Chương 6: Hoàng Dã Trúc Mã 6

Buổi tối Thanh Hà về đến nhà, trong nhà không khí hoà thuận, vui vẻ.

Nhìn lão ba ngồi ở trên sô pha xem báo chí, lão mẹ ở phòng bếp vội đông vội tây, nàng hốc mắt có chút ướŧ áŧ.

Ở nàng 25 tuổi, thân thể cha mẹ nàng không quá tốt, nàng luôn phải hai ba ngày lại đến bệnh viện một lần, trong nhà cũng dần dần không có hơi ấm.

Hiện tại cha mẹ đều còn khoẻ mạnh.

Thật tốt.

Nàng lau lau khóe mắt, mỉm cười, “Ba mẹ, ta đã về rồi!”

Vì không cho cha mẹ nhìn ra tới khác thường, Thanh Hà vào cửa thời điểm cố ý đem áo khoác Tiêu Kỳ mặc vào, kéo khóa kéo, đem giáo phục hở hang che kín mít.

“Đã về rồi!” Mẫu thân từ trong phòng bếp nói vọng ra, trên mặt là từ ái tươi cười.

“Thanh thanh, quần áo trên người ngươi là của ai?” Phụ thân ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được quần áo to rộng quá mức trên người con gái.

“A, là Tiêu Kỳ, hôm nay quần áo con bị dơ, liền mượn hắn áo khoác mặc một lúc.” Thanh Hà ở bên cửa chuẩn bị đổi giày, sắc mặt như bình thường mà nói dối.

“Tiêu Kỳ? Hài tử của tiêu gia,Tiêu gia kia hài tử a, sau khi lớn lên hai đứa nhưng thật ra hơi xa cách” mẫu thân từ phòng bếp đi ra, “Đúng rồi, ngươi đừng vội đổi giày, nhà hết dấm rồi, ngươi đi tới cửa hàng tạp hóa mua một lọ đi.”

“Được rồi, mẫu thân đại nhân!”

Thanh Hà cầm tiền liền nhảy nhót mà đi ra ngoài.

“Miệng lưỡi trơn tru…… Bất quá, hôm nay còn rất ngoan……”

Đóng cửa lại, thanh âm lải nhải của mẫu thân biến mất ở phía sau .

Trên đoạn đường nhỏ mờ nhạt ánh đèn, Thanh Hà chậm rì rì mà hướng cửa hàng tạp hóa đi tới.

Hiện tại nghĩ lại vẫn thấy không thể tưởng tượng, chính mình cư nhiên tiến vào một cái không thể hiểu được trò chơi, liền không thể hiểu được mà đã trở lại, mọi người xung quanh cũng quá mức chân thực đi, có đôi khi nàng đều nhịn không được hoài nghi chính mình rốt cuộc là ở trò chơi vẫn là ở hiện thực.

【 thân thể của ngươi chỉ là ở một cái chân thật thứ nguyên. 】

Âm thanh lạnh băng, máy móc của hệ thống vang lên, làm Thanh Hà khϊếp sợ.

Nàng xém nữa là quên sự tồn tại của nó.

【 ngươi hoà nhập rất tốt, nhưng cũng đừng quên đây vốn không phải là nơi ngươi thuộc về. Ngươi cuối cùng sẽ rời đi. 】

“Ta không thể ngay bây giờ rời đi sao?”

【 không thể. 】

Như là biết nàng còn tiếp tục muốn hỏi cái gì, hệ thống cố ý bổ sung một câu, 【 trong điều lệ trò chơi có ghi. 】

Thanh Hà hờ hững.

“Kia hiện tại, thân thể của ta ở thế giới hiện thực như thế nào.?”

【 ngủ say. 】

Nàng bước chân dừng lại.

Nếu nàng không hoàn thành nhiệm vụ, nàng vĩnh viễn đều không trở về được.

Này, không phải trò chơi.

【 không sai. Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu: Khi ngươi đến cửa hàng tạp hóa, dấm đã bán hết, ngươi phải đi đến tiệm khác. 】

Mười mấy giây sau, sự thật đúng như hệ thống nói, Thanh Hà ủ rũ, cụp đuôi mà từ cửa hàng đi ra.

Này căn bản chính là một cái thế giới bị hệ thống khống chế a!

Nàng chửi thầm trong lòng.

【 hiện tại, ngẩng đầu. 】

Nàng ma xui quỷ khiến mà làm theo.

Thình lình mà đυ.ng phải một đôi mắt như“Lang”.