Chương 4

"Kêu cái gì? Còn muốn ta hầu hạ ngươi sao?"

An Thụy Khiêm khoanh tay trước ngực ngồi một chỗ, mắt lạnh nhìn nam nhân, cây dươиɠ ѵậŧ thô to dựng thẳng tắp dưới bụng, dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, còn tỏa ra nhiệt khí.

Trong mắt phải nam nhân xẹt qua tia khuất nhục, nhắm chặt lại, im lặng một lúc, sau đó cam chịu số phận mà mở mắt ra, từ từ bò tới trước mặt An Thụy Khiêm. Cái đuôi của y cụp xuống, tai hổ tròn tròn cũng cụp xuống luôn, ánh mắt toát ra vẻ ngoan ngoãn nhìn hắn:

"Giống đực. . ."

"Liếʍ trym cho ta."

An Thụy Khiêm đè đầu nam nhân xuống, tóc của y rất mềm mại, xúc cảm cực tốt. Nam nhân ngoan ngoãn cúi đầu, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ liếʍ dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm, sau đó có chút mê say nheo mắt lại ngửi ngửi mùi vị của hắn.

"Thế nào? Dễ ngửi đúng không?"

Nụ cười trên mặt An Thụy Khiêm có chút xấu xa, càng dùng sức ấn đầu y xuống, chóp mũi thẳng của nam nhân thậm chí kề sát vào dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm.

"Dễ ngửi. . . Thích."

Nam nhân bất giác kẹp chặt mông, vùi cả mặt vào háng của An Thụy Khiêm, duỗi đầu lưỡi liếʍ liếʍ như một con mèo con.

Không biết có phải do thú hình của nam nhân là hổ hay không, trên đầu lưỡi của nam nhân lại có những cái gai nho nhỏ, không gây ra cảm giác đau đớn nhưng mỗi khi đầu lưỡi liếʍ vào lỗ tiểu lại cực kỳ kí©h thí©ɧ.

An Thụy Khiêm thở hổn hển một tiếng, bàn tay đè sau cổ nam nhân, ngón cái có thể cảm nhận được mạch đập của nam nhân, cảm giác làm chủ người khác này thật sự sảng khoái.

"Ngậm vào đi."

An Thụy Khiêm thở hổn hển một tiếng, đỉnh eo một cái, bởi vì nam nhân tránh quá nhanh nên dươиɠ ѵậŧ trượt trên môi của y, quẹt ra một đường dâʍ ŧᏂủy̠ trên mặt của y.

"Ừm. . ."

Nam nhân thấp giọng đáp ứng, cũng không lấy tay lau mặt, một tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm rồi mở lớn miệng ngậm nó vào.

Trong khoang miệng của nam nhân ướt nóng chặt trơn, đầu lưỡi trơn mềm không ngừng liếʍ lỗ tiểu của hắn, dịch tuyến tiền liệt vừa mới chảy ra đã bị y đói khát nuốt xuống, trên mặt lộ ra vẻ dâʍ đãиɠ cực kỳ.

Dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm quá dài quá thô, nam nhân không thể ngậm hết hoàn toàn vào được, chỉ có thể ngậm được một nửa, sau đó dùng tay vuốt ve chơi đùa chỗ không được chăm sóc.

Miệng của nam nhân không tồi, ít nhất là tốt hơn nhiều so với bạn gái cũ của An Thụy Khiêm, hơn nữa cô ta còn có chút khiết phích, mặc dù cũng lừa dỗ khẩu giao được vài lần cũng không bao giờ lộ ra vẻ mặt dâʍ đãиɠ như này, còn chưa kể tới những hiệp ước bất bình đẳng bạn gái đưa ra sau khi xong việc, nghĩ lại thấy đau lòng.

Nam nhân dường như nhận thấy hắn mất tập trung, chợt thâm hầu một cái, yết hầu nhanh chóng mát xa qυყ đầυ của hắn, khiến An Thụy Khiêm hô hấp ngừng trệ, suýt chút nữa là đứt phanh thả dốc.

"Tiểu tao hóa."

An Thụy Khiêm đánh mấy cái bôm bốp vào mông nam nhân, cái mông đẫy đà, dáng mông rất đẹp mắt, xúc cảm cũng không tồi, một cái mông như nữ nhân có chút không phù hợp khi nằm trên cơ thể của nam nhân trước mặt này.

"Ư ư."

Miệng vẫn đang ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn, nam nhân chỉ có thể phát ra những tiếng nghẹn ngào không rõ. Tay của nam nhân dần dần đi xuống, cầm lấy hai quả cầu của hắn vuốt ve chơi đùa, động tác có chút vội vàng, dường như muốn An Thụy Khiêm nhanh chóng hạ súng đầu hàng.

