Chương 9: Trở về

Dương phi bên kia cân nhắc Bùi Vân.

Bùi Vân bên này còn ở trong vườn.

Nghi tần nhìn Bùi Vân nói: "Cửu hoàng tử, con cứu ngũ hoàng tử, đúng là tiểu phúc tinh."

Bùi Vân nheo mắt cười "A" một tiếng.

Nghi tần lo lắng một hồi lâu mới nhìn về phía Ôn Thanh Lan nói: "Lan quý nhân, người sao vậy? Sắc mặt không được tốt a."

Ôn Thanh Lan thấy các phi tần khác đều đi rồi, liền nói thật: "Ta là sợ."

Nghi tần hỏi: "Có cửu hoàng tử là tiểu phúc tinh ở trước mặt, người sợ cái gì?"

Ôn Thanh Lan nghĩ đến đại nhi tử: "Sợ bọn họ nói Vân Nhi hại người."

Năm đó cũng có một ít người nói Lục Hoàng Tử là điềm xấu, Lục hoàng tử thật sự là "điềm xấu".

Nhìn ra Ôn Thanh Lan lại nghĩ đến Lục hoàng tử, sợ Ôn Thanh Lan lại lần nữa lâm vào thương cảm, Nghi tần vội nói sang chuyện khác: "Mới vừa mọi người đều khích lệ Cửu hoàng tử thông minh lại quyết đoán."

Ôn Thanh Lan gật đầu.

Nghi tần bỗng nhiên nói: "Đúng rồi."

Ôn Thanh Lan hỏi: "Như thế nào?”

Nghi tần hỏi: "Cửu hoàng tử vừa nãy cũng chạm vào nấm độc, có thể hay không?"

Ôn Thanh Lan nói: "Sẽ không, Lý thái y trước khi đi, đã nhìn mặt cùng tay Vân Nhi, nói là không có dính nước nấm độc, nhưng mà, trong chốc lát trở về, ta dùng rượu lau lại cho hắn một lần."

Nghi tần nói: "Vậy là tốt rồi."

Nghi tần quay sang Lục công chúa và Thất công chúa: "Các con chạm vào nấm độc sao?"

Lục công chúa và Thất công chúa cùng nhau nói: "Không có."

Lục công chúa cáo trạng: "Vừa rồi Thất muội muội muốn chạm vào, Cửu đệ đệ đã giữ chặt Thất muội muội."

Thất công chúa quay đầu đối Lục công chúa nói: "Tỷ cũng muốn chạm vào!"

Lục công chúa nói: "Là muội muốn chạm vào trước, sau đó tỷ cũng muốn chạm vào."

Thất công chúa há miệng muốn phản bác, nhưng Lục công chúa nói chính là sự thật a.

Bé cùng lục công chúa và ngũ hoàng tử giống nhau, đối với mọi thứ ở thế gian này đều tràn ngập lòng hiếu kỳ, khi chạy đến bên người Bùi Vân, liền thấy nấm rơi rụng trên mặt đất.

Là bé chưa thấy qua nấm, lập tức muốn đi nhặt.

Lục công chúa cũng muốn nhặt.

Kết quả Bùi Vân lôi kéo quần áo các bé không bỏ, bọn họ muốn tránh thoát, bỗng nhiên nghe được Lý thái y nói nấm có độc, lúc này mới từ bỏ.

Nghi tần hỏi: "Các con thiếu chút nữa đi nhặt?"

Thất công chúa gật đầu: "Đệ đệ không cho chúng con nhặt."

Lục công chúa phụ họa: "Đúng!"

Nghi tần nhìn phía Bùi Vân.

Bùi Vân nheo mắt cười a a hai tiếng.

Nghi tần vẫn luôn cho rằng Bùi Vân là phúc tinh, nhất cử nhất động đều là phúc đến với người xung quanh, hoàn toàn không nghĩ "Bùi Vân biết nấm độc" vừa mới nghĩ đến, trong lòng tràn ngập cảm kích đối Bùi Vân, cũng không biết như thế nào cho phải, liền ôm Bùi Vân từ trong lòng ngực Ôn Thanh Lan lại đây, một đường ôm về Lưu Hà Các.

