Chương 6

An Thụy Khiêm với tình trạng trần trụi nửa người đi vào bộ tộc giống cái chiếm đa số này, không cần đoán cũng biết là bị vây xem.

An Thụy Khiêm vừa mới bước vào bộ tộc đã có giống cái phát hiện ra hắn, lúc ấy liền dừng công việc trong tay lại, sau đó liền biến thành tình trạng giống cái xúm lại kín mít xung quanh bọn họ, những người thân quen sẽ đứng chung một chỗ, chỉ trỏ mà nói thì thầm, ngoại trừ một vài người lớn mật, những giống cái khác đều đỏ bừng hết mặt liếc về phía hạ thân của hắn.

"Tình huống gì thế này.. ."

An Thụy Khiêm có cảm giác như lúc mới bước vào đại học, lúc ấy hắn mặc một bộ đồ rất hợp thời, tất nhiên sẽ bị một đám người nhìn ngắm. Và tất nhiên, bạn gái đầu của hắn cũng đã bị quyến rũ vào thời điểm này. Hưởng hạ thấp người gầm một tiếng về đám giống cái phía trước, lắc lắc cái đuôi.

An Thụy Khiêm không hiểu được ngôn ngữ của thú nhân, nhưng thấy đám giống cái trước mặt lui ra cho bọn hắn một con đường thì cũng có thể đoán được Hưởng vừa nói cái gì.

"Vậy để Hưởng mang ngươi tới chỗ tế ti đi, chúng ta không tiện tới đó."

Ba giống cái phía sau khôi phục lại bộ dạng nhân loại, sau khi thương lượng liền quyết định như vậy. An Thụy Khiêm gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng không để ý, huống cho hiện giờ hắn cũng không muốn có quá nhiều người vây quanh, chỉ là không biết vị tế ti kia là người như thế nào.

"Hưởng này, tế ti của các ngươi là giống đực hay giống cái?"

An Thụy Khiêm tò mò hỏi một câu. Hưởng ngừng lại trước một ngôi nhà gỗ, gầm nhẹ một tiếng, dường như đang trả lời, tiếc là An Thụy Khiêm nghe không hiểu.

"Ta là giống đực."

Bên cạnh có tiếng đáp lời. An Thụy Khiêm ngẩng đầu nhìn qua, một nam tử đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào không biết, một thân trường bào, dáng người nhỏ gầy hơn giống cái rất nhiều, nhưng vẫn cao hơn An Thụy Khiêm một khúc.

Sắc mặt nam tử lãnh đạm, tầm mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không có cảm tình gì.

". .."

An Thụy Khiêm cảm thấy lạnh cả người, khom người ôm lấy cổ Hưởng không buông, còn nhỏ giọng hỏi y:

"Vị tế ti này của các ngươi có phải là không hoan nghênh người ngoại lai (từ bên ngoài vào) không vậy?"

Hưởng lắc lắc cái đầu đầy lông, sợ An Thụy Khiêm hiểu lầm vội vàng kêu lên mấy tiếng, nhưng tiếc là An Thụy Khiêm không hiểu được ngôn ngữ của y.

"Ngươi đi theo ta, để giống cái này về đi."

Giọng nói của tế ti vẫn lạnh lùng như trước, thản nhiên căn dặn một câu rồi đi vào phòng của mình, không có đóng cửa, chờ An Thụy Khiêm đi vào.

"Không có việc gì chứ?"

Lòng An Thụy Khiêm tràn đầy nghi hoặc, trượt từ trên người Hưởng xuống.

"Không có việc gì đâu." Hưởng hóa thành hình người, giải thích cho hắn:

"Tế ti đại nhân thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng là người rất tốt, nhất định sẽ không làm khó ngươi."

"Mong là vậy.. ."

An Thụy Khiêm vẫn thấy hơi không tin, nhưng hắn vẫn phất phất tay đi theo vào phòng.

Kỳ thật nói là nhà gỗ nhỏ, nhưng không hề tinh xảo như đời sau được, căn nhà này dùng cây mây cột đầu những cây gỗ được dựng lên, chôn ở dưới đất tạo thành hình chữ nhật, mà những khe hở hơi lớn một chút sẽ được bịt kín bằng hỗn hợp đất trộn lá cây.

Vì lý do đó nên trên nhà gỗ thường mọc một ít cây leo, sức sống mãnh liệt, nhìn có vẻ khá độc lạ và thú vị. Vào trong phòng, An Thụy Khiêm phát hiện bên trong có rất ít đồ, ngoại trừ cái giường đá trải da thú thì cũng chỉ có một cái bàn đá thấp thấp, trên bàn còn đặt một cái hộp gỗ, không biết bên trong là cái gì.

Tế ti ngồi dưới đất, trên mặt đất còn trải một tấm da thú rất dày, An Thụy Khiêm không biết đây là da lông của con vật gì.

"Giống đực đến từ nơi xa xôi, bộ tộc Cách Khắc đã đợi ngươi rất lâu."

