Quyển 1 - Chương 25

Phượng trắc phi vừa dứt lời, những ẩn vệ của vương phủ kia lập tức tuân lệnh, xông lên phía trước bắt Vân Thiển Nguyệt.

“Tiểu thư. . . . . .” Thải Liên bị doạ sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể thoáng cái mềm nhũn.

“Sợ cái gì! Đứng thẳng lên cho ta!” Vân

Thiển Nguyệt quay đầu lại trợn mắt nhìn Thải Liên một cái, nghĩ hôm nay

không thì thử ẩn vệ mà lão Vương Gia nói một chút, có thật thì càng tốt, nàng không cần động thủ lần nữa. Gần nhất nàng còn không biết rõ ràng

tình hình căn bản của thân thể này, không muốn làm lộ bản lãnh của mình

trước mặt nhiều người như vậy. Nghĩ đến đây, thấy mấy ẩn vệ xông lên

trước, nàng khẽ quát một tiếng, “Ẩn vệ của ta đâu?”

Phượng trắc phi sửng sốt, nha đầu chết

tiệt kia cũng có ẩn vệ? Sao nàng chưa từng nghe nói? Hơn nữa từ trước

đến giờ bị khi dễ sỉ nhục cũng không thấy nàng dùng đến?

“Có thuộc hạ!” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt

lời, một người nhẹ nhàng rơi xuống trong viện. Áo đen mặt đen, toàn thân cao thấp nghiêm nghiêm thực thực, thấy không rõ diện mạo. Nhưng từ thân hình cùng lời nói có thể thấy được là một nam tử trẻ tuổi.

Thì ra nàng có ẩn vệ thật? Nhưng chỉ có

một người này? Bất quá lại nghĩ người này mới vừa xuất hiện vô thanh vô

tức, nàng đứng gần như thế, tự nhận là thính lực, thị lực vô cùng tốt

cũng không phát hiện hắn là từ đâu tới, có thể thấy võ công người này

còn cao hơn nhiều so với những ẩn vệ của Phượng trắc phi xuất hiện trước mặt nàng. Quý tinh bất quý đa (quý ở tính chất chứ không phải số

lượng), nàng không phải là người nông cạn cho là một sẽ không địch được

mười. Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu nói: “Nói cho nàng biết, chức trách

của ngươi là gì?”

“Hết thảy nghe tiểu thư phân phó!” Ẩn vệ kia nói không mang theo chút tình cảm.

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt hài lòng. Cứ như vậy dùng mới thuận tay, nàng lười biếng không nhìn những ẩn vệ ngây

người kia, nhìn Phượng trắc phi nói một câu : “Đem nữ nhân thi hành gia

pháp lung tung này ném vào hồ cho cá ăn cho ta.”

Ẩn vệ kia sửng sốt, dường như không nghĩ tới hắn xuất hiện không phải để đánh lui những ẩn vệ Vương Phủ này mà

là để cho hắn ném một nữ nhân vào trong hồ? Hắn đứng bất động, lộ ra

ngoài một đôi mắt quái dị nhìn Vân Thiển Nguyệt. Thân thủ của hắn dùng

để ném một nữ nhân vào hồ? Có phải đại tài tiểu dụng hay không?( đại tài tiểu dụng: tài năng lớn lại dùng vào việc nhỏ)

“Vừa rồi không phải ngươi nói chức trách của ngươi là nghe ta phân phó sao? Làm sao vậy? Chẳng lẽ không đúng?”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Ẩn vệ kia lập tức xoay người, chỉ thấy

hắn nhẹ nhàng vung tay áo, nhìn không ra động tác như thế nào, thân thể

Phượng trắc phi đã bay ra khỏi Thiển Nguyệt các. Phương hướng chính là

Bích Hồ của Vân Vương Phủ.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi thật to gan,

ngươi dám. . . . . . A. . . . . .” Thanh âm hoảng sợ từ nơi xa theo gió

truyền đến, ngay sau đó “ùm ùm” một tiếng, tiếng rơi xuống nước thật

nặng nề. Hiển nhiên là Phượng trắc phi đã rơi vào trong hồ.

“Không tệ! Nhớ ngươi một công!” Vân Thiển Nguyệt cười. Hài lòng. Lúc này mới thống khoái trong lòng .

Ẩn vệ kia không nói, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy một ánh mắt quái dị.

“Các ngươi còn muốn động thủ sao?” Vân

Thiển Nguyệt cũng không để ý thái độ của ẩn vệ này đối với nàng, người

có bản lãnh thường có tính tình cổ quái. Cũng giống như Dung Cảnh nhìn

thấy hôm qua, còn có người thị vệ bên cạnh hắn kia. Nàng quay đầu nhìn

mười mấy ẩn vệ của Vương Phủ trước mặt, ánh mắt sắc bén, “ẩn vệ của

Vương Phủ có chức trách bảo vệ Vương Phủ, các ngươi lại tham dự gia đấu

của nữ nhân, quả thực chính là vũ nhục thân phận ẩn vệ Vương Phủ này,

một lát nữa nhất định ta phải đi bẩm báo gia gia, các ngươi đã không

xứng với chức vị này, không bằng để các ngươi ra ngoài cho tiết kiệm!”

