Chương 25

Hôm sau tỉnh dậy, Tề Lịch đã không ở bên cạnh, không biết đi chỗ nào, dưới giường còn một đống vải rách, An Thụy Khiêm cũng đá cái áo choàng bị rách mấy lỗ của mình xuống giường, đang ngồi trên giường tự hỏi có nên trần trường ra ngoài hay không, rèm cửa đã bị xốc lên.

Nói là rèm cửa nhưng thật ra chỉ là một miếng da thú xấu xấu treo lên che tạm thôi, cùng lắm là để chắn gió, chả ngăn được chút âm thanh nào. Tập đi vào có hơi trầm lặng, trong tay y ôm lấy áo choàng của An Thụy Khiêm, cúi đầu đưa cho hắn, nặng nề mở miệng nói một câu:

"Tế ti đại nhân đã ra ngoài từ lúc trời chưa sáng rồi."

An Thụy Khiêm không nhúc nhích, duỗi tay nắm lấy để y mặc áo choàng cho mình. Bỗng dưng đã quen với cuộc sống ở nơi này, làm một giống đực cao quý, đương nhiên là trân quý hơn so với giống cái nhiều.

Tối hôm qua sau khi thao Tề Lịch đột nhiên thấy hơi buồn chán vô vị, đại khái là do đã đẩy người ta lên giường nên bắt đầu có trăng quên đèn đi. Tập ngoan ngoãn mặc quần áo cho hắn, khom lưng ghé sát vào người hắn, hai má như dán lên l*иg ngực của An Thụy Khiêm.

An Thụy Khiêm ôm thắt lưng của y, bóp mông y một cái, Tập nhích lại gần ghé vào người hắn, chóp mũi co rút ngửi ngửi mùi trên người hắn, thật cẩn thận sợ bị An Thụy Khiêm phát hiện. "Ngửi thấy mùi gì à?" An Thụy Khiêm vỗ mông y một cái.

Tập hơi ngượng tránh né, giọng buồn buồn:

"Không có gì."

Y còn nói:

"Trên người ngươi đều là mùi của tế ti."

Giọng điệu này nghe có vẻ không vui. An Thụy Khiêm trấn an sờ sờ thắt lưng y:

"Phải nói là, trên người Tề Lịch đều là mùi hương của ta mới đúng."

Tập nghĩ mới nhớ sáng nay thấy dáng vẻ đi đường cả tiểu tế ti không ổn, im lặng không nói.

May là mình là giống cái, chỉ cần bị giống đực kí©h thí©ɧ một chút là có thể tiền vào kỳ động dục, nếu bị khai bao khi không trong kỳ động dục, có lẽ sẽ thảm đến mức không xuống được giường trong thời gian dài, giống đực thô bạo một chút còn có thể làm giống cái chảy máu.

Tập điều chỉnh lại thái độ có hơi phức tạp, từ lâu y nghi hoặc sao một giống đực lại ở cùng với An Thụy Khiêm, lại hơi bất ngờ khi tế ti có thể để mặc giống đực thao như vậy, khiến sáng nay khi y nhìn thấy tế ti có hơi không được tự nhiên.

Đương nhiên Tề Lịch vẫn là cái mặt lạnh, sau khi nhận được câu hỏi han ân cần của y thì tự mình đi khỏi cửa, bước chân rất chậm, trên mặt rất tái nhợt. An Thụy Khiêm thấy trên mặt Tập có chút kỳ lạ, duỗi tay kéo y vào lòng:

"Lại ghen tị? Ngày hôm qua ăn dấm chua của Hưởng, hôm nay lại ăn dấm chua của Tề Lịch, trên người ngươi toàn là mùi chua thôi đấy."

Tập ngồi trong lòng hắn, cơ thể cao lớn hơi cuộn lại, có hơi ủy khuất cúi đầu:

"Các ngươi, ngày hôm qua quá lớn tiếng . . . Ở phòng bên ngoài đều nghe thấy, bây giờ Hưởng cũng không thoải mái đâu."

"Bảo sao hôm qua ta ngửi thấy mùi ngòn ngọt như vậy, Hưởng lại động dục sao? Không phải đã mang thai hài tử rồi sao? Sao lại còn có thể động dục được?"

An Thụy Khiêm duỗi tay gãi gãi cằm y như đang chơi với mèo. Tập ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút thoải mái híp lại:

"Ngươi khi dễ tế ti như vậy, không sợ tế ti trả thù ngươi sao?"

"Tề Lịch? Trả thù ta?"

Ban đầu khi An Thụy Khiêm tới nơi này còn có hơi lo lắng, hiện giờ sau khi hoàn toàn hiểu rõ Tề Lịch mới biết tiểu tế ti này đơn thuần tới mức nào, loại chuyện trả thù này y không thể làm được:

"Ta khi dễ hắn bao giờ?"

"Ngươi nói, muốn hắn sinh hài tử cho ngươi."

Tập có hơi bất mãn:

"Giống đực sao có thể sinh hài tử được, loại chuyện ép buộc như này, nếu là giống đực khác thì cũng sẽ rất tức giận, càng đứng nói tới chuyện người đó là tế ti."

