Chương 22

Sau khi hung hăng thao Tập ngoài trời một lúc, tâm trạng của An Thụy Khiêm vui sướиɠ hơn, cũng không để ý tới sự không tôn trọng của Tề Lịch trước đó, dù sao cũng là người của mình, An Thụy Khiêm không muốn thì Tề Lịch cũng không thể ép hắn làm ngực giống được.

Tập bị thao một trận mãnh liệt ngượng tới mức biến thành báo hoa không dám biến về hình người, chân sau và đuôi của y che kín nơi riêng tư, đuôi báo sặc sỡ còn quấn chặt một vòng quanh chân sau.

Tâm trạng An Thụy Khiêm phức tạp, mới vừa thao xong định ôm hôn thân mật một chút thì nam nhân cường tráng trong lòng biến thành báo hoa, An Thụy Khiêm gặm được một miệng toàn lông, vội nhổ ra, Tập hơi bối rối mở to mắt thú vàng kim nhìn hắn, lo đến độ gầm gừ kêu to.

"Không sao."

An Thụy Khiêm rộng lượng vẫy vẫy tay, trong lòng lại đổ lệ. Hung hăng vuốt vuốt lông cổ của Tập, xoa đến mức Tập như nhũn ra như một bãi bùn rơi trên mặt đất, sắp không nhịn được mà lộ ra cái bụng thì hắn mới buông tay:

"Tốt lắm, đừng quên chính sự, ta muốn đi tìm Hưởng."

Nghe An Thụy Khiêm nói tới Hưởng, Tập hơi cứng người, tứ chi lộn ngược lên trời cào cào, vươn móng vuốt đầy lông, dùng móng vuốt nhọn cào lấy áo choàng của hắn, dùng sức quá lớn khiến áo choàng của An Thụy Khiêm bị cào rách, Tập vội thu hồi móng vuốt giả vờ vô tội:

"Meo. . ."

Thế mà lại còn kêu meo bán manh. Cho dù biết bề ngoài Tập lãnh đạm nhưng vẫn rất mềm mỏng, An Thụy Khiêm cũng không ngờ y có thể mềm mỏng tới mức độ này. Đây như là một con người khác, phá hủy hoàn toàn hình tượng trước đó, giống như bộ dạng của một con mèo lớn.

An Thụy Khiêm nâng chân nhẹ nhàng giẫm giẫm lên cái bụng mềm của y, ánh mắt của Tập cũng nheo lại, trong cổ họng thậm chí không kìm được tiếng khò khè khò khè, bốn chân của Tập đều ôm lấy chân của hắn, An Thụy Khiêm dừng lại một chút, đỡ trán:

"Đừng nháo, mau đứng lên đi theo ta."

Tập có hơi ủy khuất kêu meo, trở mình nằm quỳ úp sấp, cái đuôi nhẹ nhàng đánh An Thụy Khiêm một cái.

"Không cần."

An Thụy Khiêm hiểu ý của y, khẳng định là muốn mình ngồi lên, nhưng vừa nãy Tập đã bị thao quá ác, giờ nhất định là không khỏe, An Thụy Khiêm cũng thông cảm cho y, duỗi tay gãi gãi cằm y:

"Chúng ta đi tới là được, không quá xa."

Tập lại gầm một tiếng, như là đang làm nũng. Đi cùng Tập về tới nhà bọn họ, Hưởng đang ngồi ở cửa cúi đầu không biết nghĩ gì, ngay cả hai người tới gần cũng không phát hiện ra, An Thụy Khiêm đi ra phía sau duỗi tay đẩy y một cái:

"Nghĩ cái gì đấy?"

Hưởng bị dọa hét một tiếng, y ngồi không vững ngã lăn trên đất một vòng, trên người dính chút bụi đất, y có chút vui sướиɠ quay đầu lại nhìn An Thụy Khiêm, không đợi hắn mở miệng liền phi tới ôm lấy hắn:

"Sao ngươi lại tới đây! A mẫu nói trước khi chúng ta kết hôn không được gặp mặt!"

Hưởng vừa thấp giọng hô, vừa muốn ôm hắn càng chặt hơn, đầu vùi vào hõm vai An Thụy Khiêm cọ cọ làm nũng. Tập nhìn đệ đệ nhà mình yêu thích An Thụy Khiêm không hề che giấu như vậy, trong lòng thấy hơi buồn cười, rồi lại có chút vô thố, y lặng lẽ đi về phía phòng mình trốn không đối mặt với Hưởng.

An Thụy Khiêm vẫn không thể cao lớn được như giống cái thú nhân ở đây, bị hai tay của kẹp muốn nghẹt thở, vội vỗ bả vai của y, giọng buồn buồn:

"Được rồi được rồi, buông ta ra trước đã. Ta biết là ngươi rất xúc động, sau này mặc ngươi muốn ôm như nào cũng được, ca ca ngươi còn ở đây đấy."

Tập vốn muốn chạy trốn lại đột nhiên bị An Thụy Khiêm gọi tên, cơ thể hơi căng cứng, tầm mắt của Hưởng đã dừng ở trên người của y, Tập ngồi chồm hổm dưới đất nghiêm túc liếʍ liếʍ móng vuốt, ánh mắt cố ý giả vờ lạnh lùng như băng, còn hé miệng lộ ra răng nanh bén nhọn với Hưởng.

