Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 2 - Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi hôn mê đã hai ngày, Vương thái y bố cáo rằng tôi nhiễm phong hàn, cần tĩnh dưỡng, để không có ai tới quấy rối. Thực ra không cần nói là tĩnh dưỡng cũng sẽ không có người tới.

Tề Hạo lo tiếp đãi vương tử Thiên Ly quốc, có người nói là muốn kết làm đồng minh, Ngọc Tình ngày ngày đều kề cận Dật Phong công tử. Nghe nói tôi bệnh có tới một lần nhưng lại bị hai nha đầu hù về. Không ngờ Dật Phong công tử cùng nàng ấy quan hệ lại tốt như vậy, Ngọc Tình riêng điều này rất khác thường, quả cần xem lại. Thái hậu thông minh như thế, dĩ nhiên người sẽ nghĩ tôi không có vấn đề gì, càng không có khả năng tới thăm tôi. Cả hoàng cung chắc biết chuyện chỉ có ba người họ, bọn họ không tới xem tôi, thử hỏi có ai đến? Xem ra không may mắn đôi khi cũng là một chuyện tốt, chí ít bí mật cũng sẽ không bị vạch trần.

Từ tối qua tới giờ tôi đã cho dạ dày hoạt động hết công suất, cứ ăn như vậy rồi có ngày ngự trù phòng sẽ tuyên bố đóng cửa. Chăm sóc thân thể thật tốt mới có khí lực tìm ba tiện nhân kia báo thù. Ăn no xong hảo hảo ngủ một giấc, thân thể đúng là rất tốt. Sau đó phân phó Tần Nhi mời Vương thái y tới bắt mạch, uống thêm vài củ nhân sâm nhung thực đại bổ.

Rất đáng tiếc, Tần Nhi trở về nói tôi biết, Thái Hậu bị bệnh, tất cả thái y đều phải ở bên cạnh túc trực. Quay về với thực tại, tôi tạm thời cũng không thể chết được, không có thái y cũng chả sao. Ngâm Thu bắt mạch qua cho tôi, ngoại trừ thân thể có điểm suy yếu, khí huyết không thông, các cái khác đều tốt.

Tần Nhi cùng Ngâm Thu thấy tôi cứ ăn rồi lại uống sợ rất sợ tôi còn luẩn quẩn trong lòng. Các nàng ấy cho rằng tôi định hảo hảo hưởng thụ một thời gian xong sẽ tự sát, tôi giống người sẽ tự sát sao? Xác suất tôi tự sát cũng như xác suất trâu ở trên trời thôi.

Nói gì thì nói, Thái hậu vốn rất quan tâm tôi, giờ người sinh bệnh quả thật là không có lý do gì không tới. Thay đổi y phục một chút, cố ý trang điểm (sắc mặt tái nhợt của tôi nếu không trang điểm bất quá người ta sẽ cho là quỷ hiện hình), đi chậm chậm tới Vĩnh Thọ cung.

Lãnh cung và Vĩnh Thọ cung một chỗ Nam một nơi Bắc. Khí trời oi bức, tôi một nữ nhân mới sẩy thai lại đi đường xa như vậy, tư vị thật không phải một hai câu có thể tả được.

Nguyên là tần phi đều có xe ngựa, chẳng qua tôi thì chưa có phúc được hưởng thụ thôi. Lần này bọn thị vệ đều dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, so với lần trước quả lần nay khác hẳn, nguyên nhân cụ thể là do lân trước động tới tôi bọn chúng tất thảy đầu phải đi làm cu li hết.

Tôi tới Vĩnh Thọ cung thấy Triệu cô cô cùng Phúc công công từ trong đi ra. Phúc công công thấy tôi, nịnh nọt tươi cười: "Nô tài thỉnh an tiểu chủ." Triệu cô cô cũng thỉnh an tôi, nàng ta cũng không có biểu hiện gì, chỉ là đôi lần nhìn chằm chằm tôi. Triệu cô cô vốn sống trong một gia đình nha hoàn cùng Thái hậu lớn lên. Tề Hạo cũng cho nàng ta vài phần chức vị, nàng ta thỉnh an quả tôi chưa dám nhận.

Tôi nâng bọn họ dậy: "Hai vị khách khí rồi, nghe nói Thái hậu không khỏe, Liễm Dung tới thỉnh an."

Triệu cô cô đứng sang một bên nói: "Tiểu chủ tới thỉnh an, tin rằng Thái hậu thấy tiểu chủ sẽ rất vui." Tôi không hiểu rõ ý tứ của nàng ta, chỉ cười cười: "Cảm tạ cô cô, cảm tạ công công."