Những người đó nghe vậy nhất thời sợ

hãi, nhất tề nhìn về phía ẩn vệ của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt người nọ

cũng không thay đổi. Mười mấy người tức khắc quay đầu đồng loạt quỳ gối

trên mặt đất, cùng nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư thứ tội, chúng ta cũng là nhận mệnh lệnh của Vương gia, toàn bộ nghe Phượng trắc phi mà làm

việc!”

Vân Thiển Nguyệt theo ánh mắt những

người này cũng nhìn về phía ẩn vệ của nàng , rõ ràng cảm giác được những người này có vẻ coi hắn đứng đầu? Nàng cũng lười nghiên cứu, từ từ rồi

nàng cũng sẽ biết. Thu hồi tầm mắt, đạm mạc nhìn những người này nói:

“Tha hay không tha các ngươi vẫn là để gia gia định đoạt đi! Chuyện này

ta không làm chủ.”

Những người đó nghe vậy cúi đầu quỳ trên mặt đất, không nói nữa.

“Ngươi có tên không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ẩn vệ của nàng hỏi.

“Mạc Ly!” Thần sắc quái dị của nam tử quái dị rút đi, ánh mắt tĩnh mịch.

“Ừ, Mạc Ly, tốt, ta nhớ kỹ rồi.” Vân

Thiển Nguyệt gật đầu, đối với Thải Liên đang ngơ ngác vẫy tay một cái,

“Đi, đoán chừng lúc này gia gia cũng đã tỉnh, đi thỉnh an lão nhân gia

thôi!” Dứt lời, lập tức đi ra ngoài.

Nàng đi tới viện của lão Vương Gia thỉnh an, thuận tiện nói chuyện hôm qua và chuyện sáng nay cho hắn biết, cũng thuận tiện cám ơn hắn cho nàng một ẩn vệ tốt như vậy. Nếu không hôm nay nếu thật đối đầu với Phượng trắc phi, không chừng nàng thật đúng là bị

thiệt.

“Tiểu thư. . . . . . Vậy bọn họ. . . . . .” Thải Liên chỉ vào ẩn vệ vương phủ đang quỳ trên mặt đất hỏi.

“Không cần phải để ý đến bọn họ, không

chừng một lát nữa bọn họ cũng không phải là ẩn vệ của vương phủ.” Vân

Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.

Thải Liên gật đầu, cảm thấy hôm nay tiểu thư thật uy phong. Nhưng mà nhìn thoáng qua những nha hoàn bà tử lăn

lộn trên mặt đất, còn có những người trong viện Phượng trắc phi bị doạ,

không khỏi lo lắng trong bụng, đến gần Vân Thiển Nguyệt nhỏ giọng nói:

“Tiểu thư, không biết tại sao Vương gia không xuất hiện, nói vậy không

có ở trong phủ, nếu Vương gia biết ngài ném Phượng trắc phi vào trong

hồ, nô tỳ sợ là Vương gia sẽ phát giận với tiểu thư ?”

“Ngươi nhìn thấy Vương gia tức giận nhất là lúc nào?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi Thải Liên.

“Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ đi theo

tiểu thư mới chỉ nửa năm, tổng cộng cũng chưa từng thấy Vương gia quá

vài lần, chỉ biết là Vương gia không thích tiểu thư, mỗi lần nhìn thấy

tiểu thư sắc mặt cũng không tốt. Nhưng nô tỳ thấy hắn gặp mặt đại tiểu

thư lúc nào cũng tươi cười, còn không ngừng khích lệ Đại tiểu thư! Tất

cả tiểu thư còn lại đều được Vương gia thích, duy chỉ có tiểu thư. . . . . .” Thải Liên nói đến đây, chợt ngậm miệng, như là sợ Vân Thiển Nguyệt thương tâm, vội vàng xem sắc mặt nàng, thấy mặt nàng không chút thay

đổi, không khỏi đau lòng, “Tiểu thư, có lẽ là Vương gia không biết ngài

tốt, chờ Vương gia biết ngài tốt sẽ thích ngài . . . . . .”

“Ừ, ta cũng cảm thấy được, hắn không

biết điểm tốt của ta.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong lòng cũng không

đồng ý. Không thích thì không thích! Nàng cũng không phải là nhân dân

tệ, muốn người người đều yêu. Cho dù là nhân dân tệ, cũng không cần

người người yêu. Nghĩ đến những nữ nhân quang quác hôm qua có thể biết

vương gia phụ thân của nàng hẳn là loại người phong lưu, sinh một đàn nữ như như thế, như vậy nữ nhân chắc cũng nhiều.

Chủ tớ hai người rất nhanh ra khỏi Thiển Nguyệt các, theo phương hướng hôm qua đi tới sân của lão Vương Gia.

“Nếu còn muốn Phượng trắc phi còn mạng,

các ngươi lúc này hãy mau đi cứu nàng!” Mạc Ly nhìn về phía những người

trong viện của Phượng trắc phi, lạnh lùng nói.

