Chương 26: Vô Hoan Hùng Dũng, Tới Bạo Quân Cũng Bị Nàng Cuốn Hút

Nàng lau nước mắt, cúi người hành lễ thật sâu với Phụng Trường Dạ.

“Hoàng thượng người cũng đừng lo lắng việc này tuyên truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của người, là thần thϊếp không giữ đạo làm vợ, tư thông cùng tên Tấn Vương súc sinh đạo đức hư hỏng, không đáng mặt làm người, việc này không liên quan gì tới hoàng thượng! Người trong thiên hạ sẽ chỉ chửi thần thϊếp và Tấn Vương không bằng heo chó, tuyệt đối sẽ không tổn hại tới thể diện của hoàng thượng người!”

Hoàng thái hậu nghe những lời ban đầu của Chúc Vô Hoan nói đã tức giận nắm chặt lấy mép bàn đá! Đợi nghe đến đây, bà ta không thể nhẫn nhịn được thêm, giơ tay run run chỉ về phía Chúc Vô Hoan: “Tiện phụ! Ngươi câm miệng ngay! Ai cho ngươi có gai dám chửi mắng Tấn Vương như vậy?”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Chúc Vô Hoan nước mắt giàn dụa liếc nhìn hoàng thái hậu đã tức giận tím tái mặt mày, mặc kệ bà ta, tiếp tục nghẹn ngào nói với Phụng Trường Dạ.

“Tới lúc đó thần thϊếp và Tấn Vương tiếng xấu đồn xa, hoàng thường người nếu căm ghét thần thϊếp và Tấn Vương phá hỏng danh dự của hoàng thất, mong hoàng thượng cũng đừng niệm tình cũ, cứ trực tiếp loại bỏ tên của thần thϊếp và Tấn Vương không bằng loài heo chó ra khỏi hoàng thất, băm vằm xương cốt, danh dự của hoàng thất sẽ vẫn trong sạch!”

Chúc Vô Hoan khóc lóc kể lể xong, ngoài hoàng thái hậu tức giận muốn ngất xỉu ra thì những người khác đều kinh ngạc nhìn nàng không dám tin. Đặc biệt là đám người dưới chân hòn giả sơn. Vừa rồi hoàng thượng đứng trên gọi Tấn Vương, Tấn Vương quỳ gối kêu oan, hoàng thái hậu lập tức lên tiếng mắng hoàng hậu không giữ đạo làm vợ, những lời này họ đều nghe thấy nhưng họ đều giả điếc, những việc như vậy không thể nghe được. Họ tuyệt đối không thể ngờ được rằng, hoàng hậu nương nương sau khi được dẫn tới đình hóng gió lại liều mạng chống đối hoàng thái hậu tới vậy. Trời ơi, hoàng hậu không muốn sống nữa sao?

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Họ biết nàng uất ức, là hoàng hậu cao quý, đột nhiên bị thái hậu do trách mắng không giữ đạo làm vợ mà không hỏi nguyên do, đổi là ai thì cũng uất ức. Nhưng dù có uất ức thế nào đi chắc nữa thì cũng không thể chống đối thái hậu như vậy!

Vì chống đối thái hậu không màng danh tiết của mình, luôn miệng tự xưng mình không giữ đạo làm vợ, không bằng heo chó, không sợ việc này tuyên truyền ra ngoài sẽ bị người đời dị nghị, không thể sống đời trong sạch được sao? Phu nhân Trần đại học sĩ khẽ thở dài một tiếng. Hoàng hậu nương nương vẫn còn quá trẻ tuổi, chỉ muốn lợi thế trước mắt, sau này chắc chắn sẽ để lại hậu họa vô cùng. Ngược lại Trần đại học sĩ thì nhìn về phía đình hóng gió nghĩ ngợi gì đó… Hoàng hậu nương nương là suy nghĩ thiếu chín chắn sao? Ông ta không nghĩ là vậy.

Nếu như gian phu của hoàng hậu nương nương là người khác, việc gây sự lần này của nàng chắc chắn sẽ khó thoát được sự trừng phạt của thái hậu và hoàng thượng, nói không chừng sẽ bị ban cho một chén rượu độc để tự vẫn. Nhưng gian phu của nàng lại là Tấn Vương! Là người em trai ruột hoàng thượng vẫn luôn đề phòng, là bảo bối mà thái hậu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Hoàng hậu bây giờ ranh mãnh trói buộc cùng với Tấn Vương, nàng chết đi thì thanh danh của Tấn Vương cũng hoàn toàn thối hoắc, thậm chí còn có thể bị hoàng thượng lấy tội danh “đức hạnh tồi tệ” để đuổi ra khỏi kinh thành, thậm chí xóa tên khỏi hoàng thất…



(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Nàng gây rối như vậy, hoàng thượng nhất định sẽ bảo vệ nàng. Còn về phía hoàng thái hậu, bà chỉ cần không nỡ làm tổn thương con trai mình thì nhất định không dám làm gì hoàng hậu, đó chính là “ném chuột sợ vỡ bình”. Tới cuối cùng, thái hậu nương nương buộc lòng nín nhịn việc này, về hoàng cung rồi tìm tội danh khác để gϊếŧ hoàng hậu… Còn hoàng hậu chỉ cần tự giác biết điều một chút, về tới hoàng cung đứng chung chiến tuyến với hoàng thượng, từ giờ có hoàng thượng nghiêm ngặt bảo vệ, thái hậu có muốn gϊếŧ nàng ta thì cũng bất lực.

