Chương 13: Phiên Ngoại

Đêm An lành.

Tân Nhược Thuần và Lý Văn ôm ấp nhau trên sofa, trên TV đang ngân vang khúc Jingle bell, trong phòng bật điều hòa ấm áp, cửa sổ trang trí ngôi sao và ruy băng rực rỡ. Trên bàn cũng đặt một cây thông nhỏ, chào đón một Giáng sinh an lành. Phòng khách bỏ trống cũng được trang trí đèn màu, Lý Văn dù bị deadline dí nhưng vẫn nghỉ hai ngày cùng nhau trải qua đêm an lành với người yêu.

Cậu gối lên đùi Tân Nhược Thuần, đột nhiên buồn buồn nâng tờ giấy nhỏ lên, chân đung đưa theo nhạc lắc lắc qua lại.

Một lúc sau, như vừa nghĩ ra thứ gì đó, lông mày cậu đột nhiên giãn ra, nhanh chóng viết xuống.

“Em ước gì thế?” Năm nào hai người cũng viết điều ước thả vào vớ, điều ước viển vông hay điều ước nhỏ đều có thể, được thì cả hai cùng thực hiện, không thì cùng nhau vẽ ra tưởng tượng thôi.

Năm trước Tân Nhược Thuần ước một nụ hôn trên đỉnh đu quay, Lý Văn lại ước được ngắm Tân Nhược Thuần mặc đồ nữ. Bị đàn anh mặc váy điên cuồng chịt chịt tàn bạo là điều khó tránh khỏi. Năm nay vớ treo đã chuẩn bị, Tân Nhược Thuần cũng ước xong, chỉ chờ Lý Văn bỏ điều ước của mình vào.

“Em muốn nhìn đàn anh thời học cấp 3 được không? Chắc là có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?” Lý Văn xoay người ôm eo anh cọ cọ, vải dệt cọ lên hơi rát nhưng cậu thích hơi ấm cơ thể truyền tới.

“Anh hồi ấy… Rất năng động.” Không biết phải đáp sao cho đúng, Tân Nhược Thuần im mất một lúc lâu mới đáp.



Sáng hôm sau.

Tân Nhược Thuần đang làm bữa sáng, chuông cửa đột ngột vang lên. Lý Văn mờ mịt chạy ra mở.

Trước mắt cậu là một thiếu niên, cao hơn Lý Văn một cái đầu, diện mạo kia chính là Tân Nhược Thuần phiên bản 1:1. Lý Văn sửng sốt, định hỏi Tân Nhược Thuần xem anh có anh em sinh đôi nào không, cậu nhóc kia lên tiếng trước.

“Anh ơi anh đẹp quá vậy! Em có thể theo đuổi anh không ạ!” Giọng nói trong trẻo hơn Tân Nhược Thuần một chút, ánh mắt nhóc con nhìn Lý Văn chẳng khác nào chú cún bự.

Thẳng thắn quá vậy!

Lý Văn ngạc nhiên, sau cũng tiếp nhận sự kiện bất thường trước mắt.

“Đàn anh Thuần ơi, ra xem nè!” Cậu quay người gọi Tân Nhược Thuần ra. Tân Nhược Thuần cầm muôi mặc tạp dề bước ra, nhíu mày nhìn một lớn một nhỏ.

Trên sofa, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, Lý Văn kẹp giữa phồng má ăn bánh.

“Nhóc là anh năm 18 tuổi?”

“Anh là em của sau này ạ?”

Hai Tân Nhược Thuần đồng thời cùng lên tiếng, rồi như bừng tỉnh, vui vẻ tiếp nhận hiện thực trước mắt.

“Đây là vợ em ạ?” Cậu nhóc trung học vừa mờ mịt vừa tò mò đánh giá Lý Văn chắc chắn có quan hệ thân mật với tương lai của mình.

“Đúng, đây là vợ tương lai của nhóc.” Tân Nhược Thuần hài lòng với ánh mắt của bản thân thời đi học, xem ra gu của mình vẫn không hề thay đổi.

“Nè nè, hai người các anh không nghĩ lại chút đi hả!” Lý Văn ăn bữa sáng, bất mãn chuyện chỉ có mình là không biết gì.

Tân Nhược Thuần mỉm cười nhìn cậu: “A Văn à, đây là quà Giáng sinh cho em đó.”

“Quà?”

“A Văn viết đêm qua mà, em muốn nhìn thấy anh thời học cấp ba.” Tân Nhược Thuần nhắc nhở.

