Chương 2

An Thụy Khiêm tìm thấy một tảng đá thật lớn rồi ngồi xuống bên cạnh, cách cũng không quá xa, có thể nghe thấy tiếng gầm rú của con hổ, vừa miên man suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình, vừa cầu nguyện anh hổ sớm xong việc một chút.

Không ngờ là không bao lâu, tiếng bước chân phát ra từ phía sau, An Thụy Khiêm vừa thầm nói một câu "Nhanh vậy" thì đã bị đè xuống.

Đè lên hắn vẫn là con hổ kia, nhưng khác là con hổ vừa mới đè lên hắn lại dùng cái lưỡi đầy gai nhỏ bắt đầu liếʍ mặt của An Thụy Khiêm. Mặt của An Thụy Khiêm bị cọ đau, vội đẩy nó ra:

"Ta nói này hổ, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành, không phải là con hổ này coi hắn là đồng loại của nó đấy chứ? Đây thật sự là một hiểu lầm cực lớn đấy. ..

"Gào!"

Con hổ bất mãn gầm nhẹ, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó An Thụy Khiêm liền cảm giác con hổ trước mặt này có chút thay đổi. Con hổ cao 3 - 4 thước ngồi trên người hắn, lông từ từ rút lại, lộ ra cơ thể màu đồng rắn chắc, rõ ràng là hình dạng của con người.

Bây giờ đang ngồi chồm hổm trên eo hắn chính là một nam nhân ngũ quan có nét cứng rắn, mắt trái có một vết sẹo, mắt phải nhìn chằm chằm vào hắn, còn dùng bàn tay to giữ chặt hai vai của hắn, hai cái tai hổ tròn tròn vẫn chưa biến mất cảnh giác mà dựng đứng lên, cái đuôi còn lo lắng mà vung vẩy.

Nam nhân khom người, vươn đầu lưỡi liếʍ hai má của An Thụy Khiêm, An Thụy Khiêm lập tức ngây người. Soái ca này là ai? Con hổ của ta đâu?

Nam nhân liếʍ hồi lâu, thấy An Thụy Khiêm không phản ứng chút nào, trong mắt thoáng lộ vẻ tức giận, sau đó dùng giọng trầm thấp mở miệng thỉnh cầu:

"Giống đực, xin ngươi, hãy thao ta."

Nam nhân gằn từng tiếng một, An Thụy Khiêm bi ai phát hiện côn ŧᏂịŧ của mình hơi dựng lên khi nghe thấy lời nam nhân nói, sau đó dần thò đầu ra khỏi khăn tắm chọc vào bờ mông săn chắc của nam nhân.

"A."

Nam nhân cảm nhận được thứ nóng bỏng kia phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, cực kỳ kiềm nén, lại pha lẫn tìиɧ ɖu͙© nồng đậm.

An Thụy Khiêm ra ngoài tìm kèo cũng bởi vì lâu ngày chưa xả, hiện giờ có một nam nhân cực kỳ hợp gu xuất hiện ngay trước mắt mình, lại còn chủ động cầu thao như thế thì sao mà chịu được, thở dốc một hơi rồi xoay người đè người ta xuống.

Nam nhân rất phối hợp mở ra hai chân vòng qua eo của An Thụy Khiêm, hai tay bám vào bờ vai của hắn, miệng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, còn không ngừng ưỡn eo cọ xát vào côn ŧᏂịŧ của An Thụy Khiêm, nhìn vẻ mặt thì có vẻ hơi hơi thỏa mãn.

Nhưng nam nhân thì thỏa mãn, An Thụy Khiêm lại khó chịu, cứ cọ cọ như mấy thằng nhóc cấp 3 tự thẩm thì sao mà sướиɠ được, lớn đầu như vậy mà chả biết gì cả. Trong lòng An Thụy Khiêm hơi bất mãn, cúi đầu liền cắn lên môi của nam nhân, nam nhân lập tức phối hợp mà hé môi ra.

Môi dày của nam nhân rất co giãn, vị rất ngon, An Thụy Khiêm không thể không thừa nhận nam nhân rất hợp khẩu vị của mình, không già mồm cãi láo mà phủ nhận.

"Ư. . . ư."

Lúc đầu nam nhân có chút nghiện mà còn ngại, sau đó dưới sự tấn công của An Thụy Khiêm cũng bắt đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn. Hai người hôn nồng nhiệt, tay của nam nhân đồng thời không yên phận mà trượt dần xuống dưới, cuối cùng nắm lấy côn ŧᏂịŧ của An Thụy Khiêm ở trong tay không ngừng tuốt.

An Thụy Khiêm phát hiện ra liền rời khỏi đôi môi y, nheo mắt lại, tận lực đỉnh eo đưa côn ŧᏂịŧ vào tay y:

"Thế nào, to chứ?"

Vừa nãy lúc nhàm chán hắn cũng quan sát rồi, côn ŧᏂịŧ dưới bụng của nam nhân này rất đáng gờm, chiều dài cũng tương đương với hắn, nhưng không thô to bằng hắn, có hơi hồng hồng, thoạt nhìn rất ít được sử dụng, không hiểu sao An Thụy Khiêm đột nhiên thấy thứ đó của nam nhân này cũng có chút đáng yêu.

"To quá, không vào được."