Những gì Trần đại học sĩ suy nghĩ cũng đều là những điều Phụng Trường Dạ nghĩ thầm. Hắn liếc mắt nhìn nữ nhân xuyên không này, trong đáy mắt xuất hiện một ánh cười thoáng qua. Đúng là một nữ nhân liều lĩnh, coi trời bằng vung. Lẽ nào nữ nhân của một nghìn năm sau đều mạnh mẽ, cứng rắn như vậy?

Đặt tại triều Đại Ninh của họ, nữ nhân đều phải theo tam tòng tứ đức, coi trọng trinh tiết thanh danh, căn bản khong ai liều mạng làm lớn chuyện như nữ nhân này. Ai dám cãi nhau tay đôi với mẹ chồng như nàng ấy? Ai dám không xem trinh tiết của bản thân ra gì như nàng ấy, có thể tùy tiện đề nghị hắn kéo mình đi thị chúng, lại còn chiếu cáo thiên hạ nàng là tiện phụ tư thông với người khác?

Những thiếu nữ khuê tú bị giới hạn bởi các phép tắc sẽ đều không dám có những suy nghĩ hỗn xược tới vậy!

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Có điều… Vẫn là câu nói đó, khi nàng làm hắn tức giận, hắn có thể bị nàng làm cho tức gần chết, nhưng khi mũi kiếm của nàng chuyển hướng, nhằm vào người khác, nhìn nàng đối đáp, chỉ trích người khác thì đúng là vô cùng dễ chịu, sảng khoái. Hắn có thể tưởng tượng được ra rằng, hiện giờ mẫu hậu của hắn sắp bị nàng ấy làm cho tức tới hộc máu. Hắn càng có thể tưởng tượng được ra rằng, Tấn Vương quỳ ở hậu hoa viên nhà bên cạnh đang sợ hãi tới nhường nào, muốn gϊếŧ chết nàng tới nhường nào. Mà Tấn Vương không vui vẻ, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ. Còn về mẫu hậu…

Khi mẫu hậu muốn làm một người mẹ tốt của hắn, hắn sẽ không cho phép người khác bất kính với mẫu hậu, nhưng khi mẫu hậu một lòng một dạ chỉ muốn bảo vệ Tấn Vương mà không hề suy nghĩ tới tâm trạng của hắn, hắn cũng không ngại để bà bị người khác chỉ trích. Hắn thậm chí có thể phối hợp với người khác chọc giận người mẹ thiên vị này.

Thế là hắn thờ ơ liếc nhìn hoàng thái hậu đang ôm ngực lảo đạo, như thể bị Chúc Vô Hoan làm cho tức giận choáng váng. Sau đó lại lạnh nhạt liếc nhìn Cơ Vân Trường đang đứng ở bên:

“Lập tức trói chặt hoàng hậu và Tấn Vương, đi diễu ba vòng quanh kinh thành!”

“Ngươi đích thân đi theo, nói chỉ ý của trẫm với bàn dân thiên hạ…”

“Trẫm muốn phế bỏ hoàng hậu không giữ đạo làm vợ Chúc Vô Hoan! Trẫm còn muốn phế bỏ vương gia Phụng Trường Cẩn! Ba ngày nữa băm vằm Chúc Vô Hoan thành trăm ngàn mảnh! Xóa tên Phụng Trường Cẩn ra khỏi ngọc điệp hoàng thất, đuổi tới Lĩnh Nam, tới chết cũng không được về lại kinh thành một bước!”

Nghe thấy những lời này, hoàng thái hậu đang muốn giả vờ ngất xỉu lập tức giật mình đứng vững! Không được! Chỉ phế bỏ tiện phụ Chúc Vô Hoan là được! Sao lại có thể để Cẩn Nhi của bà cùng chịu phạt? Bà đùng đùng nổi giận, trừng mắt nhìn Phụng Trường Dạ!



(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

“Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Cẩn Nhi là em trai ruột của ngươi!”

Bà giơ tay run rẩy chỉ về phía Chúc Vô Hoan: “Ngươi thực sự muốn nghe theo lời nói nhăng cuội của tiện phụ này, xóa tên em trai ruột của mình khỏi hoàng thất đuổi tới Lĩnh Nam?”

Chúc Vô Hoan bị chỉ mặt chửi, thái độ thờ ơ.

Nàng liếc mắt nhìn thái hậu: “Thái hậu luôn miệng mắng thần thϊếp là tiện phụ, vậy Tấn Vương tư thông với thần thϊếp trong mắt người, có phải cũng là tiện nam hay không?”

Phụng Trường Dạ suýt chút nữa phì cười. May mà hắn kịp thời nghiến răng nhịn được.

“… Ngươi câm miệng!”

Thái hậu bị Chúc Vô Hoan làm cho giận run người, chỉ hận không thể lập tức nhào tới bóp chết tiện nhân nói nhăng nói cuội kia. Khuê tú nhà ai lại mồm năm miệng mười không tôn trọng trưởng bối như tiện phụ này chứ? Bà phẫn nộ nhìn Phụng Trường Dạ.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

“Hoàng thượng, người nói đi! Người định để mặc cho tiện phụ này bôi nhọ, hãm hại em trai người sao, rõ ràng là ả ta dụ dỗ Tấn Vương, Tấn Vương là bị người bày mưu hãm hại!”

Bà ta tức giận móng tay bấu chặt lòng bàn tay, nhìn Phụng Trường Dạ chằm chặp: “Người nghe cho rõ, ai gia tuyệt đối không cho phép người nghe theo lời nói xằng bậy của tiện phụ này xử phạt Tấn Vương cùng với ả ta! Cẩn Nhi là vô tội!”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)