Chương 2

Lâm Kỳ đột nhiên hỏi: "Dì Trần làm nghề gì thế ạ?"

Hà Nghiên Nghiên có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Kỳ qua kính chiếu hậu, lập tức thản nhiên nói: "Kinh doanh."

Lâm Kỳ yên lặng cười cười, sự nghiệp thành công lại săn sóc tỉ mỉ, tốt hơn trăm ngàn lần so với bà mẹ già lưu manh mai danh ẩn tích của cô.

“Mẹ đã kết hôn với cô ấy chưa?" Lâm Kỳ lại hỏi.

Trong lòng Hà Nghiên Nghiên lại có một sự khác biệt, một là xưng hô "Mẹ", hai là câu hỏi của Lâm Kỳ.

“Không có." Hà Nghiên Nghiên nói.

“Vậy là mẹ sẽ kết hôn sao?" Lâm Kỳ tiếp tục truy vấn.

Hà Nghiên Nghiên đang muốn trả lời, Trần Phương Mẫn đã trở lại, đưa một túi đồ uống lạnh và đồ ăn vặt cho Lâm Kỳ, "Không biết con thích khẩu vị gì, cho nên mua mỗi thứ một ít."

"Cảm ơn dì Trần." Lâm Kỳ chọn hộp kem dâu tây, đưa túi cho Hà Nghiên Nghiên.

Hà Nghiên Nghiên liếc cô một cái, nhìn qua là một Alpha có dáng người cao to, kỳ thật vẫn chỉ là một đứa bé.

“Mẹ..." Lâm Kỳ gọi cô ấy.

“... Hả?" Hà Nghiên Nghiên tuy rằng trả lời có hơi chậm một nhịp, nhưng vẫn kịp thời phản ứng.

“Cái thìa." Lâm Kỳ lắc lắc hộp kem trong tay.

“A..." Cô ấy mơ hồ nhận ra sự ỷ lại của đứa nhỏ, Hà Nghiên Nghiên có chút luống cuống lại có chút kinh hỉ, lấy thìa gỗ từ trong túi ra đưa cho Lâm Kỳ. Lâm Kỳ lấy một miếng kem lớn bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào lại lạnh lẽo khiến cô bình tĩnh lại.

Chưa kết hôn là tốt rồi. Mẹ của cô chỉ có thể thuộc về một mình cô mà thôi. Sau này cũng chỉ có thể thuộc về một mình cô.

Mẹ sẽ thích cô cho mà xem.

Thành phố S nơi Hà Nghiên Nghiên ở và thành phố H nơi Lâm Kỳ đi học chỉ mất 2 tiếng đồng hồ đi xe.

Ba người ăn cơm trưa ở một khách sạn gần nhà Hà Nghiên Nghiên, Trần Phương Mẫn muốn đi tính tiền, bị Hà Nghiên Nghiên cố ý ngăn lại. Lâm Kỳ đứng dưới ánh mặt trời, nhìn các cô cười nói đi ra.

“Kỳ Kỳ, dì có việc phải rời đi trước, hôm khác dì dẫn con đi chơi." Trần Phương Mẫn vỗ nhẹ đầu Lâm Kỳ, cười nói.

“Được." Lâm Kỳ mỉm cười, lại thấy Trần Phương Mẫn nói với Hà Nghiên Nghiên một câu "Đi nhé", đeo kính râm lên xe rồi hạ cửa sổ xe xuống vẫy vẫy tay với hai mẹ con, lúc này mới mỉm cười lái xe đi.

Trên gương mặt của Hà Nghiên Nghiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn Lâm Kỳ, nói: "Đi thôi.”

“Được.” Lâm Kỳ lên tiếng trả lời rồi kéo vali da đi theo phía sau.

Nhà mẹ của cô ở trong một ngõ nhỏ, cô ấy thuê nguyên tầng hai, tầng một là bà chủ nhà trọ ở, có kiêm luôn tạp hóa chuyên bán lương thực và dầu khí.

Lại thêm một lần chào hỏi với người chung quanh và gia đình, cuối cùng họ cũng bước vào nhà.

Lâm Kỳ liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy được cây đàn dương cầm được đặt ở góc phòng khách, bên ngoài là ban công nhỏ nửa khép kín, ánh mặt trời rọi vào chiếu sáng rực rỡ một góc của tấm vải thưa màu trắng đang trải trên cây đàn dương cầm.

Mẹ của cô sẽ đánh đàn dương cầm ở nơi đó - Lâm Kỳ không khỏi tưởng tượng ra một bức tranh xa xôi và xinh đẹp động lòng người.

“Phòng của con ở đây." Hà Nghiên Nghiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Kỳ, đi về căn phòng phía đông, sàn gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh cọt kẹt.

Căn phòng không lớn, bên trong có một cái giường dây thép đơn, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ, căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ từ trước không có lấy một hạt bụi nào.

Lâm Kỳ nhìn thấy mẹ mua cho cô ba bộ đồ có họa tiết ô vuông màu lam, vừa tới gần có thể ngửi thấy ngay mùi bột giặt và ánh sáng mặt trời.

“Hai ngày nữa tủ quần áo mà mẹ đặt làm sẽ được đưa tới." Hà Nghiên Nghiên vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mẹ đi mua thức ăn, buổi tối nay con muốn ăn gì?”

Lâm Kỳ vốn định nói "Sao cũng được", thấy Hà Nghiên Nghiên cầm giỏ thức ăn lên nhìn cô, tạm thời đổi thành: "Muốn ăn kẹo củ sen.”