hoàng Dương cười khẩy:

- Không có liên quan nhưng mà theo tôi nghĩ nếu người ta tát chị thì chị cũng chỉ giương mắt lên nhìn thôi phải không nào?

- Cậu…cậu… - Người phụ nữ ấp úng, tức đến nghẹn họng.

Cười nhẹ, Hoàng Dương không để ý đến bà ta nữa, nhìn sang Thái Dương:

- Em nói đi!

Thái Dương gật đầu rồi nhìn Thế Long bằng ánh mắt rụt rè. Có vẻ Thái Dương rất sợ cậu ta. Và tất nhiên Minh Hàn biết điều này, ngay lập tức ánh mắt lạnh đến rợn người của Minh Hàn chiếu thẳng vào người Thế Long làm cậu ta vội cúi đầu, nép vào người mẹ khiến Thái Dương yên tâm hơn. Trong khi đó, Hoàng Dương thì dành cho hai người phụ nữ đối diện anh một ánh nhìn sát khí làm cả hai không dám lên tiếng cản Thái Dương.

- Hầu như…ngày nào…cậu ấy cũng đánh em ạ. Cậu ấy bắt em làm nô ɭệ cho cậu ấy… - Thái Dương nói.

Cô Hiệu trưởng nhẹ giọng:

- Những lời em nói…là thật chứ?

- Mày nói láo! Con tao làm vậy bao giờ! Mày có bằng chứng gì mà nói là con tao làm vậy chứ? – Mẹ Thế Long nói.

Rồi quay sang cô Hiệu trưởng, bà ta tiếp:

- Cô đừng tin lời nó. Nhìn mặt thằng đó là thấy gian rồi.

- Không…không… cháu không bao giờ nói dối… - Thái Dương lắc đầu nói.

Người phụ nữ nghiến răng:

- Mày có im ngay đi không? Tao cho mày một trận bây giờ?

Sợ hãi, Thái Dương liền cúi đầu. Ngay lập tức, một bàn tay lạnh nhẹ nhàng xoa lên lưng cậu làm Thái Dương giật nảy người. Cậu ngước mắt lên nhìn thì thấy Minh Hàn đang cười nhẹ động viên mình thì yên tâm hơn. Ánh mắt đẹp tựa ánh sao của cậu theo đó hiện ý cười.

- Tôi thấy người nên im lặng là chị đó. Phép lịch sự tối thiểu là khi người khác đang nói thì không được chen ngang chị còn không biết thì còn biết điều gì nữa. – Hoàng Dương lạnh lùng nhìn mẹ Thế Long và nói. – Chị là người lớn mà xưng hô mày tao chí tớ với những đứa trẻ như vậy có ra dáng người lớn không hay là chị là cá mè một lứa với con trẻ.

- Tao…tao…tôi…tôi…- Người phụ nữ cúi đầu.

Quay sang cô giáo chủ nhiệm của Anh Quân, Hoàng Dương nói tiếp:

- Cô làm cô giáo chủ nhiệm của một lớp mà để học sinh của lớp mình như vậy thử hỏi cô đã làm tròn trách nhiệm chưa, cô có xứng đáng với một chữ “thầy” mà xã hội này dành cho cô không?

- Tôi…tôi..xin lỗi… - Cô giáo chủ nhiệm của Anh Quân lí nhí nói.

Tuy nhiên, Hoàng Dương không để ý đến cô nữa mà đã nhìn qua cô Hiệu trưởng, giọng lạnh lùng:

- Hôm nay tôi và Minh Hàn đến đây chỉ là vì tôn trọng cô và vì Anh Quân cũng như Thái Dương. Còn về việc Anh Quân đánh Thế Long gãy tay, chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào và tôi cũng không muốn Anh Quân phải chịu bất kỳ hình phạt nào vì chính Thế Long là người gây chuyện trước.

Rồi hướng mắt mình đến những người trong gia đình Thế Long, Hoàng Dương dành cho họ một cái nhìn đáng sợ:

- Các người hãy nghe cho rõ: Sẽ không bao giờ có một câu xin lỗi hay một xu nào từ tôi hay Minh Hàn dành cho các người. Tôi có thừa tiền cũng không bố thí cho các người. Người nên xin lỗi chính là các người đó.