Ôn Thanh Lan nói: "Nghi tần nương nương, ngươi ôm một đường rồi, đưa cho ta đi."

Nghi tần lại đem Bùi Vân giao cho Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan tiếp nhận Bùi Vân: "Muốn tiến vào ngồi ngồi hay không?"

Nghi tần cười sờ sờ Bùi Vân khuôn mặt nhỏ: "Thời gian không còn sớm, để lần tới đi."

“Được rồi, Nghi tần nương nương đi thong thả.”

Mang theo Thất công chúa trở lại Chung Tú Điện.

Nghi tần vẫn cảm thán trong lòng về phúc khí của Bùi Vân, đột nhiên nghĩ đến dọc theo đường đi Bùi Vân không ngừng “Ca, ca, ca”.

Nàng chìm vào suy tư, cảm thấy mình có thể làm gì đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Hậu triệu kiến, bàn bạc về các chi tiết liên quan đến Tết Trung Thu.

Nàng chỉnh trang lại một phen rồi đi vào Chính Dương Cung.

Huệ phi, Dương phi và các phi tần khác đều đã ở đó.

Nàng hành lễ rồi vào trong.

Hoàng Hậu thấy mọi người đã đến đông đủ, liền nói về việc phân chia lợi ích cho các phi tần trong cung vào dịp Tết Trung Thu, tế tổ, yến hội, v.v., chờ các phi tần góp ý.

Các phi tần đều nói ý kiến của mình.

Chẳng mấy chốc, Long Khánh đế đến.

“Dương phi, Kỳ Nhi thế nào?” Long Khánh đế gần đây liên tục hỏi thăm Dương phi, ông cũng biết chuyện ngũ hoàng tử trúng độc, hôm qua cố ý đi xem qua, rất lo lắng.

“Tâu bệ hạ, Kỳ Nhi đã tốt hơn nhiều.” Dương phi nói.

“Vậy là tốt rồi, sau này khi chơi đùa cần chú ý hơn.”

“Dạ, tạ bệ hạ.”

Long Khánh đế thu hồi ánh mắt, đảo qua các phi tần, hỏi: “Tết Trung Thu sắp đến rồi, các ngươi hẳn đã chuẩn bị xong xuôi.”

“Tâu bệ hạ, đã chuẩn bị xong xuôi.” Hoàng Hậu nói.

“Còn có đề xuất gì khác không?”

Vừa dứt lời Long Khánh đế, Nghi tần bắt đầu lo lắng, đang muốn đứng dậy phát biểu thì nghe Dương phi và Huệ phi đồng thời lên tiếng: “Bệ hạ.”

Nghi tần tò mò nhìn về phía Dương phi và Huệ phi cùng nhau đứng lên.

Long Khánh đế khó hiểu hỏi: “Dương phi, Huệ phi, các ngươi có chuyện gì?”

Dương phi nhìn về phía Huệ phi nói: “Muội muội nói trước đi.”

Huệ phi nói: “Vẫn là tỷ tỷ nói trước đi.”

“Vậy tỷ tỷ cảm ơn muội muội.” Dương phi nhìn về phía Long Khánh đế nói: “Bệ hạ, hiện giờ Đại Ngụy thái bình, bốn phương yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp, mọi nhà đều sẽ đón một cái Trung Thu đoàn viên.”

“Đúng vậy.” Long Khánh đế gật đầu.

Dương phi nói: “Trong cung chúng ta cũng nên đoàn viên.”

“Đúng vậy, đáng tiếc Thái Hậu không khoẻ, ở biệt viện không muốn trở về.”

“Thái Hậu từ ái nhân hậu, dù không thể trở về, cũng hy vọng chúng ta đoàn viên.”

“Đúng vậy.”

Dương phi, vốn luôn trực tiếp, khó được vòng vo nhiều lời như vậy, nói: “Ngài xem, nhị hoàng tử và lục hoàng tử ở Phật đường cầu phúc, có phải cũng có thể trở về đón Trung Thu không?”