Thái hậu nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, Triệu Tử Tuyết ngồi bên cạnh Thái hậu nói gì đó, cự ly quá xa tôi không thể nghe thấy. Bất quá thấy dáng dấp của Triệu Tử Tuyết chắc là đang nịnh nọt Thái hậu, thuận tiện chửi bới người nào đó.

Tôi vừa bước được vài bước, còn chưa vào cửa phòng, chợt nghe thấy ba chữ: "... Mạc Liễm Dung..." Được, không phải cái người đang bị chửi bới kia là tôi chứ?

Tôi nháy mắt với Tần Nhi, muốn lui về phía sau. Chúng tôi lặng lẽ lui ra ngoài, Tần Nhi lặng lẽ hiểu, tôi đưa tai sát cửa nghe được một câu.

Triệu Tử Tuyết nói: "Quả là dự đoán như thần, Mạc Liễm Dung sẩy thai rồi lại không dám lộ ra, giờ sẽ ở Lãnh cung che giấu." Nguyên lai các nàng ta đã biết tôi có thai.

Thái hậu mệt mỏi thở dài nói: " Như vậy là tốt rồi." Nghe tới đó, lòng tôi có hồi hộp một chút, Thái hậu chẳng lẽ là do người sai làm. Tôi thật có nghĩ tới là ai đã sai khiến nhưng quả không nghĩ tới lại là Thái hậu, quả là không thể tin được. Bàn tay tôi nắm chặt, móng tay găm sâu vào thịt, máu cũng theo đó chảy ra. Hóa ra trong chốn hoàng cung vàng son này, không ai một lòng thật tình đối đãi với tôi, tất cả đều toan tính với tôi. Tôi yên lặng cười khẽ, vốn tưởng Thái hậu thật tình thương tôi, không có nghĩ đấy chỉ là giả dối, một người có khả năng đóng kịch thực tốt a. Tôi thật sự là có chút hoài nghi với bà ta, bà ta thực sự là dì của tôi?

"Bác, nàng ta là tiện nhân dám phản lại Hoàng thượng, vì sao không trực tiếp đem nàng ta trị tội, trái lại còn..." Triệu Tử Tuyết, tôi chưa bao giờ chống lại cô, tại sao đối với tôi như vậy.

Thái hậu giận dữ nói: "Hồ đồ, việc này có liên quan tới bộ mặt hoàng gia, sao có thể nói trị tội là trị tội."

Triệu Tử Tuyết vội nói: "Tuyết nhi biết sai." Thái hậu nhẹ nói: "Như vậy có thể răn đe các phi tần khác."

"Thái hậu người nói xem... Nương nương, Lý quý nhân nguyên được Hoàng thượng sủng ái. Chỉ là đánh Mạc Liễm Dung vài cái tát đã bị Hoàng Thượng cho lãnh đủ. Hiện tại chúng tần phi cũng không dám đắc tội nàng ta, sợ rằng..." Nói từ nãy tới giờ nàng ta không thấy mệt sao. Tự nhiên con mắt nàng ta sáng ngời: "Nương nương, Mai tần cùng Chu tiệp dư đều được Hoàng thượng sủng ái, sao không phân phó các nàng ấy làm." Hiểu rõ được ý của nàng ta, trên có các nàng ta xúi giục, cạnh Thái hậu thì có Triệu Tử Tuyết lắm lời thật là chuyện tốt a. Tôi sợ các nàng ta sao? Tôi đã lui xuống Lãnh cung làm đà điểu vì sao còn không bỏ qua tôi chứ?

Thái hậu chậm rãi nói: "Nhã Nhược hài tử này tâm địa thiện lương, lúc này làm Liễm Dung sẩy thai thực ta cũng không muốn, nếu không phải ta nói chắc sẽ cũng không giúp ngươi. Phượng Nhi chịu ân huệ của Liễm Dung, nếu ngươi không lấy tính mệnh toàn gia ra uy hϊếp lẽ nào nàng ta nguyện ý giúp ngươi? Các nàng với ta đều là con ngoan đừng làm khó các nàng ấy." Đúng vậy, các nàng ta đều là con ngoan, còn tôi thì sao? Tôi đồi phong bại tục đánh mất bộ mặt hoàng gia, nên đối với tôi như vậy? Nha Nhược là cung nữ bên cạnh Thái hậu, nàng ta có được địa vị hôm nay đều là nhờ Thái hậu, nghe theo lệnh Thái hậu tôi đã hiểu. Hảo, tôi tha cho nàng. Phượng Nhi vì người nhà phản bội tôi, tôi có thể hiểu, tha thứ cho nàng ta. Triệu Tử Tuyết người khởi xướng kế hoạch này quả bại hoại, hậu cung tội chồng chất. Tôi mang thai có liên quan gì tới nàng ta, ừ thì vợ Hoàng đế nɠɵạı ŧìиɧ, nàng ta không thể để yên cho một tiểu hài tử sao.

