Chương 4

Tử Trúc nhìn một màn này, nhớ tới những tin tức mình nghe được, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, nàng ấy mím môi, vẫn là nói ra: "Nghe cung nữ Vĩnh Hòa Cung nói, mấy ngày trước bệ hạ thưởng tuyết hồ Bắc Cảnh tiến cống kia cho Tô phi.”

Con mèo trên tay Diệp Khanh, là được tộc huynh nàng đưa vào cung một tháng trước.

Diệp Khanh rũ mí mắt tiếp tục đút điểm tâm cho mèo Ba Tư, không chút để ý nói: "Tin tức của Vĩnh Hòa Cung, sau này đừng truyền đến tai ta, Chiêu Dương Cung chúng ta đóng cửa sống cuộc sống của mình là được.”

Nguyên hoàng hậu si tâm cẩu hoàng đế nên đương nhiên lúc nào cũng quan tâm phía Vĩnh Hòa Cung, nhưng Diệp Khanh không có hứng thú này.

Tử Trúc không biết trong thân thể này đã thay đổi, nghe Diệp Khanh nói ra những lời này, trong lòng trăm ngàn cảm xúc đan xen, cúi đầu che đi lệ ý trong mắt, khàn giọng nói một câu dạ.

Có thể để cho hoàng hậu nương nương nhà nàng nói ra những lời như vậy, rốt cuộc đã đau lòng đến trình độ nào.

Diệp Khanh lười biếng lẹm người, trong mắt Tử Trúc nàng lại như đang che giấu.

Nàng ấy muốn nói chút đề tài khiến Diệp Khanh cảm thấy hứng thú, nên nói: "Gần đây Kinh Thành mở một gánh hát, hát "Mẫu Đơn Đình" rất hay, nương nương thích xem vở kịch này nhất, hay là nô tỳ kêu phủ nội vụ sắp xếp, bày đài ở Chiêu Dương Cung?”

Diệp Khanh vốn dĩ còn đang chán nản, nghe được những lời này lập tức giật cả mình.

Xem kịch? Đình Mẫu Đơn?

Đây không phải là tình tiết cầu nối trong truyện, nam chủ trà trộn vào cung sao?!

Nói đến nam chủ này, cũng là một kẻ xui xẻo, nam chủ vốn là tướng môn hổ tử, thiếu niên tướng quân có giao tình với nhà nữ chủ, hai người lại tâm đầu ý hợp, sớm đã đính hôn. Thế nhưng phụ thân nữ chủ đứng sai đội trong trận hoàng tử đoạt đích, đang làm con gái quan lại, đảo mắt cái biến con gái tội thần.

Nam chủ ngược lại không ngại thân phận nữ chủ, nhưng nữ chủ cảm thấy thân phận con gái tội thần của mình sẽ liên lụy đến con đường làm quan của nam chủ, chia chia hợp hợp lại là một trận ngược luyến tình thâm.

Cuối cùng nam chủ mang binh xuất chinh, muốn lập quân công sau đó cầu hoàng đế tứ hôn, như vậy có thể xua tan băn khoăn của nữ chủ.

Ai ngờ trận chiến đó hắn ta đại bại, trong kinh thành đều đồn đãi hắn ta đã chết. Nam chủ nhặt về một cái mạng nhưng không còn mặt mũi về nhà gặp cha mẹ, trằn trọc hồi kinh biết được nữ chủ thế nhưng đã tiến cung làm phi, lập tức hắc hóa, mở ra hình thức cường thủ hào đoạt.

Hắn ta trà trộn trong gánh hát vào cung, bắt cóc nguyên hoàng hậu nghe kịch, uy hϊếp cẩu hoàng đế, không thả nữ chủ xuất cung, lấy mạng của nguyên hoàng hậu.

Cẩu hoàng đế có lẽ không quan tâm đến sống chết chóc của nguyên hoàng hậu, nhưng thân phận nguyên hoàng hậu liên quan đến thể diện hoàng gia, thái hậu cũng không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Sau khi nam nữ chủ thành công thoát khỏi hoàng cung, cẩu hoàng đế giận chó đánh mèo nguyên hoàng hậu, cảm thấy là nàng hợp tác với nam chủ thiết kế cục diện này, càng thêm lạnh nhạt nguyên hoàng hậu.

Cẩu hoàng đế xuất cung tìm nữ chủ, nguyên hoàng hậu vụиɠ ŧяộʍ đi theo. Cẩu hoàng đế gặp phải thích khách thân hãm hiểm cảnh, nguyên hoàng hậu vì cẩu hoàng đế đỡ một mũi tên trí mạng, chết luôn.

Không biết vì sao, nghĩ đến nguyên hoàng hậu vì cứu cẩu hoàng đế mà chết, ngực Diệp Khanh có chút đau đớn.

Có lẽ là cảm xúc nguyên chủ lưu lại.

Diệp Khanh là kiên quyết phản đối kết cục này của mình!

Chết vì cứu cẩu hoàng đế? Ồ, không thể nào.

Bước ngoặt trong vận mệnh của nguyên hoàng hậu chính là nghe kích, nàng nhất định phải tránh đoạn kịch bản này!

"Gánh hát ngoài cung muốn tiến cung, cần điều lệ phiền phức đến mức nào không cần ta nói. Vở kịch này trước đây cũng đã nghe qua, không còn gì để nghe." Thần sắc Diệp Khanh buồn bã, giống như không còn hứng thú đối với cái gì.