An Thụy Khiêm đương nhiên không yếu như vậy, bắn ra nhanh như vậy đã không còn là vấn đề vô dụng, mà vấn đề là hắn có muốn hay không, vì thế An Thụy Khiêm mặc kệ nam nhân khıêυ khí©h như thế nào cũng vẫn ngồi vững vàng, thi thoảng còn đỉnh eo cắm rút mấy cái trong miệng nam nhân.

Nam nhân khẩu giao cho hắn hồi lâu, khóe miệng đã hơi đau mỏi, lại thấy An Thụy Khiêm vẫn không hề có vẻ là sắp bắn, từ từ nhả dươиɠ ѵậŧ An Thụy Khiêm ra, cuối cùng liếʍ liếʍ dâʍ ɖị©ɧ bên miệng mình, khát vọng nhìn An Thụy Khiêm.

"Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta hả?"

An Thụy Khiêm đương nhiên biết khát vọng của y, hỏi trêu chọc, nam nhân im lặng một lát rồi lập tức ra sức gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng.

"Muốn thì tự mình cố gắng đi."

Vừa nãy hao công mà không được gì, lần này An Thụy Khiêm quyết định không tự mình ra tay nữa. "Ừm.. ."

Nam nhân ngồi chồm hổm, suy nghĩ một lát liền duỗi tay đẩy ngã An Thụy Khiêm.

An Thụy Khiêm ngẩn người, sau đó nam nhân liền ngồi trên người của hắn, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn ngồi xuống.

"Từ từ, quay lưng về phía này đi.”

An Thụy Khiêm vội ngăn y lại, chỉ vì hắn muốn nhìn cơ lưng của y một chút, không vì lý do gì khác. Nhưng nam nhân lại hiểu lầm, nghĩ là An Thụy Khiêm ghét bỏ bộ dạng mù một mắt của y, trong mắt phải toát ra vẻ mất mát, cuối cùng vẫn im lặng xoay người.

An Thụy Khiêm nắm cái đuôi của y nâng cao lên, vỗ mông y một cái:

"Vểnh mông cao lên chút."

Cơ thể nam nhân run lên, eo trùng xuống vểnh mông lên, vì thế An Thụy Khiêm có thể nhìn thấy qυყ đầυ chọc mở tao huyệt như thế nào, sau đó huyệt của nam nhân hé ra hợp lại nuốt dươиɠ ѵậŧ của mình vào, cuối cùng biến mất tận gốc, mông của nam nhân đã kề sát vào bụng mình, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra làm ướt lôиɠ ʍυ của mình.

"Tách mông của ngươi ra."

An Thụy Khiêm đánh bôm bốp vào mông của y, cảm giác mỗi lần nam nhân bị mình đánh thì tao huyệt lại kẹp chặt hơn chút, mà dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt cũng đột nhiên trào ra một luồng cọ rửa qυყ đầυ của mình, đa số bị hắn đẩy ra ngoài hết.

"Ừm. . ."

Giọng nói của nam nhân có hơi run run, vương hai tay tách mông của mình ra, An Thụy Khiêm có thể nhìn thấy rõ ràng đám lông tơ lờ mờ mọc ở hai bên tao huyệt, bị dâʍ ɖị©ɧ làm dính bết vào nhau.

"Sao ngươi lại da^ʍ như vậy, chảy nhiều nước như vậy hả."

An Thụy Khiêm duỗi tay gảy nếp nhăn xung quanh tao huyệt của y, bởi vì dươиɠ ѵậŧ của mình vẫn còn cắm bên trong nên huyệt của y bị trướng căng đầy, nếp nhăn xung quanh cũng bị kéo căng, tay An Thụy Khiêm cảm giác nam nhân run rẩy một chút khi vừa mới đυ.ng vào.

"Không! Không thể. . ."

Nam nhân còn nói nhỏ một tiếng.

"Cái gì?"

An Thụy Khiêm không nghe thấy gì.

"Không. . . Không thể cắm ngón tay vào, đã rất, rất đầy. . . Cắm thêm vào. . . Sẽ rách mất. . ."

Hô hấp của nam nhân không ổn định, nói chuyện đứt quãng, trong giọng nói có ý van xin.

Thật ra An Thụy Khiêm cũng không thích kiểu Bɖʂʍ, thi thoảng thú tính nổi lên thì cũng chỉ dùng mấy món đồ chơi để thỏa mãn bản thân thôi, nếu thực sự phải đối xử với một người khác như nô ɭệ thì hắn cũng không chịu nổi.

"Ta chỉ sờ tí thôi, không cắm vào."

An Thụy Khiêm nhẹ giọng, quả nhiên hắn chỉ sờ sờ một lúc rồi rút tay lại, sao đó vỗ vỗ vào mông nam nhân:

"Động đi."

Nam nhân nghe thấy lập tức đói khát mà động, mông bự bắt đầu phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của An Thụy Khiêm, mỗi lần đều rút ra nông nhất rồi ngồi mạnh xuống, miệng nam nhân cũng phát ra tiếng rêи ɾỉ nam tính khó nhịn không ngừng.