Tỉ mỉ ngẫm lại, Thái hậu làm như vậy vì tôn nghiêm của hoàng thất, càng bảo toàn tính mạng cho tôi. Chí ít mục đích cũng vì tôi cũng có thể tha thứ. Lần trước đẩy tôi ngã, tám phần là Triệu Tử Tuyết làm. Xem lại coi như Thái hậu vì giữ mạng cho tôi có thể tha thứ được. Như vậy kẻ thù của tôi ở trong cùng đích thị chỉ còn một Triệu Tử Tuyết.

Hạ quyết tâm, tôi chỉnh đốn lại y phục, nói vọng vào trong: "Thái Hậu nương nương, tần phi Liễm Dung xin cầu kiến." Tôi nói vẻ từ tốn, trên mặt nhẹ nhàng tươi cười đi vào trong.

Tôi đứng trước Thái hậu hơi thấp người nói: "Thần thϊếp xin thỉnh an Thái hậu." Quay sang Triệu Tử Tuyết nói: "Thần thϊếp xin thỉnh an Triệu quý tần, nhớ ngày nào chúng ta còn cùng nhau cho cá ăn." Mặt nàng ta quả nhiên biến sắc, nâng tôi dậy nói: "Nghe nói muội muội thân thể khó chịu không cần đa lễ."

Thái hậu nói: "Đúng vậy, ngươi thân thể bất hảo không cần đa lễ."

Tôi xem sắc mặt Thái hậu từ từ nói: "Tôn ti hữu biệt, Liễm Dung không dám vượt rào. Thái hậu nương nương thân thể đáng nghìn vàng, Liễm Dung chỉ là phi tử mang tội, được diện kiến ngọc nhan là vinh hạnh của thần thϊếp." Thái hậu nghe tôi nói thế biết tôi có ý làm bất hòa, sắc mặt thật không tốt, hơi run nhẹ.

Triệu Tử Tuyết cười một cách giả tạo: "Muội muội sao lại nói vậy, Hoàng thượng sủng ái muội như vậy, ra khỏi Lãnh cung là điều sớm muộn thôi." Cười giả tạo như vậy, tôi đã sớm thấy bộ mặt thật của nàng ta, còn trưng cái gì chứ.



Tôi ngẩng đầu nhìn Thái hậu: "Liễm Dung hưởng ân của Hoàng thượng nhưng đã phụ ngài."

Thái hậu sắc mặt thống khổ quan sát tôi một hồi, thở dài rồi nói: "Tuyết nhi, ngươi ra ngoài trước, ai gia có chuyện cần nói với Mạc tiểu nghi."

Tôi lui ra phía sau vài bước nói: "Nương nương có gì cần dạy bảo thần thϊếp xin nghe."

"Dung nhi, có cần thiết phải xa lạ với ta như vậy?" Lời nói thật vô ích, tôi với người phải phân rõ giới hạn.

"Thần thϊếp là phi tần mang tội, không có tài có đức, không đảm đương được Thái hậu ưu đãi." Tôi cố ý nói lời nói rất nặng.

Thái hậu tựa hồ muốn nói gì nhưng lại thôi: "Thân thể ngươi thế nào, ta có nói ngự trù phòng chuẩn bị nhiều đồ bổ cho ngươi, đang chuẩn bị mang qua."

Tôi cười: "Cảm tạ Thái hậu, thần thϊếp không dám nhận."

"Dung nhi, hảo hảo nghỉ ngơi, không nên quá sức." Người với Triệu Tử Tuyết cấu kết làm tôi sẩy thai giờ lại làm ra vẻ quan tâm sao.

"Cảm tạ Thái hậu quan tâm." Tôi nói rồi tới chỗ Triệu Tử Tuyết ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống.

... (chúng tôi hai mắt đối chọi nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.)

"Thái hậu thần thϊếp có chuyện muốn nhờ người."

Thái hậu không nghĩ tôi có việc muốn cầu xin vội hỏi: "Nói đi, chỉ cần làm được ta sẽ làm."