Hưởng co rụt người, sau đó lại nhe răng về phía Tập, còn nhỏ giọng gầm một tiếng. An Thụy Khiêm và Tập đều hơi giật mình, ngày trước Hưởng có hơi e sợ Tập, giờ lại đột nhiên dũng cảm như vậy, ánh mắt của hai người đều dừng ở trên người Hưởng.

Hưởng dựa vào lòng An Thụy Khiêm như chim nhỏ nép vào người, bị hai người nhìn mà mặt đỏ tai hồng, y nhỏ giọng nói:

"A mẫu nói. .. Sau khi gả cho giống đực sẽ không thể nhát gan như vậy nữa. . . Phải bảo vệ giống đực thật tốt . . . Cho dù, cho dù là ca ca cũng không thể khi dễ ngươi."

Hưởng rõ ràng là một nam nhân cao lớn cường tráng, lại ngây thơ đáng yêu như vậy, nói ra lời đó khiến An Thụy Khiêm bật cười. Tập cũng không ngừng cười, đầu đuôi của y cũng hơi cuộn lại.

"Sao ca ca không biến trở lại đi?"

Hưởng nhìn hình thú của Tập thấy hơi khó hiểu. Tập lại cứng đờ người như một pho tượng đá. An Thụy Khiêm tốt bụng giải vây cho y:

"Váy da thú của hắn bị rơi mất, có ta ở đây nên hắn ngại thôi."

"Nào, nói cho ta nghe xem tình hình dạo này thế nào."

An Thụy Khiêm kéo Hưởng ngồi lên giường đá trải đệm da thú, bàn tay mờ ám sờ sờ đùi trong của y:

"Nhớ ta không?"

Hưởng thở hổn hển, mặt đỏ hồng, ngượng ngùng nhìn An Thụy Khiêm, hai chân khép lại kẹp lấy bàn tay của hắn, ánh mắt có hơi nóng, hiếm khi thẳng thắn:

"Nhớ, vừa nãy cũng đang nhớ tới ngươi."

Tập nhìn An Thụy Khiêm ở trước mặt y tán tỉnh Hưởng, mắt thú hé ra có thể nhìn thấy rõ sự buốt lạnh, y không lên tiếng đi về phía phòng mình. An Thụy Khiêm thấy cũng không nói gì, lại duỗi tay sờ sờ thắt lưng của Hưởng, bàn tay chạm vào cơ bụng của y:

"Không phải ngươi béo lên đấy chứ?"

Quả nhiên Hưởng hơi hoảng che kín bụng lại, sợ hãi nhìn An Thụy Khiêm:

"Ta, ta sẽ giảm cân lại, ngươi đừng không cần ta nha."

An Thụy Khiêm đẩy y một cái, Hưởng thuận theo nằm hình chữ đại (大) trên giường đá, bàn tay An Thụy Khiêm dọc theo cẳng chân thon dài của y tiến vào trong váy da thú, ngón tay chạm vào miệng hoa ướt mềm xoa xoa.

Hưởng bị hắn xoa tới mức cả người đều nhũn ra, chân cũng bất giác cong lên, Hưởng hơi xấu hổ nghiêng đầu:

"Đừng, đừng làm vậy. . . A mẫu nói bây giờ không thể. . . Phải đợi đến khi chúng ta, kết hôn đã.. . A!"

Ngón tay An Thụy Khiêm đã đâm vào miệng hoa của y, cắm rút vài cái không nhanh không chậm, lại mở miệng hỏi:

"Dạo này có phải ăn không ngon miệng? Ngửi thấy mùi dầu mỡ liền muốn nôn?"

Hưởng có hơi kinh ngạc, hai mắt đều trợn tròn: "Sao ngươi biết?"

"Ngốc."

Bàn tay An Thụy Khiêm nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang chảy nước của y tuốt mấy cái:

"Ngươi đang mang thai giống của ta đấy, biết không? A mẫu không dạy ngươi mang thai hài tử của giống được thì sẽ như thế nào sao?"

"Thật, thật sao?"

Giọng của Hưởng có hơi run run, y vui sướиɠ nhìn An Thụy Khiêm, ánh mắt đã ươn ướt.

"Đương nhiên là thật."

An Thụy Khiêm cúi đầu cắn lên cái mặt đỏ hồng của y một cái, vén áo choàng của mình lên, để qυყ đầυ ở miệng huyệt của y:

"Nâng chân lên một chút."

Hưởng ngại ngùng phối hợp dùng chân dài quấn lấy thắt lưng hắn, cánh tay cũng nâng lên ôm lấy cổ hắn, An Thụy Khiêm liếʍ bờ môi y một cái:

"Thật ngoan."

Khích lệ kiểu vậy sẽ thao vào trong cơ thể y dễ hơn.

"Khụ khụ!"

Cách đó không xa đột nhiên phát ra tiếng ho khan, An Thụy Khiêm và Hưởng ngẩng đầu nhìn, phát hiện phụ thân và a mẫu của Hưởng đứng ở cửa. Hai người đều kinh hoảng, An Thụy Khiêm suýt chút nữa là bị dọa cho mềm xìu.