Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói đến lần trước, hai người bạn gay quan hệ bắt đầu hình thành, nào ngờ được lại bị Hạ lão gia một tiếng đánh gãy ám muội! Thế đấy ~~

“Cha, người luôn luôn bận bịu như thế, hôm nay sao lại có thời gian tiếp chúng ta thế?”

“Vị này, chính là khách quý của Lạc nhi?”Hạ lão gia ánh mắt sắc bén đánh giá Mạc Thiên Tiếu, khi thấy đối phương gương mặt tuấn tú, cơ thể cường tráng có hơi cau mày, trong lòng kinh hãi, đang muốn quỳ xuống đã thấy người kia uy nghiêm gật đầu, ra hiệu hắn không cần nhiều chuyện sinh sự, Hạ lão gia mới yên ổn trong lòng.

“Mời ngồi.”

Mạc Thiên Tiếu gật đầu, hắn xưa nay không ngờ rằng vị nguyên lão từ thuở khai quốc trong triều(*)

Hạ lão gia này lại là chủ nhân của Hạ gia trang! Nhân tài như vậy lại ở dưới quyền hành của hắn, điều này làm sao mà không khiến hắn cao hứng cho được? Nhất định phải hảo hảo lấy lòng, muốn lừa gạt con trai của lão, còn phải ứng phó với Hạ lão gia này a!


(*) nguyên lão: người có địa vị và chức vị cao.

Một bữa cơm này không khí vô cùng quỷ dị, hai huynh đệ Hạ gia lần đầu tiên thấy phụ thân ân cần như vậy, mà Mạc Thiên Tiếu chỉ là gật đầu ngỏ ý cảm ơn, liên tục hướng về phía Hạ Ly Lạc bên này ra hiệu chính mình rất tốt.

“Mạc công tử, lão phu có việc muốn thỉnh giáo, có thể hay không lưu lại chút thời gian nói chuyện?”

“Cha người…….” Bị Hạ lão gia trừng mắt, Hạ Ly Lạc bĩu môi, tràn đầy lo lắng cùng oan ức nhìn Mạc Thiên Tiếu, mà Mạc Thiên Tiếu lại bị dáng vẻ đáng yêu ấy của y chọc cười khúc khích, gật đầu an ủi, sau đó theo Hạ lão gia đi đến một biệt viện.

“Chúng thần tham kiến hoàng thượng…..”

Hạ lão gia dù đã từ quan trở về quê nhà Giang Nam làm một huyện lệnh nho nhỏ nhưng dù sao cũng đã từng là thừa tướng trong triều, cùng hoàng đế gặp mặt vô số lần, bây giờ lại để ông phát hiện hoàng đế ở trong nhà mình, sao mà không kinh sợ cho được?


“Hạ Thừa Tướng bình thân, ai…… Trẫm bị Ngũ hoàng đệ truy sát, ngày ấy nếu không phải được lệnh công tử cứu giúp, chỉ sợ là không thể sống được đến bây giờ.”

“Ngũ vương gia làm thế, chính là tội lớn, hoàng thượng sao không bắt y lại, tống vào địa lao?!”

“Ngươi cũng biết, trẫm cùng ngũ hoàng đế mặc dù không cùng mẫu thân, nhưng đều là nhi tử ruột của phụ hoàng, y dù sao cũng là đệ đệ ruột của trẫm, trẫm sao có thể xuống tay được?”

“Có lý…..”

“Hạ lão gia bây giờ cuộc sống bình yên, trên có thê nhi (vợ con), dưới vô sự, việc trong triều, trẫm cũng không muốn quấy rầy ngươi, trẫm ngày ấy vi phục xuất tuần, muốn thăm dò khó khăn của dân chúng, vậy mà ngũ hoàng đệ lại linh thông nhanh như vậy, đem ám vệ bên người trẫm gϊếŧ không còn manh giáp, trẫm thân bị trọng thương, vốn tưởng rằng chắc chắn phải chết, lại được lệnh công tử có lòng tốt cứu giúp.”

“Hoàng thượng, Người yên tâm, lão thần nhất định bảo vệ Người an toàn Thượng Kinh!”

Mạc Thiên Tiếu phất tay áo, “Ai, trẫm không tại triều đã lâu, không biết hoàng đế đóng thế như thế nào, nơi này lại là Giang Nam, bất kể có quất ngựa thần tốc như thế nào cũng phải nửa tháng sau mới có thể Thượng Kinh, huống chi Ngũ đệ nhất định biết trẫm còn chưa có chết, nhất định sau đó sẽ lại thuê thêm sát thủ đến gϊếŧ trẫm càng nhanh hơn.”