Lúc này những người đó mới giật mình

tỉnh lại, chạy chạy, bò bò, không thể bò không thể chạy cũng chỉ có thể

dùng sức lăn đi, trong nháy mắt một nhóm người đã ra khỏi Thiển Nguyệt

các. Phượng trắc phi là chủ tử bọn họ, nếu mất mạng, bất kể người trên

có thể trị tội Thiển Nguyệt tiểu thư hay không, trong lòng bọn họ rõ

ràng, bọn họ hầu hạ không tốt, mạng cũng đừng nghĩ là còn. Phượng trắc

phi là bác của thái tử trắc phi. Thái tử trắc phi và Phượng trắc phi rất thân thiết, nhất định sẽ không tha cho bọn họ .

“Ẩn chủ, chúng ta. . . . . .” Những ẩn

vệ còn lại nhìn về phía Mạc Ly, mặc dù bọn họ nghe theo lệnh của Phượng

trắc phi, nhưng những năm này cũng không thực sự động tay động chân với

Thiển Nguyệt tiểu thư, những việc này ẩn chủ đều biết. Nhưng chuyện tình bất lợi đối với Thiển Nguyệt tiểu thư bọn họ cũng làm rất nhiều, dù sao lệnh của Phượng trắc phi chính là mệnh lệnh của Vương gia, bọn họ không dám vi phạm.

“Nếu tiểu thư đi bẩm báo lão Vương Gia,

các ngươi hãy chờ lão Vương gia cân nhắc quyết định sau!” Mạc Ly không

nhìn những ẩn vệ kia, câu nói vừa dứt, đảo mắt thân ảnh đã biến mất.

Những ẩn vệ này chán nản cúi đầu. Với sự sủng ái của lão Vương Gia đối với Thiển Nguyệt tiểu thư, những ngày an

lành của bọn hắn sợ là đã hết rồi.

Ra khỏi Thiển Nguyệt các không xa, Vân

Thiển Nguyệt trong lòng vui sướиɠ, lúc này bên trong Vân vương phủ trên

dưới đều biết nàng không phải là người dễ khi dễ, sau này muốn đối đầu

với nàng, phải nghĩ cho kĩ.

Đang đắc ý,Thải Liên bỗng nhiên kéo Vân

Thiển Nguyệt kinh hãi nói: “Tiểu thư, ngài mau sai người cứu Phượng trắc phi trong hồ đi! Nàng là nữ nhi của Phượng lão tướng quân, bác ruột của thái tử trắc phi. Hơn nữa Văn tướng quân danh tiếng đang thịnh là cậu

của thái tử trắc phi, đại thần trong triều cùng hai phủ này có quan hệ

thông gia không ít, phần lớn võ tướng có quan hệ mật thiết hoặc là thuộc hạ dưới quyền của Phượng lão tướng quân, Văn tướng quân. Ngộ nhỡ

Phượng trắc phi chết, chuyện này có thể bị náo lớn.”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, không nghĩ

tới lai lịch nữ nhân này lớn như vậy. Nhưng mà lại nghĩ nếu là người

bình thường sao lại vào được Vân Vương Phủ làm trắc phi đây! Suy nghĩ

một chút, cau mày hỏi: “Hồ nước kia sâu không?”

“Tiểu thư, mấy năm nay ngài rõ rà một

lòng dành cho thái tử điện hạ, hồ nước kia là hồ lớn duy nhất của Vân

Vương Phủ chúng ta, không thể so với hồ nước bình thường, nước có thể

không sâu sao?” Thải Liên vội la lên.

“Nữ nhân kia thực đáng hận! Ta không muốn cứu.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nhớ tới sắc mặt Phượng trắc phi, nàng lại buồn nôn.

“Tiểu thư … Không được a! Ngài mau đi

cứu người đi! Mặc dù Phượng trắc phi đáng hận, nhưng là hôm qua chuyện

ngài hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu mới vừa qua, hôm nay nếu Phượng trắc phi

chết, hai chuyện cộng vào nhau, cho dù Cảnh thế tử có thể cứu ngài lần

đầu tiên, cũng sẽ không bảo vệ được ngài lần thứ hai a!” Thải Liên gắt

gao lôi Vân Thiển Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt đỏ ngầu,

gấp đến độ sắp khóc.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, phiền muộn khoát khoát tay, “Vậy thì đi gọi người nhanh lên cứu lên đây đi!”

Thải Liên vui mừng, lập tức chạy về đi

tìm người. Nàng không phải muốn cứu Phượng trắc phi thật, chẳng qua là

không muốn tiểu thư bị liên luỵ.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, tiếp tục đi

tới sân của Vân lão Vương Gia. Mặc dù nàng chán ghét Phượng trắc phi,

nhưng nói như thế nào cũng là một mạng người, nàng còn không có ác như

vậy. Huống chi nữ nhân này xem ra thật đúng là không thể chết được. Hi

vọng sau khi được cứu lên nàng có thể nhớ bài học này. Nếu không cũng

đừng trách nàng lòng dạ độc ác.