- Cậu nói thế mà nghe được à? Chuyện này không xong dễ vậy đâu. – Người đàn ông ngồi đối diện Hoàng Dương nói.

Hoàng Dương cười khẩy:

- Lời Hoàng Dương nói ra sẽ không bao giờ thu lại.

Rồi nhìn Minh Hàn, Hoàng Dương nói:

- Chúng ta đi thôi!

Minh Hàn gật đầu, cười nhẹ với Anh Quân và Thái Dương:

- Đi nào các em!

Ngay lập tức Anh Quân cười tươi còn Thái Dương nhìn những người kia e dè trong khi Minh Hàn thì nhẹ nhàng nói với cô Hiệu trưởng:

- Làm phiền cô nói với cha cô là có Dương Minh Hàn gửi lời hỏi thăm ông.

- Cậu…cậu…chính là… - Cô Hiệu trưởng ngạc nhiên không nói nên lời.

Minh Hàn gật đầu:

- Phải!

Nói rồi liền cùng Hoàng Dương ra ngoài.

- Ơ…ơ…các người không được đi…ơ…ơ… cô để họ đi như vậy mà được à? – Mẹ Thế Long vừa nhìn Hoàng Dương vừa nhìn cô Hiệu trưởng ấm ớ nói.

Thế nhưng, cô Hiệu trưởng đang mải nhìn theo thân hình người con trai hơi gầy mà cha cô hết mực nể phục nên dường như lời của mẹ Thế Long không lọt được vào tai cô.

- Này! Tôi nói cô có nghe không hả? Rốt cuộc chuyện này tính sao đây? – Mẹ Thế Long lay cô Hiệu trưởng.

Khó chịu vì bị làm phiền, cô Hiệu trưởng nói:

- Còn giải quyết thế nào nữa, các anh chị hãy về và xem lại chính mình đi.

Nhìn Thế Long, cô nghiêm giọng:

- Lần này em bị thương nên tôi tạm tha cho em, em còn bắt nạt bạn bè nữa thì vui lòng ra khỏi ngôi trường này.

- Dạ… - Thế Long run run.

Trong khi mẹ cậu ta đập bàn tức giận:

- Cô làm Hiệu trưởng mà chẳng giải quyết được chuyện gì. Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

Rồi nhìn những người bên mình, bà ta gắt:

- Đi!

Và cả đám lục đυ.c rời khỏi phòng Hiệu trưởng chỉ còn lại tiếng thở dài của một người cùng ánh mắt hoài niệm của người kia.

Ra đến cổng trường, Hoàng Dương cười nói:

- Lên xe đi em! – Anh hướng mắt mình đến Thái Dương. – Hôm nay em đi cùng với bọn anh nhé.

Thái Dương ngập ngừng rồi lắc đầu:

- Em không đi được đâu ạ!

- Cậu đi với tớ đi mà! – Anh Quân nhẹ giọng.

Trong khi đó, Minh Hàn nhìn thẳng vào mắt Thái Dương trước khi nắm lấy tay cậu bé rồi không nói không rằng, dắt Thái Dương lên xe làm Thái Dương chẳng kịp phản ứng gì.

- Đi thôi anh! – Minh Hàn nói khi đã cùng Thái Dương yên vị trên xe.

Hoàng Dương cười tươi cho xe lăn bánh rời khỏi trường.

- Chúng ta đi đâu vậy anh? – Anh Quân hỏi khi thấy rằng đây không phải đường về nhà hay đến tập đoàn Thiên An.

Hoàng Dương mỉm cười:

- Từ khi em đến sống cùng với hai anh đến giờ anh chưa có cho em đi chơi lần nào nên hôm nay không có việc gì bận anh sẽ đưa em đi chơi, có được không nào?

Ngay lập tức, Anh Quân cười tươi:

- Được ạ! Em vui lắm.

Hoàng Dương gật đầu, cho xe chạy nhanh hơn, hướng đến khu vui chơi ở trung tâm thành phố.