“Chắc sau Giáng sinh là nhóc có thể về.” Lý Văn đã hiểu, vuốt cằm suy nghĩ.

“Hai người kể em nghe chút chuyện đi ạ!” Nam sinh cấp ba không tim không phổi, ngồi xếp bằng trên sofa nói với cặp đôi.



Tối hôm đó, ba người cùng ngồi trên giường. Hai Tân Nhược Thuần nằm hai bên, Lý Văn nằm ghé vào giường, chân đung đưa nhàn nhã.

“Đàn anh… Anh viết gì đấy ạ?”

“Anh muốn có trải nghiệm ái tình khác biệt với A Văn.” Tân Nhược Thuần vuốt ve eo Lý Văn, nhéo nhéo ám chỉ rõ ràng.

“Chà… Vậy nên mới kéo em trai tới hả?” Lý Văn không để bụng lắm nếu như anh có mong ước này, hai người họ ai cũng có nhu cầu cao hết. Nhóc con cũng là Tân Nhược Thuần, cậu còn mong chờ được tiếp xúc với nhóc nữa kìa.

“Em cũng có thể tham gia chứ ạ?” Nhóc con đôi mắt lom lom, vừa thẹn thùng vừa háo hức nhìn Lý Văn.

“…Ừm, dạy cho nhóc nhớ thật kỹ, sau gặp anh thì cứ trực tiếp nhào vào… Đừng dây dưa ỡm ờ.” Lý Văn hơi hối hận. Nếu mình và đàn anh yêu đương luôn thời Đại học thì tuyệt vời. Cậu nhéo nhéo tay nhóc nam sinh, 18 tuổi thôi nhưng kích thước bàn tay đã khá lớn.

“Đừng nói nhiều.” Tân Nhược Thuần hơi ghen, dù trước mắt cũng là bản thân mình. Cứ dính đến em người yêu thì dấm nào cũng ăn. Tân Nhược Thuần hờn dỗi liếc mắt, Lý Văn chủ động cởi đồ ngủ và qυầи ɭóŧ, cởi luôn đồ cho anh.

Hai người đều cởi sạch, Tân Nhược Thuần kéo Lý Văn ngồi trên người mình.

“Ưm…” Tân Nhược Thuần bóp trái đào mật, nặn nặn niết niết như chơi đùa với cục bột, Lý Văn cơ thể mẫn cảm rêи ɾỉ ngọt ngào.

Cơ thể quấn lấy nhau, bé cưng của Lý Văn an tĩnh ngủ đông, nốt ruồi duyên dáng dưới bụng phập phồng theo nhịp thở, quyến rũ như dấu ấn của incubus dụ dỗ người sa đọa. Cậu trai học cấp ba ngây người nhìn hình ảnh sắc tình trước mắt.

“Đần ra đó làm gì thế?” Tân Nhược Thuần lạnh mặt nhìn qua. Mẹ nó, thì ra bản thân cũng từng ngốc như vậy ư? Tân Nhược Thuần hơi ghét bỏ. Bàn tay hư hỏng không hề nhàn rỗi, gẩy gẩy hai trái ngọt trước ngực, đùa bỡn nó đứng thẳng lên.

“À, vâng ạ!” Nghe được lời thúc giục, cậu nhóc nhanh chóng cởϊ qυầи áo nhào vào người Lý Văn.

Lý Văn vừa xóc lọ vừa buồn cười. Cậu nhóc đã chuẩn bị xong, Lý Văn kéo tay nhóc đặt lên chính mình: “Nhớ cho kỹ, chơi đùa chỗ này rất thích.”

Cậu dẫn dắt bàn tay của Tân Nhược Thuần nhỏ chơi đùa với bé cưng.

Dạy cho nhóc con vài điểm mẫn cảm trên cơ thể mình, hi vọng sau này có gặp nhau thì biểu hiện tốt một chút. Lý Văn hài lòng nhìn cậu nhóc “hiếu học” trước mặt.

Tân Nhược Thuần bất mãn nhìn Lý Văn không còn chú ý tới mình, hừ một tiếng kéo cậu về hôn lên. Nụ hôn ghen tuông mạnh bạo hơn bình thường một chút, môi vừa bị mυ"ŧ vừa bị cắn, nhanh chóng biến thành sắc đỏ.

“Ah… Ưm…. Nhẹ chút…” Bàn tay của Tân Nhược Thuần nhỏ bóp đùi cậu hơi mạnh, miệng Lý Văn bị lấp đầy chỉ có thể ngắt quãng phàn nàn.

