Chương 1

"Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi

Chỉ cần ánh mắt đang xoay chuyển của ngươi dừng lại

Xin hãy ban cho ta sức mạnh vô hạn của yêu và được yêu

Để ta dưới gốc Bồ Đề có thể vững tâm suy nghĩ!”

Sáng sớm, Liễu Liêm đã bị tiếng chuông điện thoại di động của chính anh đánh thức, anh chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngô hơn nửa ngày mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Anh gãi gãi mái tóc bù xù trên đầu, ở bên gối mò mẫm nửa ngày mới móc ra cái điện thoại mới sáng sớm đã kêu không ngừng, ấn nút nghe, không có sức lực mà “Aloooo” một tiếng.

“Tiểu Liễu à ~ Anh đã rời giường chưa ~”

Nghe tiếng nói rất đàn ông lại nhõng nhẽo truyền từ đầu bên kia điện thoại khiến Liễu Liêm sợ run cả người: “Chưa, chưa rời giường….”

“Vậy anh còn không mau rời giường!” Tiếng nói dịu dàng trong nháy mắt trở nên cứng rắn như thép, nghe được tiếng nói của Liễu Liêm còn đang ngáy ngủ, đầu bên kia điện thoại lập tức gào lên, “Liễu Liêm đại nhân! Lưu Niên Thiên Trọng đại thần! Anh biết anh bao lâu rồi chưa đăng chương mới rồi không?! Nếu anh còn tiếp tục không đăng, không cần độc giả của anh gửi dao lam hay bom tới, tôi sẽ chạy tới nhà anh đồng quy vu tận!”

Liễu Liêm vốn đang còn buồn ngủ tới mờ mịt lập tức tỉnh táo, anh hắng giọng một cái: “Khụ khụ, kỳ thật tôi không đăng là có nguyên nhân…”

“Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Nữ tác giả nhà người ta một tháng có vài ngày không được, không đăng chương mới còn hợp tình hợp lý. Còn anh, từ đầu đến chân đều là một thằng đàn ông thì có nguyên nhân gì? Lẽ nào anh cũng có mấy ngày đến tháng hả?”

“Tối mấy ngày trước tôi có xem thiên tượng, bấm ngón tay tính toán, phát hiện mấy ngày này không thích hợp đăng chương mới, nếu không…”

“Nếu không sẽ thế nào?” Bên kia di động cười lạnh một tiếng, “Sẽ có tai nạn đổ máu? Cái cớ này anh dùng bao nhiêu lần rồi! Lần tới làm ơn kiếm một cái cớ nào mới mẻ một chút!”

“… Nếu không sẽ gặp kiếp đào hoa!”

Liễu Liêm khẩn cấp đổi lý do, thiếu chút nữa là cắn trúng lưỡi của mình.

“À, cái cớ này rất mới mẻ à nha!” Bên kia di động tiếp tục cười lạnh một tiếng, “Nhưng mà tôi không quan tâm! Tôi mặc kệ anh gặp tai nạn đổ máu, kiếp đào hoa hay kiếp cúc hoa! Nói chung anh nhân lúc tôi còn ngọt ngào mà mau chóng cập nhật chương mới đi!”

Điện thoại cúp.

Liễu Liêm gãi gãi mái tóc hỗn loạn trên đầu, bắt đắc dĩ từ trên giường bò dậy.

Tùy tùy tiện tiện rửa mặt, Liễu Liêm soi soi gương, lấy tay dính chút nước dùng sức chà chà một cọng tóc ngu ngốc vểnh lên, nhưng mà anh vừa để tay xuống, cọng tóc ngu ngốc đó lại lần nữa đón gió mà vểnh lên.

Liễu Liêm không biết làm sao, chỉ có thể chà cọng tóc ngu ngốc mà quật cường kia một cái rồi về phòng.

Anh mở máy vi tính ra, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình – gõ bàn phím, đánh chữ, viết tiểu thuyết.

Liễu Liêm là một tác giả viết truyện, bút danh Lưu Niên Thiên Trọng, được Tấn Giang ký hợp đồng viết truyện tiểu thuyết mạng, chuyên viết tiểu thuyết võ hiệp đam mỹ.

Đúng vậy, anh là một tác giả viết truyện đam mỹ, chính là chuyên môn viết chuyện phong hoa tuyết nguyệt của đàn ông và đàn ông.

Từ lúc anh viết văn tới nay đã năm năm, viết ra không ít tiểu thuyết võ hiệp đam mỹ kinh điển, hai năm gần đây mơ hồ đã có dấu hiệu thành thần, người hâm mộ vô số. Không chỉ vì tiểu thuyết của anh có văn phong hào hùng, nội dung câu chuyện rung động lòng người, còn bởi vì dưới ngòi bút của anh có thể làm cho người khác lạc vào cảnh giới kỳ lạ, khiến độc giả cảm nhận được cảm giác khi cưỡi ngựa chiến đấu, khi ngao du giang hồ, mà cái hiếm có nhất, thân là một tác giả nam, khi diễn đạt tình cảm lại khá tinh tế tỉ mỉ, u buồn triền miên.

Nói chung, thân là một nam tác giả viết truyện tiểu thuyết võ hiệp đam mỹ, Liễu Liêm ở khâu sáng tác gần như không có một khuyết điểm nào, khuyết điểm duy nhất của anh là tật xấu của bản thân, đó chính là – làm biếng.

Mỗi tháng luôn có mấy ngày anh làm biếng không đăng chương mới, mỗi lần mà anh giở thói là khu bình luận dưới truyện kêu rên không ngừng, oán hận trời đất, xác chết la liệt, vô cùng thê thảm.