“Nếu Ngũ vương gia sau đó đem Người nhanh chóng gϊếŧ chết, cũng không thể leo lên được ngôi vị hoàng đế!” Hạ lão gia khó hiểu nhìn Mạc Thiên Tiếu, có thể nói y là nhìn vị hoàng đế này lớn lên, ông cùng phụ thân của hắn còn từng là hảo bằng hữu.

“Ai, Hạ thừa tướng, người bây giờ ngồi ở ngôi vị hoàng đế là người đóng giả trẫm! Nếu là đóng thế, nhất định sẽ có một ngày lộ ra sơ sót, thế lực của ngũ hoàng đệ không yếu, nếu y mượn cớ bảo rằng thay huynh báo thù, ngôi vị hoàng đế chẳng phải là thứ đã nằm trong túi rồi hay sao?”

“Ai….. Là lão phu suy xét không chu đáo, vậy hoàng thượng người định…….. bây giờ…….”

“Trẫm dự định hồi kinh, mong Hạ Thừa Tướng có thể giúp trẫm chút sức lực.” Mạc Thiên Tiếu nhướng mày, nhìn Hạ Thừa Tướng bộ dáng một lòng trung thành, hắn nói, “Lệnh công tử võ công rất tốt, thiên hạ này nghĩ rằng cũng không có bao nhiêu người có thể cùng y quyết đấu, trẫm chuyến này không thể đột ngột, nhất định phải hành sự cẩn thận, cũng không thể mang theo đại đội nhân mã, phương pháp tốt nhất bây giờ…. Ai….. Chỉ có thể để lệnh công tử cùng trẫm sinh tử một phen!”

“Chuyện này…….”

“Dựa theo võ công của lệnh công tử, trẫm tin tưởng y nhất định có thể bảo đảm an toàn của trẫm, ngũ hoàng đệ tính cách táo bạo, lòng dạ độc ác, chỉ sợ giang sơn rơi vào tay y, thiên hạ này sẽ không được thái bình!”

“Ai……”

“Huống chi là Hạ gia trang to lớn của ngươi, một miếng thịt màu mỡ như vậy, ngũ hoàng đệ há có thể không muốn nhét vào túi? Trẫm biết Hạ thừa tướng sốt ruột cho nhi tử yêu quý của mình, Ly Lạc cũng là tri kỷ khó cầu của trẫm, trẫm cũng không muốn như vậy, chỉ là…….tình thế bức bách, không có cách nào khác.”

“Hoàng thượng không cần tốn nhiều lời như vậy, thần dù cho có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nhất định sẽ không hối tiếc!”

“Vậy thì trẫm liền đa tạ Hạ thừa tướng rồi.” Mạc Thiên Tiếu tâm tư hơi động, quỳ xuống, phất tay áo dập đầu, trong miệng nghiêm trang, “Vãn bối đa tạ tiền bối giúp đỡ.” (Ú: bạn công là lưu manh:v:v)

“Ai! Hoàng thượng, ngài làm cái gì vậy! Vạn vạn không được a!” Hạ thừa tướng mặc dù cũng đã một bó tuổi, nhưng khôn khéo như hồ ly, mắt thấy Mạc Thiên Tiếu như vậy lại đem tôn nghiêm của bản thân hạ thấp, trong lòng đại đại thay đổi sắc mặt, ai, quả thật là nhi tử của người kia.

“Nhất định phải dập đầu, đại ân không lời nào đa tạ hết được, bây giờ vãn bối lưu lạc đến đây, nếu không phải được Thừa Tướng giúp đỡ, chỉ sợ không có đủ sức mạnh, nếu tương lại vãn bối có thể bình định thiên hạ, nhất định tạ ơn. Bây giờ dập đầu, chỉ là vì biểu hiện thành ý, phụ hoàng trước khi lâm trung muốn vãn bối đối xử với Thừa Tướng

như các bậc trưởng bối bình thường, kính xin Thừa Tướng nhận lấy một lễ này.”


“Ai….. Ngươi cùng phụ hoàng của ngươi thật đúng là thân sinh, mau mau đứng lên đi, Lạc nhi cũng đã đến lúc phải va chạm với cuộc sống rồi, lão phu cũng tin tưởng năng lực của Lạc nhi, nó nhất định có thể giúp hoàng thượng một chút sức lực!”

“Cổ nhân đều nói, Dân Vi Quý, Xã Tắc Thứ Chi, Quân Vi Khinh

(*). Nếu ngũ hoàng đệ là một minh quân, muốn trẫm không làm hoàng đế cũng không có vấn đề gì…….”