Phàn nàn không có tác dụng, Lý Văn muốn giữ tay cậu nhóc kia lại, bàn tay bị Tân Nhược Thuần lớn kéo về đặt lên tự chơi chính ngực mình.

Tân Nhược Thuần nhỏ nhìn thứ nhỏng cao trước mặt, chẳng cần thầy dạy cũng tự hiểu vuốt ve trứng, vừa vuốt ve vừa ngắm nhìn. Một tay khác thì trượt xuống tới vùng đáy chậu, giống lông chim vuốt qua, tiến về miệng nhỏ. Cậu nhóc tò mò xoa xoa nếp uốn bên ngoài, miệng nhỏ như cây xấu hổ co rút một chút, sau đó lại mấp máy mở ra theo nhịp thở.

“Ưm… Ưm… Mạnh lên…” Lý Văn chịu không nổi với trêu chọc nhẹ nhàng, bắt đầu làm nũng.

“Nhóc con học nhanh phết.” Tân Nhược Thuần lớn tán thưởng nhìn Tân Nhược Thuần thời niên thiếu, kéo tay Lý Văn sang xóc gậy thịt căng cứng cho mình.

“Đêm Giáng sinh nên lần đầu nhường nhóc, A Văn không ý kiến đâu.” Tân Nhược Thuần hôn lên khóe môi Lý Văn, khóe môi ướt đẫm nhếch lên, thở dốc thành tiếng.

“Ah… Ưm… Hah…” Lý Văn nhắm mắt, đầu ngẩng lên, mặt ửng đỏ, đắm mình trong tìиɧ ɖu͙©.

Tân Nhược Thuần nhỏ tự xóc cho chính mình, nhận lấy gel bôi trơn Tân Nhược Thuần lớn đưa cho, vừa định bóp ra thì nghe anh nhắc nhở: “Nhớ làm ấm chút rồi hẵng đưa vào.”

“Không sao mà… Ah… Ưm… Nhanh lên…” Lý Văn mở to mắt nhìn nhóc con, mắt qua lại lúng liếng thúc giục người kia mau tới thỏa mãn mình.

Tân Nhược Thuần nhỏ nhanh chóng chà xát làm gel bôi trơn ấm lên, vươn ngón tay đè lên miệng nhỏ, thử thăm dò đưa vào mở rộng. Miệng nhỏ bị lãng quên bấy lâu tuy thả lỏng những vẫn mυ"ŧ chặt, ngậm lấy ngón tay.

“Vợ à, bên trong anh khít quá, còn nóng nữa, mυ"ŧ chặt tay em luôn rồi.” Nhóc cảm thán, gập ngón tay cẩn thận moi móc.

“Nhóc… Ưm… Ah… Hah… Đừng nói nữa…” Lý Văn hơi xấu hổ. Tán tỉnh trắng trợn còn mang theo sự vui sướиɠ, khác nào dạy hư trẻ con đâu. Cảm xúc kì quái này khiến cậu càng thêm hưng phấn, bụng nhỏ hóp lại, gậy thịt run lên.

“A Văn, em sướиɠ thế à?” Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo cảm xúc không rõ ràng. Lý Văn hoàn hồn, xong rồi, đành trấn an anh người yêu ghen tuông vậy.

Cậu quay đầu, hôn lên môi Tân Nhược Thuần.

Lý Văn chủ động mở miệng vươn đầu lưỡi vẽ lại đôi môi Tân Nhược Thuần, nhẹ nhàng cạy ra cùng nhảy múa. Tân Nhược Thuần dùng sức mυ"ŧ vào chiếm quyền chủ động, quấn lấy nhau.

“Em chủ động như vậy là được rồi.” Tân Nhược Thuần dứt ra, vén tóc mai hôn lên tai cậu. Miệng nhỏ được chăm sóc cũng đủ co giãn.

Tân Nhược Thuần nhỏ chuẩn bị vác súng ra trận. Đầu nấm nhấp nhấp chào hỏi miệng nhỏ, nâng eo một phát đi vào.

“Hmm…” Gậy thịt lần đầu tiên được chăm sóc bởi thứ khác ngoài ngón tay, cậu nhóc thấp giọng rên lên, thở dốc một hơi.

Sướиɠ vcl… Tân Nhược Thuần năm 18 tuổi nhắm nghiền mắt, cảm nhận bản thân đắm chìm trong xá© ŧᏂịŧ, khít như có vô số cái miệng âu yếm chăm sóc.