Nam nhân nắm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn tuốt tuốt, vừa có hơi khó xử nhíu mày, thi thoảng còn khó chịu gầm nhẹ một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy eo của An Thụy Khiêm, côn ŧᏂịŧ cương cứng dưới bụng cọ xát với An Thụy Khiêm.

Nam nhân không tìm được cách, cuối cùng chỉ đàng bất lực xin sự giúp đỡ của An Thụy Khiêm:

"Ta nóng quá, ngươi. . . Giúp giúp ta."

An Thụy Khiêm bị nam nhân khıêυ khí©h đến mức dục hỏa đốt người, hơn nữa hắn vốn cũng không có sở thích kỳ lạ gì, hiện giờ thấy nam nhân cầu xin như vậy liền chuẩn bị hào phóng giúp đỡ y.

"Ngươi nâng mông lên chút."

An Thụy Khiêm lật người nam nhân lại, để y đưa lưng về phía mình, thân trên ghé xuống đất, eo háng lại nâng lên cao, góc độ như vậy khiến nơi riêng tư của nam nhân đều bại lộ hết hoàn toàn, An Thụy Khiêm nắm lấy cái đuôi của nam nhân nhấc lên, lộ ra miệng huyệt đã ướt đẫm.

"Ngươi nhiều nước thật đấy."

An Thụy Khiêm ngạc nhiên hít một hơi.

"Gào."

Nam nhân khó chịu gầm nhẹ một tiếng, dường như thấy xấu hổ, bắp thịt trên cơ thể lập tức căng cứng, sau đó lại từ từ thả lỏng ra, yên lặng tách hai chân ra thật rộng, hành động ám chỉ này thực sự rất rõ ràng.

An Thụy Khiêm nắm lấy cái đuôi của nam nhân ở trong tay ngắm nghía, vừa duỗi tay chơi đùa cái huyệt thịt giàn giụa nước, chỗ đó vẫn là màu hồng phấn, rất ít lông, hơi hơi mấp máy theo hô hấp của nam nhân.

Chất lỏng dính nhớp chảy ra từ huyệt thịt của nam nhân, nhỏ giọt xuống mặt đất, An Thụy Khiêm cười cười, cắm tay vào, hai ngón tay cắm vào rất dễ dàng, bên trong rất nóng rất ướt, ngón tay của An Thụy Khiêm vừa cắm vào đã bị kẹp chặt, không đợi An Thụy Khiêm nói nam nhân cũng rất biết điều mà bắt đầu thả lỏng ra.

"Ngươi đã từng làm với người khác rồi hả?"

An Thụy Khiêm thấy dáng vẻ kinh nghiệm phong phú của y, tò mò lên tiếng hỏi.

"Không có!"

Nam nhân lập tức lớn tiếng phản bác hắn, còn rút cái đuôi của mình ở trên tay An Thụy Khiêm ra vẫy nhẹ một cái, sau đó đuôi hổ sặc sỡ liền cuốn lấy tay của hắn, giọng nói của nam nhân cũng trầm xuống: "Ta, ta vẫn là lần đầu tiên."

"À? Vậy sao."

An Thụy Khiêm không để ý lắm, mặc dù là xử thì rất tốt, nhưng nếu gặp được người mình thực sự thích thì có còn tờ rinh hay không cũng chả sao, An Thụy Khiêm không quá để ý tới vấn đề này.

" . . ."

Nam nhân không đáp lại, chỉ eo lưng căng cứng, hậu huyệt cắn chặt lấy ngón tay của hắn, An Thụy Khiêm liếc mắt nhìn cái đuôi hổ đang quấn chặt lấy cánh tay của mình, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.

Nghĩ là làm, An Thụy Khiêm kéo đuôi hổ trên tay mình xuống, nắm lấy phần đầu đuôi cắm vào miệng huyệt, huyệt khẩu ướt sũng ngay lập tức làm ướt cái đuôi của y.

"A ha, ngươi làm gì vậy!"

Nam nhân hít một hơi thật sâu, cơ thể run lên một chút, bò về phía trước muốn trốn tránh, nhưng lại bị An Thụy Khiêm nhanh tay lẹ mắt kéo lại.

"Bình thường ngươi không làm vậy hả?"

An Thụy Khiêm đưa cái đuôi ướt nhẹp lên trước mặt để y ngắm nghía một lúc, sau đó lại cắm phần đầu đuôi vào miệng huyệt của nam nhân, cái đuôi dài nhỏ cắm vào rất dễ dàng:

"Mặc dù không biết vì sao ngươi lại biến thành như thế này, nhưng cái đuôi này đúng thật là dụng cụ tự an ủi cực kỳ lợi hại đấy, đương nhiên chỉ hợp với loại 0 như ngươi."

Nam nhân thấy cái đuôi bị dâʍ ŧᏂủy̠ của mình làm ướt nhẹp, có hơi xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, sau đó lại cảm giác rất rõ An Thụy Khiêm đã cắm cái đuôi vào trong huyệt thịt của mình như thế nào, cái đuôi dài nhỏ với nhưng chiếc lông ngắn cắm vào sâu không thể tưởng nổi.

Lông tơ cọ khiến y thấy hơi ngứa, kɧoáı ©ảʍ chưa từng cảm nhận khiến toàn thân nam nhân run rẩy, eo lưng cũng nhũn ra, suýt chút nữa là không thể giữ được tư thế hiện tại.