"Chưa thử qua sao biết là không thể."

An Thụy Khiêm chẳng hề để ý vung tay, bàn tay lại sờ vào phía dưới váy da thú của Tập, mới vừa bắt đầu sờ cái đùi mềm dẻo của Tập một chút đã bị y gỡ tay ra. Tập nhảy dựng lên, cách hắn xa chút, ngón tay nắm chặt váy da thú, trên mặt có hơi hồng:

"Ta, ta phải đi chăm sóc cho Hưởng."

An Thụy Khiêm nhìn Tập chạy đi, cảm giác y đã lớn mật hơn chút.

Nhưng cũng không so đo, kéo kéo áo choàng bị dày vò có hơi nhăn, đứng lên đi ra ngoài, liền thấy một người ngồi ngoài cửa, bên hông quấn váy da thú ngắn ngủn, trên người có một vài vết thương to nhỏ, bụng hơi hơi phồng lên, tai thú và đuôi thú đều lộ ra, đuôi hổ sặc sỡ cụp xuống hơi vẫy vẫy, tựa vào khung cửa lười biếng phơi nắng có chút thích ý.

An Thụy Khiêm ngừng lại một lúc, sau đó vẫn nhấc chân đi về phía y, Diêm Cảnh rất cảnh giác, nhận thấy hắn tới gần liền mở mắt nhìn lại đây.

Mắt trái của y còn nhắm chặt, trong mắt phải là con ngươi thú màu vàng. Khi thấy hắn, sự đề phòng trong mắt đã giảm bớt, y có hơi lấy lòng nhìn về phía An Thụy Khiêm cong cong khóe miệng, y không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn An Thụy Khiêm.

Mái tóc vàng của Diêm Cảnh đã dài thêm một chút, sợi tóc đã che khuất mắt của y, ánh mắt của y bị che lờ mờ nhìn không rõ, An Thụy Khiêm duỗi tay sờ sờ đầu y, ngồi xuống bên cạnh y, duỗi tay vuốt ve bụng y:

"Sao nhanh vậy đã phồng lên rồi?"

Diêm Cảnh dường như có hơi lo lắng, khi thấy hắn ngồi xuống cơ thể đều căng cứng, lại vẫn vuốt ve bụng trả lời:

"Hai tháng đã không nhỏ, tiếp tới tháng thứ ba là sinh rồi."

Nam nhân cao lớn cúi đầu vuốt ve cái bụng đang mang thai sinh mạng mới của mình, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, nhìn không hề thấy không hài hòa, ngược lại có thể cảm nhận được sự từ ái của y.

An Thụy Khiêm cảm giác mình bị thế giới thú nhân này đồng hóa đến mức lợi hại, tự nhiên cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, dù sao Diêm Cảnh cũng là giống cái.

"Nhanh vậy đã sinh rồi sao?"

An Thụy Khiêm có hơi giật mình, ở thế giới trước phải đợi 9 tháng 10 ngày mới được.

"Ngươi vẫn chưa chuẩn bị tốt sao?"

Diêm Cảnh không biết nên gọi hắn như nào.

". . . Đại khái cũng ổn."

Khóe miệng của An Thụy Khiêm hơi nhếch, Diêm Cảnh nhìn thấy bộ dạng này của hắn cũng không nhịn được cười, An Thụy Khiêm vẫn chưa từng thấy y cười, hơi thở hung ác của dã thú trên cơ thể nam nhân trưởng thành cũng nhạt bớt, cười rộ lên lộ ra răng nanh sắc nhọn lại có vài phần đáng yêu.

Lại cùng y phơi nắng một lúc, An Thụy Khiêm và Diêm Cảnh câu được câu không mà trò chuyện, hai người rất nhanh đã thấy quen thuộc vài phần. Nói đến cũng thấy hài, rõ ràng trong bụng đối phương là giống của hắn.

An Thụy Khiêm lại chỉ gặp y có một lần, lần đó sau khi xong việc Diêm Cảnh liền chạy trối chết, lúc ấy An Thụy Khiêm còn nói bắt được sẽ phạt y một chút, hiện giờ nhìn thấy thì người ta lại đang lớn bụng, thật đúng là không thể xuống tay được.

"Tiểu thú nhân rất yếu ớt sao?"

Rõ ràng trước kia là người tìm kèo lén lút, giờ lại đột nhiên cưới vợ sinh con, tâm trạng của An Thụy Khiêm có hơi phức tạp.

"Nếu sinh ra là giống đực thì thể chất sẽ yếu hơn một chút."

Diêm Cảnh có hơi lo lắng, ấp úng:

"Nghe nói, ngươi. . ."

"Ừm, đúng vậy."

An Thụy Khiêm đương nhiên biết y muốn hỏi cái gì, lúc ban đầu còn có chút không rõ, nhưng hiện giờ An Thụy Khiêm đã hoàn toàn tin tưởng, giống cái mang thai giống của hắn nhất định sẽ sinh ra giống đực.

"Thật tốt quá."