Đến nơi, bốn người xuống xe trước ánh mắt lạ lùng của mọi người bởi vẻ đẹp không cần phải nói thêm của ba người kia nhưng trái lại là sự đối lập hoàn toàn của Thái Dương với họ. Hoàng Dương, Minh Hàn và Anh Quân đẹp bao nhiêu thì Thái Dương lại xấu bấy nhiêu. Thế nhưng, dường như những ánh mắt kia chẳng mảy may gợn một chút tạp niệm nào trong lòng họ, Minh Hàn và Hoàng Dương thản nhiên dắt Thái Dương và Anh Quân đi chơi. Tuy nhiên, khi tham gia các trò chơi thì chỉ có ba người chơi mà thôi vì Minh Hàn không quen chơi bất kỳ trò gì. Tính cách của Minh Hàn thực sự không phù hợp với các trò chơi. Hoàng Dương dù rất muốn Minh Hàn chơi cùng song anh hiểu người anh yêu nên vui vẻ cười tươi. Hơn nữa, mục đích của chiều tối nay là anh cho Anh Quân với Thái Dương đi chơi chứ không phải Minh Hàn. Minh Hàn vốn không thích ồn ào và hơn ai hết Hoàng Dương biết điều đó. Minh Hàn chịu đến nơi này và vẫn giữ trên môi một nụ cười nhẹ vì Thái Dương và Anh Quân đã là một sự thay đổi lớn của Minh Hàn rồi.

Gió xuân nhẹ thổi.

Minh Hàn ngồi lặng yên ngắm nhìn ba người. Với Minh Hàn mà nói, được nhìn Hoàng Dương cười vui như thế kia là niềm hạnh phúc lớn nhất mà Minh Hàn có. Trước khi Minh Hàn chẳng bao giờ nghĩ mình đặt chân đến nơi này dù chỉ một lần song hiện tại thì Minh Hàn có thể nở nụ cười vì anh và vì hai thằng nhóc kia giữa chốn ồn ào này. Dường như giá băng trong lòng Minh Hàn đang ngày một vơi đi cho ngọn lửa của tình yêu thương dần cháy sưởi ấm cõi lòng lạnh giá.

Cho đến hơn sáu giờ chiều,

- Chị Minh Hà vừa gọi rồi, chúng ta phải đi thôi anh! – Minh Hàn đi đến bên Hoàng Dương và nói.

Hoàng Dương gật đầu rồi gọi Anh Quân và Thái Dương đang đuổi bắt gần đó:

- Anh Quân! Thái Dương! Lại đây nào!

- Dạ! – Cả hai đồng thanh rồi cười tươi đến bên Hoàng Dương và Minh Hàn.

Lấy ra một chiếc khăn tay, Minh Hàn nhẹ lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán Anh Quân và Thái Dương.

- Khi nào có dịp anh và Minh Hàn sẽ đưa hai em đi chơi tiếp, bây giờ chúng ta phải rời nơi này rồi. – Hoàng Dương cười nói.

- Vậng ạ! – Thái Dương nói.

Anh Quân liền hỏi:

- Giờ chúng ta về nhà ạ?

Hoàng Dương lắc đầu:

- Không! Hôm nay là ngày đầy tháng của Bảo Khánh và Hà Linh nên chúng ta sẽ tới đó.

Ngay lập tức Anh Quân reo lên trong khi Thái Dương định nói gì đó thì Minh Hàn đã dắt tay cậu bé, nói một câu làm Thái Dương chẳng thể nào nói tiếp ý cậu định nói nữa.

- Em sẽ đi cùng anh! – Minh Hàn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng tuyệt đối không cho phép người khác phản đối.

Hoàng Dương thấy vậy thì cười tươi. Minh Hàn của anh đúng là không cần biết người khác nghĩ gì. Câu nói của Minh Hàn không còn là rủ Thái Dương đi với mình nữa mà đã là mệnh lệnh rồi. Nhìn mặt cậu nhóc thế kia thì sao dám cãi lời Minh Hàn dù chỉ là nửa câu.

Và thế là bốn người nhanh chóng lên xe cho chiếc xe chạy đến nhà Duy Bảo ở ngoại ô. Đó là một ngôi nhà không lớn nhưng rất đẹp, xung quanh được trồng những loài hoa nhỏ đang ánh lên dưới ánh đèn để đón gió xuân.

