Chương 3: Hoàng Dã Trúc Mã 3

Nam sinh đang ở độ tuổi phát dục, nhất định Tiêu Kỳ đã xem qua không ít bộ phim người lớn.

Nhưng là hắn cũng chưa từng có thực hành quá.

Đừng nói thực hành, cùng nữ sinh tiếp xúc thân mật cũng rất ít.

Hắn không thích.

Vốn dĩ vừa rồi hắn cũng định rút tay về, nhưng là nhìn đến Thanh Hà bộ dạng có chút khó chịu, hắn liền không nhẫn tâm, cau mày để tay tiếp tục đặt ở chỗ đó.

Kỳ thật…… Hắn định rút tay về cũng không phải bởi vì chán ghét, mà là kỳ quái.

Sờ đến làn da ở vị trí nhạy cảm như vậy, là rất kỳ quái.

Hắn nhắm mắt lại, làm chính mình đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung.

Chính là càng cố ép bản thân đừng suy nghĩ, hình ảnh da thịt hiện lên trong đầu hắn càng nhiều.

Eo nàng…… Giống như thật sự rất nhỏ.

Cảm giác khi chạm vào nàng làn da thật sự rất tuyệt, mềm mềm.

Vừa rồi giống như nhìn đến màu sắc của nó, trắng trắng nộn nộn.

Tựa như…… Eo của các nữ minh tinh đi?

Không, giống như so với họ trắng hơn nhiều.

Càng nghĩ Tiêu Kỳ hô hấp liền càng nặng, lại nghĩ tiếp hắn liền không dừng lại được.

Mẹ nó, hắn nhẹ giọng mắng một câu.

Không cần trợn mắt cũng biết chỗ đó của chính mình đã căn thành lều trại nhỏ.

Bên tai hắn có điểm hồng.

Hắn tưởng, hiện tại hắn yêu cầu áo khoác.

“Cảm giác khá hơn chút nào không?”

Khàn khàn thanh âm truyền đến, đang trong trạng thái suy nghĩ Thanh Hà liền bừng tỉnh.

Vừa vặn, “Nhiệm vụ hoàn thành. Điểm sinh mạng : 2.”

Không chú ý tới hắn khác thường, Thanh Hà vội đem tay hắn cùng áo khoác trả lại trở về, “ Tốt rồi, tốt rồi.”

“Cảm ơn ngươi nha.” Lần này là lời cảm tạ thật sự chân thành.

“Không có việc gì.”

Vốn dĩ Thanh Hà còn muốn nói nhiều với hắn hai câu, nhưng là xem vẻ mặt không muốn nói chuyện của hắn, liền thức thời mà ngậm miệng.

Sau khi tới trường học, Tiêu Kỳ xú mặt trước xuống xe, Thanh Hà đi cùng nàng tiểu tỷ muội.

Dọc theo đường đi, các tiểu thư đều ở nàng bên tai lải nhải nói hâm mộ nàng dáng người thật tốt, nói cái gì đôi mắt của những nam sinh khác đều nhìn chằm chằm vào nàng, lung tung rối loạn.

Thanh Hà thoải mái mà đáp lời, đời trước nàng cũng coi như một người phụ nữ thành thục, nàng vẫn là tỏ vẻ có thể thấu hiểu được.

Đã chịu giáo huấn ở trên xe, nàng cảm thấy chính mình vẫn là không cần quá phô trương, liền đem trói kết mở ra. Như vậy sẽ không rõ ràng rất nhiều, chỉ cần không giơ tay là được.

Xử lý xong quần áo, nàng vui vẻ mà chuẩn bị đi học.

Đột nhiên nhớ đến cái gì, nàng quay đầu lại nhìn một loạt các ghế ngồi, trống không.

Tiêu Kỳ còn chưa tới phòng học a……

Rõ ràng hắn đi trước nàng, hiện tại lại không thấy đâu, không biết gia hỏa này đang làm gì.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thanh Hà mới vừa quay đầu lại, liền nhìn đến Tiêu Kỳ từ trước cửa bước vào.

Chỉ là…… Tư thế đi đường có điểm kỳ quái.

“Nhiệm vụ tam: Trong vòng 30 phút làm Tiêu kỳ thay qυầи ɭóŧ mới.”

Phốc, nghe thấy nhiệm vụ lần này, Thanh Hà thiếu chút nữa cười ra tiếng tới.

Đến trễ như vậy, hóa ra là làm việc này a.

Tiêu Kỳ đột nhiên như có cảm giác gì đó mà nhìn nàng liếc mắt một cái.

Nụ cười Thanh Hà đông cứng ở trên mặt.

Thôi vậy, chính mình còn phải mua cho tên ác ma này một cái qυầи ɭóŧ mới. Quả nhiên không nên cao hứng quá sớm.

Còn tốt đây là thời gian tự học, hiện tại đi siêu thị một chuyến cũng còn kịp.

Chỉ là…… Mua qυầи ɭóŧ của nam nhân, loại đồ vật này, thật là cảm thấy thẹn.

Mạng nhỏ quan trọng, Thanh Hà cũng không kịp lại lo lắng nhiều, nàng buông sách vở liền xông ra ngoài.

Mười phút sau, nàng thở hồng hộc, trên tay cầm một cái túi đen xuất hiện ở cửa phòng học.

Tưởng tượng đến ánh mắt của nhân viên xem nàng lúc nãy, nàng liền…… Tao đến hoảng.

Đậu má, này thật là lần đầu tiên trong đời mua nam sĩ qυầи ɭóŧ.

Chính là , tiếp theo còn muốn đem qυầи ɭóŧ đưa cho Tiêu Kỳ……

Thanh Hà quyết định bịt tai trộm chuông.

Nàng một bàn tay che ở chính mình trên mặt, đôi mắt hơi hơi mở, một tay cầm túi nhìn về phía Tiêu Kỳ mà đi qua.

Trong lòng mặc niệm, ngươi nhìn không tới ta, ngươi nhìn không tới ta……

Nhanh chóng nhét túi vào lòng ngực Tiêu Kỳ, Thanh Hà đôi tay che mặt chạy về chính mình chỗ ngồi.