Diêm Cảnh nở nụ cười, nghiêng người dựa vào khung cửa, cái đuôi đung đưa với biên độ lớn hơn.

"Vui vậy à?"

An Thụy Khiêm không biết y hưng phấn vì cái gì, duỗi tay bắt lấy cái đuôi của y xoa xoa. Diêm Cảnh sợ tới mức gầm một tiếng, vội rút đuôi về, y có hơi xấu hổ:

"Ngươi đừng chạm vào đuôi ta. . ."

Không chạm thì không chạm thôi. An Thụy Khiêm nghĩ nghĩ, duỗi tay giữ chặt bàn tay của Diêm Cảnh, bàn tay dày rộng ấm áp lại khô ráp, trên tay có chút chai sần, thô ráp hơn nhiều so với tay của An Thụy Khiêm.

An Thụy Khiêm ở xã hội hiện đại sao có thể làm việc quá nặng, cho dù có học Karate thì cũng là ba ngày nằm võng phơi nắng, hai ngày đi bắt cá, sao có thể soi với thú nhân mỗi ngày đều ở trong rừng giao tranh sinh tử với dã thú, thắng có thể lấy được thức ăn, thua thì sẽ chết, dưới hoàn cảnh như vậy thì giống cái thú nhân dường như đều có kỹ thuật săn bắt rất giỏi.

Diêm Cảnh không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, hơi né tránh theo phản xạ có điều kiện, An Thụy Khiêm cứng rắn giữ lấy mười ngón tay của y, Diêm Cảnh cũng không phản kháng.

"Bởi vì, nếu sinh được giống đực, những ngày sau của ta sẽ thoải mái hơn chút."

Diêm Cảnh cúi đầu, giọng nói rất nhỏ:

"Cho dù ngươi không cần ta, những người trong bộ tộc cũng sẽ đối tốt với ta một chút." "Vì sao ta lại không cần ngươi?"

An Thụy Khiêm bị y nói mà chẳng biết tại sao.

"Mắt của ta. . ."

Diêm Cảnh có hơi ngập ngừng, vẫn duỗi tay sờ sờ mắt trái:

"Trong bộ tộc không cần phế vật, ta đi săn thất bại, không phải là giống cái tốt, vẫn luôn không cái ai muốn ta. . . Cho dù có hài tử trong bụng, cũng là do lần đó ta ép buộc ngươi."

"Ngươi không trách tội ta, lại nguyện ý giữ lại hài tử, ta đã rất vui vẻ rồi, ngươi không cần ép buộc mình làm gì. Ngươi là giống đực vĩ đại nhất, có thể lựa chọn giống cái chưa gả trong bộ tộc. . . . Cũng nhất định sẽ không thích một phế vật như ta đi."

Diêm Cảnh có thể nói ra những lời này khiến An Thụy Khiêm hơi giật mình, dù sao ở thế giới trước kia hay là bây giờ đều không có ai vị tha tới mức này, chuyện tiểu tam lớn bụng đến nhà bắt vợ cả ly hôn và vân vân cũng xuất hiện thường xuyên, chỉ chưa từng thấy vợ cả nào như Diêm Cảnh chủ động yêu cầu ly hôn để hắn đi tìm tiểu tam. . . .

Nói là vợ cả cũng không phải, An Thụy Khiêm cũng chỉ làm một lần với y, cảm tình vẫn chưa sâu đậm bằng hai huynh đệ Hưởng, Tập.

"Lời nói không ở giữ lại của ngươi thật ra lại khiến ta có hơi băn khoăn."

An Thụy Khiêm duỗi tay sờ bụng y:

"Hay đúng ra là ngươi không muốn ở lại?"

Diêm Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút dọa người, giọng nói cũng hơi run run:

"Ngươi, ý của ngươi là gì?. . . . . ."

"Chính là ngươi muốn như vậy."

An Thụy Khiêm gật đầu khẳng định. Khóe mắt Diêm Cảnh hơi đỏ lên, y quay đầu không để An Thụy Khiêm nhìn thấy mắt, im lặng hồi lâu mới nói với giọng buồn buồn:

". . . Ta muốn ở lại, ta muốn ở bên cạnh ngươi. . . ta là giống cái của ngươi."

An Thụy Khiêm cười thỏa mãn, vỗ vỗ lưng y, đứng lên, ngón tay vén tóc y lên:

"Đợi chút nữa xử lý (tóc) cho ngươi một chút, Tề Lịch chắc là có dao nhỏ."

Diêm Cảnh không từ chối, gật gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, nhìn rất hạnh phúc.

An Thụy Khiêm cũng không biết giống cái nơi này dễ dỗ như vậy, rõ ràng là nam nhân cường tráng cao lớn thô kệch, nội tâm lại như một tiểu công chúa ở tuổi xuân thì, trêu chọc một chút là đỏ mặt trong mắt ý xuân rập rờn nhìn hắn, chẳng lẽ trên người giống đực như hắn có mùi hương quá lợi hại nên mới vậy sao?

Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì cũng đã giải quyết xong ba giống cái này, An Thụy Khiêm duỗi người, hưởng thụ một cuộc sống bình thản như này.