Chương 30: Hoán đổi cô dâu

Bệnh viện rạng sáng ngày 14 tháng Giêng,

- Gia đình của bệnh nhân Dương Minh Hàn đâu ạ? – Một người y tá bước ra từ phòng cấp cứu và nói.

- Con/em/anh tôi thế nào rồi? – Ba người đồng thanh đáp.

Lúc này, Hoàng Dương đã ngất đi và đang phải nằm trong phòng hồi sức nên chỉ có bốn người trong gia đình ông Minh Nhật mà thôi, song bà mẹ kế lẳng lặng không nói gì.

Người y tá nói tiếp:

- Bệnh nhân đang cần máu gấp. Nhưng vì bệnh nhân có nhóm máu O- là nhóm máu hiếm mà hiện tại thì dự trữ của bệnh viện đã không còn. Thế nên, xin hỏi trong gia đình có ai có nhóm O- không ạ?

Ba người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu buồn bã. Ông Minh Nhật đau lòng nói:

- Chúng tôi....

Thế nhưng lời ông chưa kịp thốt ra thì người mẹ kế bước lên, nhẹ nhàng nói:

- Tôi thuộc nhóm máu O-

Ngay lập tức cả ba reo lên sung sướng. Minh Hà nắm chặt tay mẹ Minh Khang, mắt rưng rưng nói:

- Nếu lần này Minh Hàn qua khỏi thì chắc chắn con sẽ không bao giờ cãi lời dì dù chỉ nửa câu!

Mẹ Minh Khang cười:

- Nếu không cho thì cô hận tôi cả đời phải không?

Minh Hà cười trừ. Người y tá nói:

- Mời bà theo tôi đi xét nghiệm và làm thủ tục truyền máu.

Sáu giờ sáng, bình minh bắt đầu hé rạng và gọi mời một ngày mới.

- Minh Hàn! Minh Hàn đâu rồi? Em ấy không sao phải không? – Hoàng Dương bàng hoàng tỉnh dậy sau cơn mê.

Minh Khang gật đầu, cười nhẹ:

- Anh Minh Hàn chỉ bị mất máu quá nhiều thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại! Anh cứ yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi đi!

Nghe vậy song Hoàng Dương nào chịu nằm yên, anh lảo đảo xuống giường:

- Anh phải xem Minh Hàn sao rồi! – Hoàng Dương nói.

Minh Khang lắc đầu cười, dìu Hoàng Dương đi.

Chiều xuân, nắng nhẹ vương trên những cành lộc non.

- Cảm ơn dì! – Lần đầu tiên Minh Hàn đổi cách xưng hô với mẹ Minh Khang.

Hai tháng sau! – Tháng ba!

Tháng ba có những đợt rét không hẹn, có những loài cây thay lá, có những loài hoa trái mùa và tất nhiên cũng có những điều kỳ diệu. Ngày hôm nay đây, điều kỳ diệu ấy đã đến với Hoàng Dương và Duy Bảo.

Lễ cưới được tổ chức ngay trong khu biệt thự vào một ngày tràn ngập hoa nắng tháng ba. Hoa nắng tháng ba! Loài hoa không mọc ra từ cây lá, không nở, không tàn và không mùi hương nhưng luôn hấp dẫn con người bởi đó cũng là loài hoa không bao giờ hái được.

- Sao nhóc ngồi một mình buồn vậy? – Minh Khang ngồi xuống cạnh một cậu bé và hỏi.

Nghe vậy, cậu bé đó ngẩng đầu lên nhìn Minh Khang tỏ vẻ không hài lòng song không nói gì.

Minh Khang hỏi lại lần nữa và đáp lại vẫn là sự im lặng.

Cho đến lần thứ ba,

- Anh gọi ai là nhóc? – Cậu bé lạnh lùng nói.

Minh Khang thoáng ngạc nhiên:

- Là nhóc đó! Bé vậy không gọi là nhóc thì gọi là gì?

Cậu bé trừng mắt:

- Anh thử gọi nhóc lại lần nữa coi?

Minh Khang mỉm cười:

- Nh..ó......AAA!!!.... – Chữ "nhóc" chưa kịp thốt ra khỏi miệng Minh Khang thì chủ nhân của nó đã phải ngã nhào, ôm bụng nhăn nhó.

Cậu bé cười khẩy:

- Anh hãy nhớ bài học này đó! Chào!

Nói rồi, cậu bé quay đầu đi đến sảnh đường.

Minh Khang phủi bụi đứng dậy, nhìn theo cậu bé cười thích thú, miệng lẩm bẩm: "Em hãy chờ đó! Sẽ có một ngày em là của anh!" Thế nhưng cậu đâu biết rằng cậu bé kia chính là đứa cháu bướng bỉnh của Đào Thanh Phong – Anh Quân.

Giờ lành đến!

Giữa cái nắng tháng ba đẹp nao lòng người, người ta thấy ông Minh Nhật mỉm cười hai tay dắt hai cô dâu cực kỳ xinh đẹp. Nhưng đặc biệt hơn là hai cô dâu ấy giống nhau như hai giọt nước, không hề có bất kỳ một điểm nào có thể phân biệt từ mái tóc, màu da cho đến khuôn mặt, đôi mắt.

Ông Minh Nhật trao hai cô dâu cho hai chàng rể khiến cho cả hai đứng hình, phải dụi mắt đến mấy lần.

- Minh Hà/Minh Hàn? – Hai chàng rể đồng thanh với giọng đầy nghi vấn.

Đáp lại lời cả hai là nụ cười bí ẩn của ông Minh Nhật trong khi hai cô dâu không phản ứng gì làm Duy Bảo căng mắt ra nhận dạng còn Hoàng Dương gãi đầu phân vân để đi đến kết luận là cái lắc đầu của cả hai.

- Đã đến giờ hoàng đạo! – Đào Thanh Phong được chọn làm chủ hôn chậm rãi tuyên bố.

Ông Minh Nhật nghiêm mặt:

- Thế nào hai chàng rể?

Hoàng Dương và Duy Bảo bối rối nhưng cuối cùng cũng đi đến được quyết định mà cả hai cho là đúng đắn. Hoàng Dương nắm tay cô dâu bên phải ông Minh Nhật, còn Duy Bảo sánh đôi với cô dâu bên trái.

Đào Thanh Phong bắt đầu đọc hôn phối dưới bầu trời trong xanh, thoảng qua gió mát của tháng ba diệu kỳ với những bông hoa đẹp như ngàn bông tuyết.

Đọc xong, ông nói:

- Hoàng Dương! Con có đồng ý lấy Dương Minh Hàn làm vợ, trọn đời trọn kiếp sống bên nhau....không?

Chưa kịp để một giây trôi qua, Hoàng Dương mỉm cười rạng rỡ như nắng hạ, đáp rõ:

- Con đồng ý!

Đào Thanh Phong gật đầu hài lòng, nhìn cô dâu bên cạnh anh, hỏi:

- Dương Minh Hàn! Con có đồng ý lấy Hoàng Dương làm chồng, trọn đời, trọn kiếp sống bên nhau....không?

Im lặng!

Cô dâu đứng bên Hoàng Dương không đáp....

Nhưng....

... Từ chỗ Duy Bảo, một thanh âm trong trẻo pha chút tinh nghịch vang lên làm hai chú rể ngã ngửa...

- Con đồng ý!

—————THE END —————

Cám ơn các bạn đã theo dõi