Chương 4

Lâm Kỳ quan sát dụng cụ mở nắp chai trên tủ lạnh trong tay, giống như là mới vừa mua.

Trong lúc sững sờ, Hà Nghiên Nghiên cầm một cái khăn lông mới tinh đưa cho Lâm Kỳ, "Lau tóc đi, trong tủ quần áo của mẹ có máy sấy tóc." Nói xong xách túi xách của cô ấy lên.

Lâm Kỳ thấy Hà Nghiên Nghiên lại muốn ra ngoài, bất giác bật thốt lên gọi cô ấy lại: "Mẹ…"

"Hả?" Hà Nghiên Nghiên dừng ở cửa quay đầu lại nhìn Lâm Kỳ. “Đi đâu?..."

Lâm Kỳ nhẹ giọng hỏi.

Hà Nghiên Nghiên cười nhạt, nói: "Đến nhà một học sinh đi dạy học."

"Lớp gì?" Lâm Kỳ suy đoán có phải là lớp đàn dương cầm hay không.

“Đàn dương cầm. Đến năm giờ rưỡi.” Hà Nghiên Nghiên vừa nói vừa rút từ trong túi xách ra một tờ mười đồng tiền giấy đi về phía Lâm Kỳ," Đói bụng thì đi mua gì ăn đi. Còn có, trong phòng bếp đang hầm canh, nhớ xem lửa. "

"Được." Lâm Kỳ cầm tiền gật đầu.

Hà Nghiên Nghiên nhìn đứa nhỏ cao hơn mình một cái đầu, đưa tay giúp cô lau đi bọt nước từ chóp tóc chảy xuống gò má, nói: "Mẹ đi đây."

"Được." Lâm Kỳ lại gật đầu, ngơ ngác nhìn Hà Nghiên Nghiên ra cửa. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm của mẹ, cho dù chỉ là một động tác nhỏ bé không đáng kể. Cô đứng tại chỗ, nhớ lại hết lần này đến lần khác.

Cả căn phòng dần dần tràn ngập mùi canh sườn nấu rong biển. Lâm Kỳ nghe lời thỉnh thoảng đi mở nồi đất ra xem, chắc là có nước là được rồi nhỉ?

Chán muốn chết, Lâm Kỳ chạy xuống lầu trốn ra ngoài từ cửa sau - mẹ đã cho cô một cái chìa khóa dự phòng. Phía sau cũng là một ngõ nhỏ, giữa mỗi tòa nhà đều có cột dài vươn ra treo đầy quần áo.

Lúc cô tựa vào chân tường uống hết ngụm nước ngọt cuối cùng - - bởi vì mẹ nói miệng bình không sạch sẽ nên cô đã để nó cách xa miệng mình rồi rót vào miệng uống - một người phụ nữ kéo bao tải nghiêng đối diện vẫy vẫy tay với cô, hô: "Cô gái, lại đây giúp tôi một chút với."

Lâm Kỳ để bình thủy tinh xuống đất, đi đến đó. Người gọi là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, cười nói với cô: "Trong nhà có quá nhiều tạp chí báo chí vô dụng chất đống nên cô muốn kéo ra ngoài bán. Cháu giúp tôi chuyển đến xe ba bánh đi, cảm ơn nha."

Người phụ nữ sửa lại mái tóc bị mồ hôi thấm ướt trên trán, lấy tay quạt gió rồi nở nụ cười quan sát Lâm Kỳ.

Từ phía xa xa chỉ cần vừa nhìn thấy lập tức biết được Lâm Kỳ là một Alpha với cơ thể cường tráng, nhìn gần lại càng ghê gớm hơn, người Alpha trẻ này xinh đẹp đến mức giống như một diễn viên điện ảnh.

Lâm Kỳ không trả lời, xách bao tải thử trọng lượng, cúi người cầm túi nâng lên, vững vàng đi tới bên cạnh chiếc xe ba bánh, chậm rãi để bao tải xuống.

Cô xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị người phụ nữ kéo cánh tay, "Ai nha, thật sự may là nhờ có cô đó, cô bé à, đến đây, đi vào uống chút đồ nóng nào."

"Không cần..."

Lâm Kỳ từ chối, người phụ nữ lại dứt khoát ôm cánh tay của cô, đẩy cô vào trong nhà, "Vậy ăn dưa hấu, dì đã ướp lạnh dưa hấu rồi. Con là đứa mới dọn tới à? Trước kia chưa từng thấy con bao giờ..."

Chờ đến lúc vào nhà, cô ta đã hỏi ra cô chính là con gái của Hà Nghiên Nghiên, nửa cuối năm nay sẽ lên năm hai - - "A nha, cô giáo Hà đúng là quá có phúc luôn.”

Người phụ nữ tên là Trương Tú Anh, kết hôn với một người đàn ông beta đã được hai mươi năm, sinh một cô con gái là Omega, tốt nghiệp trung học phổ thông, đã không đi học và vào nhà máy làm việc. Lòng hiếu khách là thứ khó từ chối nhất, Lâm Kỳ đứng ở hành lang ăn một miếng dưa hấu nhỏ.

Trương Tú Anh mỉm cười nhìn chằm chằm Lâm Kỳ, nói: "Sau này bất cứ lúc nào con cũng có thể đến nhà dì chơi, dì làm đồ ăn vặt cho con ăn."