- Em đi đâu mà giờ này mới đến làm chị chờ mãi? – Minh Hà từ trong nhà chạy ra và nói khi Minh Hàn chỉ mới bước được một chân xuống xe.

Hoàng Dương cười, anh nghĩ câu nói vừa rồi đúng là chỉ có Minh Hà mới dám hỏi Minh Hàn mà thôi, ngay đến ông Minh Nhật cũng chẳng dám hỏi vậy. Tất nhiên, anh cũng đoán được câu trả lời của người anh yêu.

- Có ai bắt chị chờ em đâu! – Minh Hàn đáp sau khi cùng Thái Dương xuống xe.

Minh Hà cau mày:

- Em nói thế mà nghe được hả? Chị không chờ em thì chờ ai nữa?

- Ai biết? – Minh Hàn nói.

- Em…em…thật là… - Minh Hà tức nghẹn họng với người em trai lạnh lùng của chị. Nhưng rồi, chị nhanh chóng gạt nó sang một bên để thay vào đó là sự ngạc nhiên. Hướng đến Thái Dương đang được Minh Hàn cầm tay, Minh Hà hỏi:

- Cậu bé này là ai?

Minh Hàn nhìn Thái Dương rồi nhẹ nhàng đáp gọn:

- Em của em!

Minh Hà tròn mắt rồi hỏi:

- Em có em khi nào thế? Sao không nói với chị biết? Cậu ấy tên là gì?...

Minh Hà hỏi liền một mạch như thế, tưởng rằng Minh Hàn sẽ trả lời. Nhưng không. Minh Hàn không trả lời một câu nào mà nói:

- Chị có định cho em vào nhà không nào?

Nghe vậy, Minh Hà liền cười:

- À chị quên, các em vào nhà đi!

Nói rồi, chị liền cầm lấy tay Thái Dương và dắt cậu bé thay cho Minh Hàn, cúi xuống nói:

- Em đi với chị nào. Đi với Minh Hàn không sớm thì muộn em thành người băng mất thì nguy. Vào đây chị có cái này cho em chơi.

Ngay lập tức, miệng Hoàng Dương và Anh Quân cười tươi. Câu nói này của Minh Hà nói đúng ý của hai người. Tuy nhiên, hai người cũng không thể nào cười được lâu vì ngay sau đó ánh mắt lạnh lùng của Minh Hàn đã chiếu đến cả hai làm cả hai phải vội nín cười. Anh Quân ho sặc sụa trong khi Hoàng Dương đưa mắt nhìn sang hướng khác.

Về phần Minh Hà, chị chưa có biết Thái Dương là ai nhưng Minh Hà hiểu cậu nhóc này được Minh Hàn dắt chắc chắn Minh Hàn rất quý cậu bé. Và với chị người mà Minh Hàn yêu quý thì chị cũng yêu quý, thứ Minh Hàn thích chị cũng thích. Chị chẳng hiểu sao lại vậy nhưng từ nhỏ đã thế rồi. Thế nên, với Thái Dương, chị rất có thiện cảm.

Thế nhưng, Minh Hà chưa kịp dẫn Thái Dương vào nhà thì hai đứa nhỏ song sinh đã oe oe khóc gọi chị làm chị phải chạy vào nhà gấp. Điều tất yếu là bàn tay nhỏ bé của Thái Dương tiếp tục nằm trong bàn tay lạnh giá của Minh Hàn. Nếu như khi Minh Hà cầm tay cậu, cậu thấy ấm áp bao nhiêu thì lúc này cậu thấy lạnh bấy nhiêu. Song nói thế không có nghĩa là nói rằng cậu không vui khi được Minh Hàn dắt đi như vậy mà đúng hơn là rất hạnh phúc. Chỉ có điều cậu không hiểu vì sao tay Minh Hàn lại lạnh đến vậy mà thôi. Cậu đưa mắt nhìn Minh Hàn mong tìm được lời giải đáp nhưng chẳng thể bởi gương mặt Minh Hàn không cho ai biết Minh Hàn đang nghĩ gì.