Nhị hoàng tử?

Lục hoàng tử?!

Đây đúng là chuyện Huệ phi muốn đề cập!

Nàng và Lục công chúa cả ngày hướng về Lưu Hà Các, vốn dĩ thân thể không tốt lắm, hiện tại ăn gì cũng ngon, càng là tránh được chuyện “Nấm độc”.

Hôm qua nàng đi Lưu Hà Các, nghe được Bùi Vân sẽ nói chữ “Ca”, nói vậy Bùi Vân và Ôn Thanh Lan đều nghĩ đến việc lục hoàng tử trở về đón Trung Thu, cho nên nàng mới nghĩ hôm nay đề xuất yêu cầu này với Hoàng Hậu hoặc Hoàng Thượng.

Kết quả!

Kết quả!

Dương phi đã nhanh chân hơn!

Tuy nhiên, nàng không nản lòng, vốn dĩ cảm thấy mình một mình thế đơn lực mỏng, khả năng thành công không cao, nếu Dương phi đề xuất, vậy nàng sẽ thuận thế thúc đẩy, vì vậy nói: “Nhị hoàng tử và lục hoàng tử cầu phúc đã lâu.”

“Hơn nửa năm.” Nghi tần nói tiếp.

Huệ phi nghe vậy, liếc mắt nhìn Nghi tần, hai người trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, như đã hiểu ý nhau.

Dương phi cũng nhận ra rằng Huệ phi và Nghi tần cũng được Bùi Vân giúp đỡ, nên cũng lên tiếng phụ họa:

"Đúng vậy, bệ hạ, chiến sự ở Nam Cương đã được dẹp yên, cũng là nhờ công lao của Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử. Có thể nói, Phật chủ đã chứng giám lòng thành của họ, và cũng hy vọng họ được đoàn tụ với bệ hạ trong dịp Trung Thu này."

Long Khánh đế nghe xong, chìm vào trầm tư. Nghĩ đến trận chiến thảm bại khi Lục hoàng tử ra đời, đã 5 năm trôi qua. Hơn nữa, hôm qua Ngũ hoàng tử suýt mất mạng, cũng nhờ Cửu hoàng tử ra tay cứu giúp. Vậy theo lý thuyết, Lục hoàng tử cũng có thể trở về.

Ông nhìn Dương phi, Huệ phi và Nghi tần, ba người đều mong ngóng được đoàn tụ, hoàn toàn không biết rằng họ là một phe, bèn cảm thán:

"Dương phi nói có lý. Bọn họ cũng có công lao, và cũng muốn được đoàn tụ với trẫm. Vậy cho phép bọn họ trở về vài ngày đi."

Hoàng hậu nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.

Dương phi, Huệ phi và Nghi tần thì vô cùng vui mừng.

Các phi tần khác bỗng nhiên nghĩ đến Lan quý nhân được sủng ái, dù mang tiếng "điềm xấu" nhưng vẫn sinh hạ Cửu hoàng tử. Lục hoàng tử trở về, chẳng phải sẽ... Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, nhưng Ôn Thanh Lan lại chẳng hay biết gì. Nàng đang ngồi ở trước bàn đá trong viện, một muỗng một muỗng đút Bùi Vân ăn canh trứng.

"A." Bùi Vân há miệng ra.

Ôn Thanh Lan dịu dàng đút thêm một muỗng: "Vân Nhi, ngon không con?"

Ngon! Ngon!

Mẹ đút ăn ngon nhất!

Bùi Vân nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khiến Ôn Thanh Lan cũng cong môi mỉm cười. Cậu bé vui vẻ ăn hết chén canh trứng, trong lòng nghĩ rằng Dương phi, Huệ phi và Nghi tần hôm nay hẳn sẽ có hành động gì đó.

Nhưng Bùi Vân lại lo lắng rằng họ không thể thay đổi được ý định của Long Khánh đế.

Cậu bé bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân từ xa tiến lại gần.