“Bên trong vợ nóng quá, lại còn ướŧ áŧ, kẹp em thích mê, như có cái miệng mυ"ŧ mυ"ŧ…” Cậu nhóc vui vẻ mô tả.

Năng động ghê. Thì ra đàn anh Thuần từng đáng yêu như vậy ư? Lý Văn vu vơ nghĩ. Cậu vuốt vuốt gậy thịt cho Tân Nhược Thuần lớn, cảm nhận thứ kia đang nhảy nhảy lên.

“Ưm…” Lý Văn và anh điên cuồng hôn môi, tách nhau ra còn kéo theo sợi tơ nước bọt loang loáng.

Cậu nhóc 18 tuổi đâm chọc mấy cái, không ngờ Tân Nhược Thuần lớn lại chơi xấu gẩy gẩy đầṳ ѵú Lý Văn. Lý Văn run lên, bụng nhỏ căng cứng, vách thịt bên trong cũng xoắn lại làm nhóc bị kẹp bắn.

“Ah! Hmmm….” Cậu nhóc rên nhẹ, tay bóp đùi Lý Văn, mắt hơi mờ mịt.

“Ưm… Bắn…” Cảm nhận trong cơ thể có dịch nhầy nóng hổi bắn vào, Lý Văn dựa vào người Tân Nhược Thuần lớn, khép hờ mắt nhìn cậu nhóc tuổi đi học cả người đỏ như tôm luộc.

Tân Nhược Thuần nhỏ rút gậy thịt ra khỏi miệng nhỏ hồng hồng, póc một tiếng. Không một ai nói gì.

“Phụt…” Trong căn phòng im lặng bỗng có tiếng phì cười. Cả hai người đều mờ mịt quay lại nhìn Tân Nhược Thuần lớn. Anh vẫn ôm Lý Văn, tay vẫn xóc lọ đều đều cho cậu nhưng lại cười như không cười nhìn bản thân mình thời học cấp 3.

“Thôi mà, anh đừng cười nhóc nữa.” Thấy cậu nhóc xấu hổ cúi đầu, lỗ tai ửng đỏ, Lý Văn lấy khuỷu tay chọc chọc anh một chút, giữ chút mặt mũi cho cậu nhóc học cấp 3 chưa trải sự đời.

“Nhìn.” Tân Nhược Thuần hất đầu, ý bảo bản thân mình hồi cấp 3 xem hành động kế tiếp.

Gậy thịt lớn từ phía sau trượt dọc khe mông, kề lên miệng nhỏ. Anh dùng sức nâng eo đâm thẳng vào, một ít chất lỏng trắng đυ.c ban nãy mới bắn trào ra.

“Ah… Ưm…” Gương mặt Lý Văn nãy còn mang theo ý cười nay chỉ còn tìиɧ ɖu͙©.

Tân Nhược Thuần đóng cọc chín nông một sâu, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng đâm vào rút ra, nghiền nát Lý Văn.

“Ưm… Ưm… Ah… Hmmm…” Lý Văn rêи ɾỉ vì sướиɠ, một tay níu lấy Tân Nhược Thuần, một tay tự an ủi bản thân.

Cường độ đâm ra rút vào nhanh chóng đánh sùi bọt dịch trắng, chảy ra theo từng va chạm. Lông đen cứng rắn cọ cọ khe mông, da thịt mềm mại ửng hồng. Cậu nhóc 18 tuổi nhìn một màn này lại cứng lên.

Nhóc vừa tự an ủi vừa nhìn gậy thịt của Lý Văn. Cậu nhóc kéo tay Lý Văn, cẩn thận quan sát bé cưng của vợ tương lai. Không lớn cũng không nhỏ, trắng trắng mềm mềm, chỉ có chút mùi tanh tanh, không ngừng chảy dịch trong suốt.

Muốn mυ"ŧ ghê… Cậu nhóc ban đầu còn hơi sợ hãi với ý nghĩ của mình, sau lại thấy bình thường. Hé miệng, thở ra hơi nóng đánh lên cán, lè lưỡi thử liếʍ lên đầu nấm.

“Cái gì… Hmmm… Ah ah… Ưm…” Lý Văn vẫn đang đắm chìm với kɧoáı ©ảʍ đến từ miệng nhỏ, không ngờ gậy thịt phía trước cũng rơi vào cảm giác ướt nóng. Kɧoáı ©ảʍ bùng nổ, eo cong lên, miệng nhỏ bên dưới cũng mυ"ŧ chặt.