Tôi nhẹ cảm tạ một cái, "Cảm tạ Thái hậu, thân thϊếp xin Thái Hậu ban cho một dải lụa trắng."

Thái Hậu mặt kinh hãi, cơ thể có chút giật nói: "Ngươi..."

"Thần thϊếp quả không còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng." Tôi làm bộ mặt rất bi ai.

Thái Hậu tức giận nói: "Dung nhi, ta không cho ngươi nói bậy."

Chầm chậm nói: "Dung nhi có lẽ từ nay không còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng."

Những lời này chắc chắn là một trái bom, Thái hậu môi run rẩy đau đớn nói: "Ngươi muốn nói..."

"Bẩm Thái hậu, thần thϊếp trong người mang Long thai 4 tháng, đáng tiếc lại sẩy, thần thϊếp không còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng, cầu Thái hậu ban cho một dải lụa trắng." Da mặt tôi thật dày, còn gì không dám nói chứ.

"Ngươi tiến cung mới hai tháng, hơn nữa chưa bao giờ thị xâm, làm sao mang thai." Không hổ là Thái Hậu dù sợ hãi nhưng vẫn tỉnh táo.

"Thần thϊếp cùng Hoàng thượng đã quen biết từ hai năm trước, chúng thần lưỡng tình tương duyệt, ước hẹn trọn đời, thần thϊếp tiến cung trước đã mang thai hai tháng." Tôi mặt không đỏ, tâm không động thốt ra lời nói dối. Tề Hạo đối với tôi thực rất tốt, Thái hậu nghe thấy không thể không tin.

"Vì sao khi tuyển tú nữ ngươi nhất quyết từ chối."

"Thần thϊếp không biết đó là Hoàng thượng, thần thϊếp trong lòng đã có người khác sở dĩ không muốn tiến cung. Thần thϊếp là tú nữ, có mang vẫn tiến cung là tội thứ nhất, lòng có người khác là tội thứ hai. Thần thϊếp quả đáng muôn lần chết." Nói dối cũng chỉ tới đây là kịch tính.

Thái hậu triệt để hỏi: "Hoàng thượng vì sao giáng ngươi vào Lãnh cung."

"Đây là nguyện ý của thần thϊếp, thần thϊếp yêu Hoàng thượng, sở dĩ không thể chịu đựng Hoàng thượng có tam cung lục viện, tự nguyên không tranh đấu với đời." Tôi quay đầu thở dài một hơi. "Hoàng thượng hậu cung có ba nghìn người, Liễm Dung như muối bỏ biển. Liễm Dung muốn người chỉ toàn tâm toàn ý yêu một mình Liễm Dung. Hoàng Thượng có nhiều lo lắng, tất cả đều là do Liễm Dung mơ tưởng mà thôi." Phần sau hoàn toàn là nói thật, hắn đã định trước không thuộc về tôi, tôi cần gì phải cưỡng cầu.

Thái hậu thở dài: "Dung nhi, hắn là Hoàng thượng, hắn đã được định sẵn không thể toàn tâm toàn ý yêu ngươi."

Tôi cười thê lương: "Thái hậu, Liễm Dung là một nữ nhân nhỏ bé, không tài không sắc không dám hi vọng Hoàng thượng toàn tâm toàn ý yêu thương. Sở dĩ... Liễm Dung chỉ có thể bỏ đi." Hãn, tôi diễn càng ngày càng thật. Kỳ thực đó cũng là những lời thật lòng của tôi.

Duyên phận thật kỳ diệu, tôi từ trước có thương Tề Hạo, đáng tiếc hắn là Hoàng đế không thể nào yêu tôi. Nếu như vậy buông tha chẳng phải hơn sao.



"Dung nhi, ngươi đã thích Hoàng Thượng, hẳn là bao dung hắn. Hắn hậu cung ba nghìn, ngươi khả dĩ là người tôn quý nhất." Nữ nhân tôn quý nhất, Hoàng hậu, từ trước tới nay vẫn chẳng phải là một ý niệm lạ lùng.

"Thân thϊếp chỉ toàn tâm toàn ý yêu Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không cho được, cho dù là Hoàng hậu cũng không có nghĩa lý gì. Thần thϊếp chỉ mong cùng nhau tận hưởng thiên cảnh, bách nhân giai lão." Nói xong tôi cúi đầu biết đây là hi vọng xa vời.