Chỉ là động tác của nam nhân có chút ngây ngô, lúc ngồi xuống cũng không trúng trọng tâm, sau khi cắm lệch vài lần An Thụy Khiêm dứt khoát đỡ lấy eo của y đẩy y xuống, sau đó xoa mông y và cắm rút hơn mấy trăm cái, hung hăng cắm vào rồi lại hung hăng rút ra, không ngừng cắm vào điểm G của nam nhân.

An Thụy Khiêm đột nhiên cắm rút kịch liệt như vậy khiến nam nhân suýt nữa là không chịu nổi mà nhũn chân nhũn tay ngã xuống đất, may là An Thụy Khiêm nhanh tay lẹ mắt kéo lại.

Một luồng kɧoáı ©ảʍ như luồng điện công kích hậu huyệt, tiếng rêи ɾỉ của nam nhân dần biến đổi, hàm chứa đầy tìиɧ ɖu͙©, giọng cũng càng ngày càng khàn khàn, lúc An Thụy Khiêm lại cọ vào điểm của G của y, rốt cuộc nam nhân cũng không nhịn được mà hét to lên.

"A! Không. .. Không được, chịu không nổi. . . ."

Giọng của nam nhân nghẹn ngào, có chút ướŧ áŧ, nghe thật sự rất mê người. Dươиɠ ѵậŧ An Thụy Khiêm lại trướng lớn một vòng, cảm giác thao khóc một nam nhân không biết cường tráng hơn mình bao nhiêu lần đúng là rất thỏa mãn, vì thế hắn cũng không quan tâm nam nhân khóc hô cái gì mà tiếp tục ra sức thao.

"A không. . . . . . Muốn bắn!"

Cái đuôi của nam nhân phất vào ngực An Thụy Khiêm, cổ đột nhiên ưỡn ra, sau đó An Thụy Khiêm liền cảm giác hậu huyệt của nam nhân đột nhiên kẹp chặt, cũng trở nên càng nóng bỏng hơn.

An Thụy Khiêm đè lại nam nhân không quan tâm mà cắm rút, tiếng thân thể đánh vào nhau bôm bốp và tiếng nước da^ʍ mỹ không ngừng vang lên, còn lẫn lộn cả tiếng thở dốc của hai người. Nam nhân động tình, cả người đều là mồ hôi, như là quét một lớp mật ong lên làn da bánh mật, nó dính nhớp, lại khiến An Thụy Khiêm không giữ chặt được.

Nhưng hiện giờ nam nhân đã cố gắng di chuyển mông phối hợp với những lần cắm rút của An Thụy Khiêm, thậm chí An Thụy Khiêm còn có thể cắm vào sâu hơn, như là muốn nhét cả hai quả trứng của mình vào.

Cắm rút hồi lâu An Thụy Khiêm mới có du͙© vọиɠ bắt tinh, hắn cũng không kiềm nén, cắm rút mấy cái cực mạnh cực nhanh, sau đó cắm thật sâu vào trong huyệt của nam nhân rồi bất động ở đó, mở tinh môn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể của nam nhân.

Vì lâu chưa xả nên An Thụy Khiêm bắn hơn mười luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới ngừng được, rút dươиɠ ѵậŧ tỏa nhiệt khí ra, lúc rút ra lập tức có dịch trắng chảy ra từ huyệt thịt không thể khép chặt lại được kia. Vừa bị An Thụy Khiêm buông ra, nam nhân liền ngã trên mặt đất thở hổn hển, An Thụy Khiêm cũng ngồi dưới đất thở hổn hển một lúc lâu mới trở lại bình thường.

Lúc giương mắt nhìn mới phát hiện nam nhân dường như đã bắn vài lần, mặt đất dưới thân y đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠, khiến cơ thể nam nhân bẩn hề hề, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương. An Thụy Khiêm cười cười, đang định mở miệng liền thấy nam nhân mở to mắt phải trừng hắn một cái, trong giọng nói có chút hoảng sợ.

"Ngươi, ngươi thế mà lại bắn vào trong!"

"Ta bắn vào trong thì có làm sao?"

An Thụy Khiêm nhíu mày, khó chịu nhìn y:

"Sao nào? Sướиɠ xong rồi ngoảnh mặt làm ngờ à, ngươi cũng sẽ không có thai, phản ứng lớn như vậy làm gì?"

Cơ thể nam nhân cứng đờ, gầm nhẹ một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất biến thành con hổ lớn 4 thước, sau đó chạy trốn mất, bởi vì vừa mới vận động kịch liệt nên con hổ lúc đầu còn lảo đảo suýt ngã.

An Thụy Khiêm ngây người, đây là kiểu sướиɠ xong quay mông chạy mất người đấy hả? Đờ mờ, như này khác éo gì chơi đĩ không trả tiền đâu!