- Các em mau vào nhà đi! – Duy Bảo bước ra cười nói.

Hoàng Dương gật đầu. Anh cùng Minh Hàn vào nhà, cất tiếng chào những người ở đó. Một vài ánh mắt bắt đầu chiếu đến Thái Dương vì cậu hoàn toàn lạ với họ, đặc biệt là khuôn mặt bủng beo của cậu trở nên xấu xí hơn dưới ánh đèn. Thế nhưng, khi ai nấy nhìn thấy Minh Hàn đang cầm tay Thái Dương thì tất cả phải chuyển hướng nhìn và nở một nụ cười tươi.

Hoàng Dương thấy thái độ lạ lùng của mọi người thì đưa mắt nhìn Minh Hàn. Anh lập tức hiểu ngay và mỉm cười. Thử hỏi ai dám to gan mà dám có biểu hiện chê bai người được Minh Hàn dắt đi chứ? Nghĩ vậy, anh cười nhẹ rồi nói với Minh Hàn:

- Chúng ta qua bên kia đi!

Minh Hàn gật đầu và đi đến chiếc bàn được kê gần cửa sổ rồi ngồi xuống trước khi nhìn xung quanh. Ngày đầy tháng của Bảo Khánh và Hà Linh không đông lắm, chỉ có những người thân thiết trong gia đình thôi. Tuy nhiên, Minh Hàn cũng chẳng biết đến mấy người ngoài bố Minh Hàn, người mẹ kế và Minh Khang cùng bố mẹ Duy Bảo. Ngoài ra thì Minh Hàn chẳng có biết ai vì Minh Hàn không bao giờ quan tâm đến họ hàng của mình như thế nào, huống chi là họ hàng của Duy Bảo. Thế nhưng, chiều ngược lại thì không thế. Những người kia đều biết Minh Hàn bởi sự lạnh lùng của Minh Hàn thì chỉ cần nhìn một lần sẽ không bao giờ quên và những gì về người em trai băng giá của Minh Hà thì họ đều có nghe qua.

Phòng khách được trang trí bằng những bức ảnh của Bảo Khánh và Hà Linh trông rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, đặc biệt, Bảo Khánh cực kỳ giống Minh Hàn. Hoàng Dương nhìn vào đó rồi nhìn Minh Hàn thầm tưởng tượng Minh Hàn hồi nhỏ sẽ như thế nào và mỉm cười.

- Anh cười gì vậy? – Minh Hàn hỏi.

Hoàng Dương cười:

- À…không có gì.

Minh Hàn cười nhẹ, thừa biết suy nghĩ trong lòng Hoàng Dương, nói:

- Đúng là Bảo Khánh rất giống em nhưng anh cũng không cần tưởng tượng vậy đâu. Muốn biết em hồi nhỏ thế nào thì anh có thể xem ảnh của em mà.

Ngay lập tức, miệng Hoàng Dương cười tươi hơn nắng xuân:

- Em có ảnh ngày bé sao?

Minh Hàn cau mày:

- Không lẽ em không có.

Hoàng Dương cười hì hì:

- Phải ha! Vậy mà anh chưa được xem. Mà sao không thấy bố em và Minh Hà nhắc bao giờ nhỉ?

Minh Hàn cười nhạt:

- Anh nghĩ thử xem vì sao?

Hoàng Dương à một tiếng “Cũng phải”, bật cười:

- Lát nữa về anh phải xem ngay mới được!

Rồi ghé vào tai Minh Hàn, Hoàng Dương nhẹ nhàng nói:

- Em thật đáng yêu!

Đáp lại anh, Minh Hàn không nói gì, chỉ cười nhẹ.

Lúc này, Minh Khang cũng từ phòng trong đi ra. Tất nhiên, ánh mắt cậu lập tức dừng trên người Anh Quân rồi đôi chân Minh Khang nhanh chóng đưa cậu đến gần cậu nhóc bướng bỉnh.

- Cậu đến rồi! – Minh Khang cười nói với Anh Quân.

Anh Quân hừ nhẹ một tiếng trong khi Hoàng Dương thì mỉm cười, ho nhẹ làm Minh Khang vội đỏ mặt:

- Em…em chào hai anh ạ! – Minh Khang nói với Hoàng Dương và Minh Hàn.