"Dung nhi, ngươi thật giống mẫu hậu thời trẻ, toàn tâm toàn ý với người mình yêu. Sau lại vào cung, gặp phải tiên hoàng. Người đối với ta rất tốt, còn nói người yêu ta, nhưng không thể chỉ yêu duy nhất mình ta, ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Hạo nhi dù không phải con trưởng nhưng Tiên Hoàng phá lệ lập nó làm Thái Tử. Ta tuy chỉ là một chiêu nghi nhưng cũng là chủ nhân Phượng Nghi cung. Người là hoàng đế, người đối với ta như vậy ta thấy đủ rồi. Ngươi đã cùng Hoàng Thượng tâm đầu ý hợp, ngươi nên hiểu cho hắn. Mẫu hậu sở dĩ vậy cho ngươi địa vị thiên hạ nữ nhân đều mơ ước, Hoàng thượng đối với ngươi lại sủng ái nhất hậu cung, ngươi hiển nhiên là nữ nhân hạnh phúc nhất." Thái Hậu cười, tựa như đang hồi tưởng lại chuyện xưa. Người thật may mắn, khả dĩ được Hoàng đế ưu ái. Đương nhiên Thái hậu là tài mạo song toàn, đã từng là đệ nhất mĩ nữ kinh thành, Tiên đế thích người cũng là chuyện hiển nhiên. Hãy nhìn xem tôi, Tề Hạo thích tôi chỉ là vì Liễm Dung trước kia thôi. Tôi đoán chắc, hắn với Liễm Dung tuy rằng quen biết nhưng chưa gặp qua lần nào. Có lẽ hắn trong lòng vẫn muốn đối tốt với Liễm Dung. Hắn không muốn bị một nữ nhân cự tuyệt hai lần nên mới đối tốt với tôi. Với tôi mà nói, quả là không cần thiết.

Tôi đứng lên đối diện Thái Hậu: "Nếu Thái hậu không ban cho Liễm Dung dải lụa trắng thì xin Thái hậu cho Liễm Dung xuất cung. Thiên hạ còn một người không chê Liễm Dung dung mạo xấu xí, một nam tử toàn tâm toàn ý đối với Liễm Dung, hắn mới là phu quân đích thực của Liễm Dung, thần thϊếp với Hoàng Thượng quả có duyên nhưng vô phận."

Thái Hậu ngẩn ra, khẩn trương hỏi lại: "Ngươi nói Thành vương?"

Tôi mỉm cười lắc đầu, "Lại không phải Thành vương, mặc dù không chê Liễm Dung xấu nhưng không hợp. Liễm Dung chỉ xem vương gia là ca ca, chưa từng có tình yêu nam nữ. Vương gia đương nhiên cũng coi Liễm Dung là muội muội, muốn kết hôn cũng chỉ là thương cảm mà thôi."

Trước đây tôi cũng không biết mình có thích Tề Hiên hay không nhưng hiện tại đã rõ ràng rồi. Chúng tôi thực là chưa có tình yêu, hắn đích thị chỉ dành cho Liễm Diễm. Còn tôi chỉ là một khoảnh khắc cảm động thôi.

Ở thời hiện đại, đàn ông quanh tôi chả ít, có người thì cho rằng tôi giàu có, có người lại nhìn vào vẻ đẹp thân thể tôi. Đột nhiên tới thời cổ đại biến thành một người quái dị. Chắc là gặp qua hai gia đình quan lại tôi vốn không tin có người lại thương một người quái dị. Sở dĩ Tề Hiên như vậy là do lúc đó đang lạc lối. Cho tới khi gặp Tề Hạo, tôi chính là phát hiện mình có thích hắn, tôi tính đều minh bạch. Nguyên lai giờ là một nữ nhân xấu xí, ít người thích, đối với Thành vương chỉ là nhất thời.

Thái hậu thở dài một hơi tựa như trong lòng nhiều gánh nặng. "Dung nhi, nếu ngươi không muốn ở lại trong cung, mẫu hậu không ép ngươi."

"Tạ ơn Thái hậu. Thái hậu, thần thϊếp đối với Hoàng Thượng đã không còn hi vọng gì, sở dĩ người cũng không biết Liễm Dung mang thai, thỉnh Thái hậu đừng nói cho người. Hoàng thượng đã buông tay với Liễm Dung, Liễm Dung không muốn vì mình mang thai lại dây dưa thêm." Nói cho hắn, kế hoạch của tôi có thể bị bại lộ.

Thái Hậu gật đầu: "Dung nhi.." Dừng một hồi rồi nói: "Gọi một tiếng mẫu hậu đi."

