Chương 2

Nguyễn Hoàng Yến được nằm trong phòng bệnh hạng nhất, chiếc giường đầy êm ái như khách sạn 5 sao, nên có thể nói ngủ ngon lành hơn bao giờ hết, lúc nàng tỉnh giấc cũng đã trưa mặt trời lên tới đỉnh đầu. Lâu rồi nàng mới được ngủ nướng đến như vậy tinh thần sảng khoái vương vai ngáp một cái thật dài, nhìn xung quanh một vòng đánh giá

"Wow chị gái này của mình sao hôm nay xài sang quá vậy nè, cho mình ở hẳn phòng bệnh hạng nhất này. Ở đây không biết một ngày bao nhiêu tiền nhỉ?"

Nàng rời giường bước đến bên cửa sổ mà nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài không khỏi trầm trồ, từ đây có thể nhìn thấy cả một khu vườn, cây xanh và hoa rợp đầy.

"Tiếc quá bây giờ không có máy ảnh ở đây nếu không mình thật muốn chụp vài bô hình"

Đang chuyên tâm dùng ngọn tay tạo thành khung hình mà canh góc ảnh thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn tâm tư của nàng

Hoàng Yến thu hồi tầm mắt hướng về tiếng phát ra mà đi tới

- Alo

- Cô là Nguyễn Hoàng Yến

- Đúng là tôi, cô là ai vậy?

Phương Anh hẹn Hoàng Yến gặp nhau ở công viên của bệnh viện, cô là người luôn luôn có khái niệm về thời gian, cô chính là ghét nhất là người khác trễ hẹn, cũng vô cùng ghét phải chờ đợi. Vậy mà giờ đây cô đang phải ngồi đợi cô gái mang tên Nguyễn Hoàng Yến kia, nếu đây không phải là chuyện cực kỳ quan trọng cô thật sự đã đứng dậy rời khỏi nơi này.

Cô là tâm tình cực kỳ không tốt, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy đăm chiêu nhìn về phía cửa trông ngóng thân ảnh của chính mình xuất hiện. Hoàng Yến không phải là người lề mề chỉ là về mặt quan niệm thời gian nàng vốn luôn không để ý và quan tâm cho lắm, đồng hồ trong nhà nàng cũng là đã chết kim từ lâu nhưng cũng không hề và có ý định thay mới nó. Tâm niệm của nàng chính là hưởng thụ cuộc sống, chậm rãi mà sống không muốn bản thân bị bó buộc vào cái gọi là thời gian kia, nên nàng là chọn làm một nhϊếp anh gia tự do cũng không muốn nghe lời chị gái mình Hoàng Oanh trở thành nhân viên văn phòng sáng 8 chiều 5 kia.

Nàng từ từ xuất hiện, đập vào mắt nàng chính là hình ảnh bản thân mình, nếu không trực tiếp trải qua nàng thật không tin trên đời này lại có việc hoán đổi linh hồn này. Cảm giác trong lòng nàng bây giờ chính là thấy việc này quá đổi thú vị

- Thật là lạ y như đang soi mình trong gương ấy – Nàng liên tục véo má, chạm vào cơ thể của nàng mà cô đang mang

Phương Anh mặc dù rất khó chịu nhưng dù sao đây cũng là cơ thể của nàng, chủ sở hữu của nó muốn không thể không cho chạm vào được nhưng nàng lại dùng khuôn mặt của cô mà trưng ra một nụ cười biếи ŧɦái thì thật không thể nào chấp nhận được

- Cô dẹp ngay điệu cười biếи ŧɦái đó ngay cho tôi, đừng làm mất hình tượng của tôi nghe rõ chưa – Một giọng nói đầy băng lãnh phát ra

- Vậy thì cô đừng dụng mặt tôi mà lạnh lùng như thế, tôi trước giờ là người hay cười, người thấy người thích, người gặp người yêu đó – Nàng cũng không phải người dễ ăn hϊếp liền lên tiếng đáp trả - Mà cô biết tên tôi, tôi vẫn chưa biết tên của cô?

- Tôi là Vũ Phương Anh, cô có thể gọi tôi là Jun

- Nếu vậy tôi cũng đặc cách cho cô gọi tôi là Chibi, không phải ai cũng được diễm phúc đó đâu hãy hãnh diện đi

Cô nhíu mày nhìn nàng, chưa bao giờ cô gặp phải loại người có thể trơ trẽn đến mức khen bản thân mình lên tận mây như vậy

- Cô cũng thật là không biết tự trọng, mặt có phải là quá dày hay không?

Giọng nói đều đều kia thật khiến Hoàng Yến không ưa chút nào cả, cô sao lại có thể mang chất giọng trong trẻo, dễ thương của nàng lại biến thành băng lãnh như thế cơ chứ còn dùng nó để chê nàng không tự trọng, mặt dày, biếи ŧɦái

- Tôi thật muốn biết có phải cô sống suốt hai mươi mấy năm đều là không biết giỡn và biết cười đùa là gì?

- Đúng vậy

- Cô cũng thật khẳng khái, tự khẳng định bản thân là kẻ máu lạnh vô tình.

- Còn cô là kẻ cợt nhã, thiếu ý tứ và thiếu thể diện

Nàng là một lòng chọc thử xem máu cười của cô ở đâu, mức độ nào thì có thể chọc được cô cười một cái ấy vậy mà con người đối diện hoàn toàn là thiếu óc hài hước thẳng thừng châm chích lại nàng, đúng là tự rước nhục vào thân, thật khiến nàng tức ói máu

- Bỏ đi, nói chuyện chính đi

- Tôi thật không hiểu tại sao không ai khác mà lại là tôi với cô hoán đổi linh hồn cho nhau.

- Tôi cũng nào có biết – Hoàng Yến lắc đầu

- Tạm thời có thể chưa quay về được như cũ nên cô hãy cố gắng làm thật tốt vai trò của mình, đừng khiến tôi mất mặt

- Người lo lắng điều đó là tôi thì có, với tính cách này của cô thật sợ khi quay trở lại tôi không còn một người bạn bên cạnh

- Bạn? Ah nhắc đến khi tỉnh dậy tôi thấy có một người bên cạnh tôi, cô ta là ai vậy?

- Người đó là chị gái của tôi, Nguyễn Hoàng Oanh, đối với chị ấy tốt một chút, thân thiện một chút đừng khiến chị ấy sợ.

- Biết rồi

Sau khi từ biệt Phương Anh, Hoàng Yến quay về phòng bệnh của mình, nàng cố gắng làm quen với khuôn mặt hiện tại mình đang mang

"Đẹp thì có đẹp nhưng quá lạnh lùng và xanh xao, lại yếu đuối, người gì mà gầy quá mức. Tôi sẽ làm việc tốt hảo hảo bồi dưỡng cô mập mạp có da có thịt một chút. Mà nhìn kỹ cô thực sự rất quen, chúng ta từng gặp nhau rồi sao"