Hoàng Dương cười:

- Em làm anh cứ tưởng anh vô hình rồi chứ?

Minh Khang cười hì hì:

- Không có đâu ạ!

Hoàng Dương ừ một tiếng rồi nói:

- Em ngồi xuống đây luôn đi!

Nghe vậy, Minh Khang cười tươi, cậu ngồi xuống cạnh Anh Quân.

- Tôi tưởng cậu bận học không đến được chứ! Thật vui khi cậu đã đến! – Minh Khang cười nói.

- Ừ…à…vâng! – Anh Quân đáp, cậu đã suýt quên rằng Minh Hàn đang bên cạnh cậu.

Tuy rằng Minh Hàn đang có vẻ như không chú ý đến Anh Quân nhưng cậu nhóc thì thừa hiểu rằng nhất cử nhất động của cậu không sao qua được mắt Minh Hàn. Vì vậy mà cậu nên ngoan ngoãn thì tốt hơn.

Thấy Anh Quân như vậy, Minh Khang phì cười làm cậu nhóc tức không để đâu cho hết. Giá như không có Minh Hàn ở đây thì đời Minh Khang đã tàn rồi nhưng thực tế thì không như Anh Quân mong muốn. Thế nên, cậu nhóc chỉ còn biết hằm hằm nhìn Minh Khang mà thôi.

- Anh Quân! Có phải là chúng ta đến đây để đánh nhau không? – Minh Hàn nhẹ giọng hỏi.

- Dạ…không ạ! – Anh Quân xua tay nói.

- Ừ! - Minh Hàn đáp rồi im lặng.

Tất nhiên, ngay sau đó, Anh Quân phải làm cho bộ mặt cậu tươi tỉnh lên chứ không thể nào cau có như trước được nữa. Một câu nói đó của Minh Hàn cho thấy rằng Minh Hàn đang không hài lòng với thái độ của cậu. Tuy rằng Minh Hàn rất chiều cậu nhưng Anh Quân biết Minh Hàn cũng rất nghiêm khắc. Và nếu như cậu không muốn bị Minh Hàn coi như vô hình thì điều cậu cần làm là bảo trì nụ cười trong buổi tối hôm nay dẫu lòng cậu đang khó chịu với người kế bên.

Ngược lại, lúc này Minh Khang đang rất vui vẻ. Nếu như ngày trước cậu thấy rằng Minh Hàn ngồi ở đâu, không khí ở đó ngột ngạt thì lúc này cậu thấy hoàn toàn khác. Chính nhờ có Minh Hàn mà cậu được ngắm cậu nhóc cười miễn phí, hơn nữa còn cười rất tươi.

- Em muốn uống gì không? – Minh Hàn chợt hỏi Thái Dương đồng thời làm Minh Khang tạm thời rời mắt khỏi Anh Quân mà thay bằng sự ngạc nhiên.

- Anh Minh Hàn! Cậu ấy là ai vậy? – Minh Khang hỏi khi mà Thái Dương chưa kịp đáp lời Minh Hàn.

- Là bạn của em đó! – Anh Quân khoác tay Thái Dương và nói với Minh Khang trong khi Minh Hàn chỉ cười nhẹ.

- Hai người học chung lớp hả? – Minh Khang hỏi.

Anh Quân gật đầu:

- Đúng vậy! Cậu ấy học rất giỏi nữa.

Minh Khang cười:

- Thế thì Anh Quân có người chỉ bài giúp rồi.

- Tất nhiên – Anh Quân nói.

Trong khi đó, Thái Dương lắc đầu:

- Không đâu ạ... Anh Quân học giỏi hơn em rất nhiều.

Minh Khang mỉm cười, đưa tay xoa đầu Thái Dương, định nói gì đó thì:

- Minh Khang! Em làm gì ở ngoài đó mà lâu vậy? – Tiếng Minh Hà từ trong vọng ra.

Ngay lập tức, Minh Khang há hốc miệng:

- Thôi chết rồi!