“Ưm…” Tân Nhược Thuần lớn bị kẹp rên nhẹ, dùng sức ấn Lý Văn xuống, đâm thật sâu.

“Ahhh! Ưm… Hức… Sâu quá…” Tư thế làm gậy thịt nóng bỏng chọc tới chỗ sâu nhất này hiếm khi làm, đầu nấm no đủ vừa vặn hôn lấy miệng nhỏ mẫn cảm.

Cậu nhóc cấp ba ngẩng lên nhìn miệng nhỏ bị căng không còn nếp uốn, vuốt ve mơn trớn quanh nó rồi lại cúi người ngậm lấy.

Đầu lưỡi phác lại gân xanh, khi thì trêu chọc lỗ sáo, khi thì quấn quýt lấy đầu nấm. Trong khoang miệng vô tình hình thành chân không, nhân lúc Lý Văn đang rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ nuốt sâu vào họng, nhịn cảm giác nôn khan co rút vòm họng đổi lấy kí©h thí©ɧ khiến miệng nhỏ co rút. Tân Nhược Thuần lớn cũng không chịu thua, không ngừng đâm chọc như muốn nhét cả trứng vào.

“Ah… Ưm… Ưm… Chậm thôi anh…” Lý Văn lần đầu đón nhận kɧoáı ©ảʍ cả trước cả sau, đùi non run lên.

Kí©h thí©ɧ quá, y như chơi tàu lượn siêu tốc vậy, lên lên xuống xuống không hề chân thật. Lý Văn luồn tay vào nắm tóc Tân Nhược Thuần nhỏ.

Cậu nhóc chưa thuần thục, hàm răng đôi lúc sẽ vô ý cọ cọ qua đầu nấm, cứng rắn mang lại cảm xúc khác với da thịt mềm mại, cũng là một loại kɧoáı ©ảʍ khác biệt.

Tân Nhược Thuần nhìn khóe mắt cậu vừa mơ màng vừa phiếm nước, đầu lưỡi hồng thè ra thở dốc, vừa ngạc nhiên vừa cảm thán. Thì ra A Văn có thể da^ʍ thành như vậy, muốn nhìn thấy em càng dâʍ đãиɠ hơn nữa. Anh bắt đầu trêu chọc đầṳ ѵú cậu.

“Ưm… Không… Quá… sướиɠ… ah…” Lý Văn cong cả lưng lên. Hai người đồng thời trêu chọc, Tân Nhược Thuần nhỏ đùa nghịch trứng và cán gậy, một tay ấn ấn dưới đáy chậu. Tân Nhược Thuần lớn thì nghịch đầṳ ѵú, một tay thò xuống vuốt ve vùng rốn.

“Chậm… Ah ah… Hmmm… Không…” Đột nhiên có dòng điện chạy dọc sống lưng, Lý Văn run lên bắn vào miệng nhóc cấp ba.

“Khụ…” Cậu nhóc bị sặc, nuốt toàn bộ xuống. Hương vị của vợ tương lai cũng không tệ lắm.

“Hmmm…” Lý Văn vẫn đang đắm mình trong kɧoáı ©ảʍ, Tân Nhược Thuần lớn tiếp tục đâm chọc. Từng chút từng chút, va chạm miệng nhỏ.

“Ah!… Không… Đợi đã… Đàn anh ơi…” Chưa kịp hoàn hồn đã đón nhận kí©h thí©ɧ, Lý Văn lại bật khóc. Miệng nhỏ bắt đầu co rút, phía trước lại chảy nước.

Tân Nhược Thuần lớn an ủi hôn lên khóe mắt cậu, động tác bên dưới không hề ngừng lại.

Tân Nhược Thuần nhỏ cũng tiến lên liếʍ láp. Cậu nhóc cầm gậy thịt nhỏ liếʍ sạch, liếʍ lên trứng sung huyết, ngậm trong miệng đùa bỡn.

“Ah— Ưm— Hmm…” Lý Văn mờ mịt, chỉ có thể vô thức há mồm rêи ɾỉ, bụng nhỏ phập phồng, tay đưa xuống tự banh chân.

Đêm vẫn còn dài, ái tình dây dưa không dứt chính là món quà Giáng sinh dành cho cậu.



Sáng hôm sau.

Lý Văn tỉnh lại trong lòng Tân Nhược Thuần, cậu nhóc kia đã đi mất. Trên người khô thoáng, cậu mệt chết đi sống lại còn hai người họ đã tắm rửa cho cậu. Xoay người ngắm nhìn khi Tân Nhược Thuần say giấc, vén mái tóc anh ra đặt một nụ hôn, sau đó ngồi dậy cầm iPad tiếp tục làm việc.