Chẳng mấy chốc, nữ tỳ của Nghi tần hớt hả chạy vào, vội vàng hành lễ và nói: "Lan quý nhân, nương nương của chúng tôi sai nô tỳ đến báo cho người biết, ngày mai Lục hoàng tử sẽ có thể trở về kịp Trung Thu!"

"Bịch" một tiếng, chiếc muỗng trong tay Ôn Thanh Lan rơi xuống đất, cả người ngơ ngẩn.

Ngay sau đó, nữ tỳ của Dương phi và Huệ phi cũng chạy đến báo tin này.

"A!" Bùi Vân kêu lên.

Ôn Thanh Lan hoàn hồn.

"A a!" Bùi Vân lại kêu hai tiếng.

Ôn Thanh Lan mới biết chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi han ba nữ tỳ, thưởng bạc cho họ, rồi cố ý đưa họ ra Lưu Hà Các, sau đó ôm Bùi Vân đi vào trong phòng.

Cửa đóng lại, Ôn Thanh Lan òa khóc nức nở.

Bùi Vân biết Ôn Thanh Lan nhớ nhung con trai cả, vươn tay nhỏ mũm mĩm sờ lên khuôn mặt tái nhợt của Ôn Thanh Lan. Ôn Thanh Lan lúc này mới ý thức được điều gì, lau nước mắt, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Bùi Vân: "Vân Nhi, mẫu phi thất lễ."

"A." Bùi Vân đáp.

"Mẫu phi cảm ơn con."

Mẹ ơi! Không cần cảm ơn!

“Con ——” Ôn Thanh Lan nghẹn ngào một chút: “Ca ca con nhất định sẽ về.”

“A.”

“Hắn nhất định phải về.” Ôn Thanh Lan bỗng nhiên lại cười.

“A.”

“Thật tốt quá!” Lúc này Ôn Thanh Lan cảm xúc mới từ kinh ngạc, ủy khuất chuyển biến thành vui sướиɠ.

“Chúng ta chuẩn bị nghênh đón hắn, được không?”

“A!”

Ôn Thanh Lan bù đắp cho mấy ngày trước đây thẫn thờ, tinh thần phấn chấn cực kỳ, một bên ôm Bùi Vân, một bên chỉ huy cung nhân làm việc. Lưu Hà Các vốn đã sạch sẽ, giờ đây càng muốn phản quang.

Tiếp theo, nàng cấp cho Ngự Thiện Phòng bạc, yêu cầu họ chuẩn bị những món ăn mà Lục hoàng tử thích.

Lại phân phó cung nhân đem đồ chơi của Lục hoàng tử lấy ra rửa sạch……

Cả ngày tất cả đều bận rộn nghênh đón Lục hoàng tử, hưng phấn cực kỳ.

Tới buổi tối Ôn Thanh Lan cũng ngủ không được, ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, liền đến cổng viện Lưu Hà Các nhìn xung quanh.

Chờ đến Bùi Vân tỉnh, nàng ôm Bùi Vân đi ra khỏi Lưu Hà Các, vẫn luôn hướng về phía Phật đường.

Nếu không phải vì hành vi của phi tần bị hạn chế, nàng nhất định sẽ đi vào bên trong Phật đường.

“Ca ca con sao còn chưa xuất hiện?” Ôn Thanh Lan nôn nóng nhìn về phía trước.

Bùi Vân cũng đi theo xem.

“Bệ hạ có thể đột nhiên thay đổi ý định, không cho Phong Nhi trở lại hay không?”

“……”

“Phật đường có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“……”

“Phong Nhi có thể đã gặp phải chuyện gì ở trên đường hay không?”

“……”

Ôn Thanh Lan liền hoảng hốt dạo bước.

Bùi Vân có điểm choáng váng đầu, vươn tay ngắn muốn cung nhân ôm.

Ôn Thanh Lan cũng không cự tuyệt, đem Bùi Vân giao cho cung nhân, tiếp tục dạo bước, thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu, sợ hãi trên đường xuất hiện vấn đề gì.

“Mẫu phi!” Bỗng nhiên một giọng trong trẻo lại có chút tính trẻ con vang lên.