Nói rồi, Minh Khang ba chân bốn cẳng chạy đi. Nguyên là Minh Hà nhờ cậu đi pha sữa cho hai đứa nhỏ nhưng nào ngờ vừa nhìn thấy Anh Quân thì cậu quên béng đi nhiệm vụ “cao cả” của mình và giờ đây thì hai đứa bé đang kêu khóc om sòm và Minh Hà thì đành phải cất tiếng gọi cậu.

- Chúng ta cũng vào trong đó! Lâu rồi em không có nhìn thấy Bảo Khánh và Hà Linh! – Minh Hàn nói.

Hoàng Dương liền gật đầu song tự hỏi: “Từ khi nào mà mới hôm qua trở thành lâu rồi của Minh Hàn vậy?”. Nghĩ vậy, anh cười nhẹ. Minh Hàn của anh đối tốt với ai thì tốt không ai bằng và ngược lại đã lạnh lùng với ai thì lạnh lùng đến cùng cực. Thật may cho anh khi anh nằm trong đối tượng một.

- Sao hai đứa bé khóc quá vậy? – Minh Hàn cất tiếng hỏi khi vừa vào trong.

Minh Hà bế hai đứa bé đang khóc vừa dỗ vừa đưa mắt nhìn Minh Khang pha sữa:

- Vì Minh Khang vừa ngủ quên ở nơi nào đó ấy mà!

Minh Khang cười hì hì:

- Đâu có! Tại gặp anh Hoàng Dương em vui quá thôi.

Hoàng Dương cốc lên đầu cậu:

- Càng ngày nói dối càng giỏi ha. Gặp anh vui quá mà không nhìn thấy anh luôn.

- Giờ em mới biết sao? Minh Khang chỉ không dám nói dối với anh trai nó thôi, còn với chúng ta thì… - Minh Hà thở dài khi chưa kết thúc câu nói.

- Em luôn ngoan ngoãn và nghe lời mà, biết nói dối hồi nào đâu. Chị chỉ giỏi vu oan cho em thôi. – Minh Khang cười đáp.

Trong khi đó, Minh Hàn chỉ im lặng, đưa tay ra nói:

- Để em bế Bảo Khánh cho!

Minh Hà liền cười, vui vẻ giao Bảo Khánh đang khóc cho Minh Hàn:

- Cục nợ của em đó! Nó rất giống em hồi nhỏ, khóc là dỗ hoài không nín.

Minh Hàn mỉm cười:

- Hồi nhỏ em thế nào em không biết, không lẽ chị biết sao?

Minh Hà cười trừ:

- Thì…thì…chị là chị của em mà.

Lắc đầu cười, Minh Hàn ôm Bảo Khánh vào lòng. Thật lạ là ngay lập tức thằng bé nín khóc. Nó giương đôi mắt ngây thơ nhìn Minh Hàn rồi tủm tỉm cười.

- Là do mẹ con không biết dỗ con thôi! – Minh Hàn cười nói.

Minh Hà thấy vậy thì hừ nhẹ:

- Tính khí như mấy người thì tôi chịu, không dỗ dành được.

Rồi chị cho Hà Linh uống sữa mà Minh Khang vừa pha xong. Bảo Khánh nín khóc thì Hà Linh cũng nín khóc theo và lúc này thì nó ngoan ngoãn uống sữa.

- Mọi người đâu cả rồi mà một mình chị phải bế cả hai đứa vậy? – Hoàng Dương ngồi cạnh Minh Hàn hỏi.

Minh Hà nói:

- Ông bà đang chuẩn bị đồ lễ cho hai đứa này còn anh Duy Bảo thì phải tiếp khách ngoài kia.

Rồi nhìn Minh Khang, chị tiếp:

- Nhờ được Minh Khang đi pha sữa thì ai ngờ nó mất tích luôn.

Minh Khang cười:

- Em đi có chút xíu thôi mà.

Còn Hoàng Dương thì thắc mắc:

- Đồ lễ gì vậy chị?

- À, lễ cưới cho Bảo Khánh và Hà Linh. – Minh Hà thản nhiên đáp.

- Hả? Cưới là sao? – Hoàng Dương há hốc miệng.

Minh Hà hỏi:

- Em chưa biết à?