(*) Nhân dân là điều quan trọng nhất, xã tắc chỉ là thứ phụ, quân vương không quan trọng.

“Tuyệt đối không thể suy nghĩ như vậy, hoàng thượng, tuy nói Ngũ vương gia đích thật là nhân trung tài năng, nhưng tính cách y bạo ngược, khát máu như vậy, không thể thành vương, bằng không, vạn kiếp bất phục a!”

“Ai…….” Hai hàng lông mày nhíu chặt, Mạc Thiên Tiếu phất tay áo đứng lên, nếu là có thể, hắn cũng không muốn gánh lấy cái chức danh hoàng đế vô số gông xiền này, ai cũng nghĩ đế vương đứng đầu thiên hạ, nắm trong tay mọi quyền hành, nhưng cũng hề biết kiếm một người bên cạnh thật sự thật lòng cũng không có, sinh ra đã ở trong chiến đấu, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, sao có thể biết hài tử bình thường sung sướиɠ như thế nào.

Cười khổ ba tiếng, Mạc Thiên Tiếu nói: “Thân phận vãn bối, kính xin Thừa Tướng bảo mật.”

“Điều nay là tất nhiên, hoàng thượng xin cứ an tâm!” Hạ lão gia thấy vị đế vương này tuổi trẻ tài cao nhưng lại khiêm tốn thành kính như vậy, trong lòng cũng cảm thấy an ủi, quốc gia này để có được minh quân thế này, thật sự không dễ. Thử hỏi thế gian này có mấy đế vương có thể bỏ hết mọi tôn nghiêm của mình mà quỳ xuống như thế? Lại nói có bao nhiêu đế vương có thể nói Quân Vi Khinh? Có bao nhiêu đế vương có thể từ bỏ đế vị

cầu xin yên ổn?


“Như vậy, liền đa tạ.”

“Hoàng……Mạc công tử khách khí rồi, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.”

(*)


(*) quốc gia hưng thịnh hay diệt vọng cũng là trách nhiệm của những kẻ thường.

Mạc Thiên Tiếu vui mừng gật gù, hai người lại hàn huyên chút việc vặt, Mạc Thiên Tiếu liền hướng Hạ lão gia từ biệt, về biệt viện của Hạ Ly Lạc.

Mắt vừa nhìn thấy Mạc Thiên Tiếu, Hạ Ly Lạc liền không nhẫn nại mà tiến lên nghênh tiếp, từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Thiên Tiếu một phen, lên tiếng: “Cha ta có làm khó ngươi không?”

“Ha ha, Ly Lạc vẻ mặt ngươi thế này là sao vậy, chẳng lẽ lệnh tôn sẽ ăn ta hay sao?” Lại đưa mắt nhìn Hạ Ly Uyển đang ngồi bên bàn đá dưới tán cây, “Lệnh tôn cùng ta nói chuyện rất vui, mấy ngày nữa ta sẽ lên đường rời đi.”

“A!” Hạ Ly Lạc một bộ dạng không muốn, y ai oán nói, “Mỗi lần đều như vậy, một khi cha mời người nói chuyện, chắc chắn sẽ đuổi người đi!”

“Hạ lão gia không có đuổi ta, là tự ta muốn đi.”

“Mạc Thiên Tiếu! Ngươi sao có thể như vậy! Ngươi đi rồi ta phải làm sao đây!” (Ú: làm sao là làm sao:v)

Lần này Hạ Ly Uyển liền bật cười, hắn không nhịn được cười nói: “Tiểu đệ a tiểu đệ, sao lại có cảm giác ngươi là đang oán giận phu quân ra ngoài không mang theo ngươi thế?”

“Nhị ca!” Hạ Ly Lạc hờn dỗi lên tiếng, khiến Mạc Thiên Tiếu cười to.

“Ta đã cùng lệnh tôn nói qua, lần này hồi kinh sẽ mang theo ngươi, Ly Lạc, ngươi có bằng lòng cùng ta hồi kinh không?”

“Đương nhiên là đồng ý!”

Hạ Ly Uyển nhíu nhíu mày, nhìn dáng vẻ vui vui mừng mừng của hai người, mất hứng mà bỏ đi, hắn nhất định phải làm rõ, rốt cuộc Mạc Thiên Tiếu rốt cuộc có thân phận như thế nào, đến cả phụ thân cũng coi trọng như vậy, chỉ sợ thân phận…., nhưng nếu phụ thân yên tâm để tiểu đệ cũng hắn đồng hành, như vậy bọn họ tự nhiên cũng không cần đa nghi rồi.

Hạ Ly Uyển tâm lúc này mới hạ xuống được.
« Chương TrướcChương Tiếp »