Tế ti kia dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào hắn, miệng lại nói ra kính ngữ khiến An Thụy Khiêm cảm thấy có hơi quỷ dị.

"Đợi ta?"

Hơn nữa lời nói của tế ti lại khiến hắn thấy sợ sợ. Tế ti vỗ vỗ da thú trên mặt đất ý bảo An Thụy Khiêm ngồi xuống, đợi khi An Thụy Khiêm ngồi xuống, tế ti mới đổi tư thế ngồi thành quỳ gối đến bên cạnh hắn, trên mặt không có cảm giác thẹn, vẫn lạnh nhạt như trước.

"Mười ngày trước, bộ tộc Cách Khắc vì sinh tồn nên dùng mười ba giống đực để hiến tế, cầu xin trời cao có thể thương xót bộ tộc Cách Khắc chúng ta, có lẽ thiên thần đã thấy được thành ý của chúng ta, liền báo mộng cho ta, trong mộng nói hôm nay sẽ có một giống đực ngoại lai vào bộ tộc, mà giống đực trong lời tiên đoán có thể thay đổi vận mệnh của cả bộ tộc."

Tế ti nói từng câu một rất rõ ràng, mà An Thụy Khiêm lại cảm giác như mơ mơ hồ hồ. Thiên thần? Hiến tế? Báo mộng? Ngươi đang diễn trò đấy à, An Thụy Khiêm cảm giác mình càng ngày càng không thể hiểu nổi thế giới này.

"Ta dùng danh nghĩa của tế ti mời ngươi ở lại bộ tộc Cách Khắc.. . Chỉ cần là giống cái chưa cưới thì ngươi đều có thể hưởng dụng."

Tế ti đưa ra một điều kiện mà y cho rằng nó rất lớn rất hấp dẫn người khác. Y khẳng định An Thụy Khiêm nhất định sẽ đồng ý, dù sao thì nơi này là một hoang đảo, bốn bề đều là biển, gần đây cũng chẳng có hòn đảo nào, càng đừng nói tới chuyện An Thụy Khiêm là một giống đực cơ thể gầy yếu, nhất định sẽ không thể tự mình ra khơi.

"Giống cái chưa cưới?"

An Thụy Khiêm nói thầm một tiếng, cong khóe miệng lên cười cười:

"Vậy giống đực chưa cưới có được không?"

Tế ti ngẩn người, nhìn về phía An Thụy Khiêm với ánh mắt có hơi quái dị, lại ra vẻ điềm tĩnh nói:

"Giống đực không có khả năng sinh đẻ, cũng không giỏi chịu đựng như giống cái, so ra cũng không mẫn cảm như giống cái. . . “

“Hơn nữa, bởi vì hiến tế nên hiện giờ trong bộ tộc chỉ còn sót lại dưới mười giống đực, những giống đực này đều cần thiết cho sự sống còn của bộ tộc, cho nên, chắc là không thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi được."

Đối với yêu cầu vô lý như vậy của An Thụy Khiêm, tế ti rất quyết đoán từ chối hắn.

"Vậy còn ngươi?"

An Thụy Khiêm tiếp tục hỏi.

"Ta?"

Tế ti ngây người một lúc, không kịp hiểu An Thụy Khiêm đang hỏi cái gì.

"Nếu giống đực khác không thể, vậy ngươi có thể không?"

An Thụy Khiêm rất kiên nhẫn nhìn y:

"Ngươi hẳn là chưa từng kết hôn đi?"

An Thụy Khiêm phát hiện tế ti đúng thật là ngoài lạnh trong nóng như lời của Hưởng, hiện giờ nhìn người quỳ gối bên cạnh mình liền cảm thấy thú vị thực sự, ngay cả cái cảm giác sợ hãi lúc mới đầu cũng bị hắn ném ra sau đầu.

". . ."

Tế ti im lặng, cúi đầu dường như đang tự hỏi. An Thụy Khiêm cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi quá trớn, dù sao thì người ta cũng là một tế ti, địa vị trong bộ tộc nhất định rất cao, nếu vị tế ti này tức giận bắt mình ném ra biển cho cá mập ăn thì làm sao bây giờ?

"Ờm.. ."

An Thụy Khiêm đang muốn cười ha ha nói mình chỉ đùa thôi.

"Có thể, nếu như đó là ta."

Tế ti nghiêm túc gật đầu đồng ý. Y đã suy nghĩ kỹ, nếu hy sinh bản thân để đổi lấy sống còn của cả bộ tộc thì nhất định rất đáng giá, hơn nữa An Thụy Khiêm chính là người trong lời tiên đoán, cũng có nghĩa tất cả giống cái mang thai con của An Thụy Khiêm đều sẽ sinh ra giống đực.

".. . ."

An Thụy Khiêm ngây người, không ngờ là vị tế ti này lại có thể "vì nước quên thân" như vậy, vậy giờ mình nói chỉ đang đùa thôi thì có còn kịp nữa không?