Hoàng Dương lắc đầu:

- Em chẳng hiểu gì cả?

Minh Hà cười:

- Cũng không có gì. Mọi người quan niệm hai đứa bé sinh đôi một trai một gái là do kiếp trước chúng là một đôi yêu nhau mà không đến được với nhau. Kiếp này phải làm lễ cưới cho chúng thì mới dễ nuôi. Chị cũng theo đó mà làm thôi. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành ấy mà.

Hoàng Dương gật gù:

- Thì ra là vậy.

Rồi chợt cười, anh quay sang hỏi Minh Hàn:

- Vậy là hồi nhỏ em và chị Minh Hà cũng từng làm lễ cưới như vậy sao?

Minh Hàn lắc đầu:

- Không. Sao em phải cưới chị ấy chứ?

Hoàng Dương cười:

- Chẳng phải em và chị ấy là chị em sinh đôi sao?

Minh Hàn mỉm cười:

- Chị ấy nhanh chân quá ra trước rồi nên không cần cưới nữa. Chỉ khi nào bé trai chào đời trước mới vậy thôi.

Hoàng Dương à một tiếng rồi bật cười. Những tục lệ ấy anh thực sự không biết chút gì. Điều này cũng dễ hiểu thôi bởi đơn giản từ nhỏ đến lớn anh đâu để tâm đến những việc như vậy, tất cả đều do mẹ anh lo.

- Minh Hàn! Em thay đồ cho Bảo Khánh giúp chị nhé. Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải ra ngoài thôi! – Minh Hà đưa bộ quần áo chú rể cho Minh Hàn và nói.

Minh Hàn gật đầu, nhận lấy bộ đồ tí hon trong khi Minh Hà đang thay đồ cô dâu cho Hà Linh.

Nhìn hai đứa bé sơ sinh trong lễ phục, Hoàng Dương mỉm cười:

- Hai đứa bé này thật là hạnh phúc, vừa chào đời đã được thành hôn rồi.

Minh Hà cười:

- Chẳng biết có dễ nuôi hơn không song hiện tại thì chị thấy thực sự hai đứa này quá ương bướng.

- Nó mới có một tháng thôi chị, làm gì mà ương bướng chứ? – Minh Hàn nói.

Minh Hà cười:

- Vì nó giống em ấy mà, khó bảo từ trong bụng mẹ rồi.

- Chị nói hay quá ha. Con của chị giống chị chứ sao lại giống em.

Rồi cúi xuống nhìn Bảo Khánh, Minh Hàn tiếp:

- Mà em thấy chúng rất ngoan mà. Bảo Khánh đang cười này.

- Nó cười với em thôi chứ với chị thì… - Minh Hà cảm thán.

Minh Hàn cười khẩy:

- Thế thì phải xem lại cách làm mẹ của chị rồi.

- Em…em…- Minh Hà tức nghẹn họng.

- Mấy chị em chuẩn bị xong chưa? Đến giờ rồi. – Duy Bảo bước vào và nói.

- Xong rồi đây anh. – Minh Hà đáp.

Nói rồi, chị bế Hà Linh đi ra ngoài trong khi Minh Hàn thì đã trao Bảo Khánh cho bố nó để làm lễ.

Và chẳng mấy chốc thì lễ cưới của hai đứa nhỏ được bắt đầu. Nói chung mọi thứ được làm rất đơn giản, chỉ mang tính hình thức chứ không mang ý nghĩa thực, cốt để cho hai đứa nhỏ dễ nuôi hơn theo quan niệm dân gian. Tất nhiên, dù là hình thức thì cũng không thể thiếu những lời chúc phúc của mọi người và bố mẹ hai đứa bé.

Hoàng Dương nhìn Bảo Khánh và Hà Linh rồi đưa mắt nhìn Minh Hàn thầm nghĩ giá như anh và Minh Hàn cũng có những đứa con thì tốt biết bao. Thế nhưng, anh biết điều này là không thể được nên chỉ cười nhẹ. Tất nhiên, Minh Hàn hiểu ý Hoàng Dương, lẳng lặng không nói gì mà chỉ đơn giản nắm lấy tay anh như một sự chia sẻ mà thôi