Chương 10

Khoảng thời gian sau đó, ta vẫn duy trì cường độ tập luyện rất cao mỗi ngày, còn Lục Minh Nguyệt thì không biết đi đâu, không còn xuất hiện tại sân huấn luyện nữa.

Ngày hôm đó, ta luyện tập như thường lệ cho đến khi kiệt sức, A Nặc quay lại trước để nấu cho ta thuốc lưu thông và loại bỏ ứ huyết.

Chờ ta bước ra sân huấn luyện thì bị một người thú chặn lại.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, trước mặt ta là khuôn mặt tuấn tú của Ly Nô.

- Ngươi tìm ta có việc gì ?

- Ta có thể đi theo nàng sao?

Ly Nô liếc mắt đưa tình với ta:

- Ta thích nàng, muốn ở bên nàng.

Ta giật mình, vội vã lui về phía sau cách hắn ta xa một chút.

- Không phải ngươi thích Lục Thanh Linh sao?

- Đúng vậy.

Hắn ta gật đầu rất nghiêm túc:

- Nhưng ta cũng thích nàng mà.

Hắn ta đi về phía trước hai bước, muốn sờ lên mặt ta nhưng bị ta gạt ra, hắn ta nắm chỗ bị đánh với vẻ mặt tủi thân:

- Nàng không thích ta sao?

Ta vội vàng gật đầu.

Hắn ta hơi nghi hoặc một chút:

- Nhưng không phải nàng ghét bỏ khuôn mặt xấu xí của tên người sói kia nên mới không ký khế ước với hắn à?

- Lẽ nào ta không đẹp sao ?

Ta cười khổ, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì nên hỏi lại hắn:

- Vì sao ngươi lại thích ta?

- Nàng rất mạnh, cũng rất đẹp, là người có chỉ số tổng hợp cao nhất ta từng gặp.

- Nhưng người có bạn đời rồi, sao có thể ở cùng ta được chứ?

- Nàng đang nói đến kẻ xấu xí đó sao?

Ly Nô khinh thường nhếch miệng:

- Ta sẽ sớm chấm dứt khế ước với cô ta, Lục Thanh Linh sẽ giúp ta hoàn thiện việc đó.

Hắn vừa dứt lời, một bụi cây không có ánh trăng chiếu sáng cách đó không xa bỗng nhiên lay động, một mảnh y phục nhẹ nhàng bay trong gió đêm.

Tôi nheo mắt, nhưng không để lộ Lục Minh Nguyệt, tiếp tục hỏi Ly Nô:

- Vậy không phải ngươi nên ở cùng Lục Thanh Linh sao? Tại sao lại chọn ta ?

Ly Nô hơi vội vàng muốn tới gần ta, ta giơ tay lên, hắn ta mới không thể không dừng lại.

Con cáo này quả thực nhìn rất đẹp trai, lại có thủ đoạn dỗ dành người khác, không trách những cô gái kia lại bị hắn làm cho mê đắm như vậy, nhưng chắc chắn trong đó không bao gồm ta.

- Nàng ấy quả thực trông rất xinh đẹp, nhưng người nhà nàng ấy chắc chắn sẽ không đồng ý cho nàng ký khế ước với ta, nên ta nhất định phải tìm một người có thể bảo vệ ta lại không quản thúc ta để ký khế ước.

- Nàng yên tâm, đến lúc đó người ta thích nhất chắc chắn sẽ là nàng. Nhưng ta không thể bảo đảm ta sẽ hoàn toàn thuộc về nàng, tất nhiên nàng cũng có thể tiếp tục nuôi người sói hoặc người rắn theo ý thích.

Ta bị sốc đến ngây người.

Hóa ra ở kiếp trước hắn ta có thể cùng Lục Thanh Linh cầm sắt hòa hợp như thế là bởi vì bọn họ vốn là cùng một loại người, luôn luôn người nào chơi phần người đó !

- Nhưng ta đã thích người thú khác rồi.

- Tên người sói xấu xí đó sao ?

Ta nhíu mày:

- Anh ấy không xấu, anh ấy cũng rất mạnh!

Nói xong, ta không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây nữa, đi vòng qua Ly Nô còn đang muốn kéo ta lại, rồi đi về nhà.

Khi đi ngang qua bụi cây, ta dừng lại một chút và thở dài:

- Những gì cậu đang theo đuổi hóa ra chỉ là một trò cười mà thôi.

Lục Minh Nguyệt không nghĩ đến là, điều ta nói đến không chỉ là chuyện ở kiếp này, mà còn cả về kiếp trước.