Tân Nhược Thuần tỉnh giấc, Lý Văn đang ngồi bên cạnh chạy deadline. Cậu vẫn chưa mặc đồ, trên làn da nõn nà đầy vết đỏ, còn có dấu tay lằn lên, đầṳ ѵú sưng đỏ như hai trái anh đào.

“Anh tỉnh rồi hả? Nhóc con về mất rồi.” Lý Văn thấy người bên cạnh cựa quậy, nhìn về phía Tân Nhược Thuần. Giọng nói khàn đi vì cả đêm rêи ɾỉ thở dốc, quyến rũ hơn bình thường một bậc.

“Hửm… Em để ý nó gớm nhỉ?” Tân Nhược Thuần tùy tiện đáp lại, đột nhiên ôm eo Lý Văn rồi hôn lên.

“Tsk… Dù sao cũng là điều ước của em nên nhóc mới tới.” Lý Văn giật mình vì cảm giác ươn ướt nong nóng, trải qua ái tình dây dưa nguyên đêm nên cơ thể mẫn cảm cực kì.

“Nhưng nó gọi em là vợ…” Tân Nhược Thuần không ngẩng lên, dụi dụi bên hông Lý Văn làm nũng. Mái tóc hơi xoăn cọ cọ phát ngứa, làm cậu hơi cong đầu gối lên.

Lý Văn giữ không cho Tân Nhược Thuần lộn xộn, cảm xúc mềm mại làm cậu nhịn không nổi muốn vuốt ve, đầu tóc rối bù càng thêm rối.

“…Anh cũng có thể mà.” Một lúc sau, lâu tới mức Tân Nhược Thuần nghĩ cậu sẽ không buồn đáp lại, anh nghe thấy Lý Văn lí nha lí nhí.

Tân Nhược Thuần kinh ngạc ngẩng đầu. Lý Văn ôm iPad giống như đang làm việc bình thường, khuôn mặt đỏ và ánh mắt trốn tránh đã bán đứng cậu.

“Vợ ơi, vợ à, vợ yêu…” Tân Nhược Thuần ngồi dậy nhào lên ôm cậu. Anh hôn lên mái tóc cậu, hôn lên má, hôn lên tai.

“Vậy thì em phải gọi anh là…” Tân Nhược Thuần dí sát, mặt dán mặt.

“Cút, đêm qua cᏂị©Ꮒ ác, hôm nay em điếc rồi.” Lý Văn đẩy gương mặt đang cọ loạn của Tân Nhược Thuần ra, một tay che iPad tránh ảnh hưởng đến tiến độ làm việc.

“Vợ yêu của anh cũng sướиɠ ra mặt đó thôi. Sướиɠ đến mức không bắn nổi.” Tân Nhược Thuần biết thừa cậu không giận, ỷ tay dài lấy iPad đi đặt lên đầu giường, ôm để cậu dựa lên vai mình.

“Vợ yêu muốn dừng sau lại muốn anh tiếp tục mà…” Tân Nhược Thuần vuốt ve cổ Lý Văn, giọng hơi tủi thân.

“Giống là giống chỗ nào hả!” Lý Văn hất tay Tân Nhược Thuần ra, nhéo má anh.

“Gọi thế nào hả vợ yêu, gọi một lần thôi mà ~” Tân Nhược Thuần không để ý mặt mình bị nhéo biến hình, chơi xấu dùng miệng hôn lên, nắm lấy tay Lý Văn vuốt ve.

“Ưm… Anh đừng có sờ linh tinh….” Vuốt ve nhẹ nhàng như châm lửa nóng, như nước hòa tan thấm vào đất, lan ra từng thớ thịt.

“Anh xoa bóp cho vợ… Gọi một tiếng thì thế nào, hửm?” Tân Nhược Thuần vừa mát xa thả lỏng, vừa đe dọa dụ dỗ.

Chịu sao nổi, Lý Văn đành nhỏ giọng xuôi theo.

“…Chồng yêu… Thôi được rồi, dậy ăn sáng đi… Này?! Anh làm cái gì đấy! Không được, deadline còn chưa… Hmm… Ưm… Ah…”

Không hiểu đang mát xa hay đổi cách chơi đùa, cái chữ “chồng yêu” kia chính là men xúc tác. Lý Văn không để nộp bản phác thảo thiết kế thành công.

(Completed)