Tôi cười: "Mẫu hậu."

Một tiếng "Mẫu hậu" làm Thái Hậu dâng lên một tầng nước mắt. Nhẹ nhàng vuốt tóc tôi nói: "Hài tử, mấy năm nay thật ngươi phải chịu khổ rồi."

"Mẫu hậu, Liễm Dung có chuyện muốn xin người." Tôi tiện thể.

Thái hậu gật đầu ngầm đồng ý.

"Thần thϊếp bên người có cung nữ Tần Nhi cùng thần thϊếp lớn lên từ nhỏ, tình như tỷ muội, Ngâm Thu cũng hầu hạ thần thϊếp lâu như vậy, đối với thần trung thành tận tụy. Nếu có một ngày Liễm Dung biến mất, thỉnh mẫu hậu thay Liễm Dung chiếu cố các nàng ấy." Tôi nói rồi đứng lên lui ra phía sau vài bước, quỳ trên mặt đất: "Mẫu hậu, đây là nguyện vọng lớn nhất đời của Liễm Dung, thỉnh mẫu hậu ân chuẩn."

Người gật đầu, thở dài: "Tần Nhi theo ngươi tận tụy như vậy, mẫu hậu cũng coi như con." Người trong ánh mắt thê lương đầy bi ai nói: "Ngươi thật sự không thể không đi?"

"Mẫu hậu, người trước đây cũng là thê tử của Tiên đế hẳn biết hậu cung đấu tranh tàn khốc. Liễm Dung không muốn bị cuốn vào vòng thị phi, không muốn hại người nhưng cũng không muốn bị hại. Liễm Dung từ nhỏ đã sống tự do, hoàng cung tuy tốt như không có tự do, tất cả đều không phải điều Liễm Dung mong muốn." Nói xong tôi thật hối hận không thể tự đánh mình vài cái, tôi cần gì phải nói những lời này chứ?

"Đúng vậy, quả thật cung đình không thích hợp với ngươi." Thái hậu chậm rãi nhắm mắt nói, "Dung nhi, ta có thể cho ngươi ly khai, bất quá ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện, kiếp này không lấy ai họ Tề ngoại trừ Hoàng thượng." Tốt, tôi hiếm khi gặp của lạ, một vương gia tôi còn không vừa mắt. Có chút để tâm chỉ có Tề Hiên nhưng hắn và tôi thì cách xa nhau.

"Vâng, Liễm Dung đáp ứng."

"Dung nhi, mẫu hậu rất muốn cho ngươi quang minh chính đại ra ngoài mang theo Tần Nhi và Ngâm Thu cùng đi, thế nhưng còn Hoàng nhi, không để ý lễ pháp rất yêu ngươi." Tôi đêm khuya trèo tường, chuyện này chắc Thái Hậu cũng đã biết. Chỉ cần được ra ngoài có mất vài miếng thịt cũng không quan trọng. Tôi đã nhờ được người chiếu cố Tần Nhi, cũng có vài phần yên tâm.

Từ Vĩnh Thọ cung đi ra, Tần Nhi lo lắng hỏi tôi: "Tiểu thư, Thái Hậu nói với người những gì?" Tôi tới chỗ cây cối mát mẻ, hái vài nhánh phe phẩy, thuận miệng nói: "Không có gì, ta nói ta sẩy thai, thân thể không được khỏe xin phép xuất cung."

"A?" Tần Nhi há to miệng: "Tiểu thư, ngươi có lầm hay không vậy, đây là trọng tội tru di cửu tộc, ngươi dám nói cho Thái hậu."

Tôi dùng sức kéo áo khoác quạt quạt: "Nóng thật a, ta quả thật không hiểu sao lại nóng thế chứ."

"Tiểu thư, đừng tảng đi như thế." Tần Nhi có chuyện gì cũng không thể đoán được nước cờ của tôi, thật phiền.

Tôi đặt ba lá cây ở trong lòng bàn tay rồi thổi đi nói: "Nếu như ta gặp Hoàng thượng từ hai năm trước hài tử này nhất định là của Hoàng thượng rồi, ngươi nói Thái hậu sẽ xử ta thế nào?"

"Thế nhưng...Thế nhưng.." Tần Nhi trợn trừng mắt nói lắp bắp không biết nên nói gì. Bất quá trong lòng nghĩ: "Tiểu thư thật sự đê tiện, nói dối cũng có thứ tự như vậy."
« Chương TrướcChương Tiếp »