Chương 9: Đồ tốt

Có người lo lắng nói, “Tả tướng, Khúc thượng thư hôm nay xem như đã đánh chúng ta một cái trở tay không kịp, chúng ta có phải nên phái người đi nhắc nhở Lý quận thủ một chút hay không?” Rốt cuộc nếu như bệ hạ thật sự truy cứu, người chạm vào việc phê bạc kia đều sẽ chết.

Dương tả tướng lại đáp, “Không cần, trận gió này không thể làm nên gì lớn, ngươi cho rằng vì sao tên Khúc thượng thư kia lại đứng ra? Còn không phải bởi vì bạc là từ trong tay của hắn đưa ra sao, hắn đang sợ dính chuyện, vốn dĩ từ trước đến nay đều là do hắn quản lý Hộ Bộ đề bạc đi, hắn đều sẽ thượng tấu một lần, lần này cũng không ngoại lệ.”

“Tả tướng nói như vậy ta cũng có thể an tâm rồi.”

Tạ Nguyên Tuần rời khỏi Càn Dương Cung, không có trở về Thái Cực Điện, mà là đi thẳng về phía Trường Nhạc Cung.

Đi vào Trường Nhạc Cung, các cung nữ thái giám đều quỳ xuống nghênh giá, Tạ Nguyên Tuần không có nhìn thấy Thẩm Lăng nên hỏi, “Thẩm Quý nhân đâu?”

“Hồi bệ hạ, Thẩm Quý nhân đã ra bên ngoài đình thưởng thức phong cảnh.”

“Thưởng thức phong cảnh sao?”

Tạ Nguyên Tuần nhướng mày, “Vậy cũng thật trùng hợp, ta đây cũng có cái cảnh phải để cho nàng thưởng thức.” Nói xong hắn xoay người đi tìm Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng còn không biết Tạ Nguyên Tuần muốn tới tìm nàng, nàng nửa dựa vào trên lan can của đình, cung nữ bên người cầm thức ăn cho cá nàng vứt thức ăn cho cá vào nước để chúng ăn.

Vèo vèo, tay nàng liền cầm viên thức ăn cho cá để vào trong miệng, nàng nhai nhai miệng, ánh mắt sáng lên, hương vị vậy mà ăn khá tốt.

Một bàn tay véo đến trên mặt nàng kèm theo đó là một giọng nói, “Ngươi là cá?”

Thẩm Lăng, “. . .” Hành động véo mặt quen thuộc này, còn có thanh âm quen thuộc nữa.

—— là hắn là hắn, chính là hắn, cái tên bệ hạ kia.

Thẩm Lăng, “Bệ hạ, thần thϊếp không phải là cá.”

—— Ta là một người tốt đẹp thế này, mắt ngươi bị mù hay sao mà không nhìn thấy vậy?

Tâm trạng Tạ Nguyên Tuần càng tốt, “Nếu ngươi không phải là cá, vậy ngươi ăn thức ăn cho cá làm cái gì?”

Thẩm Lăng trả lời, “Thần thϊếp chỉ tò mò, lần sau sẽ không như thế.” Nàng nhanh chóng đem toàn bộ thức ăn cho cá ném vào cho con cá.

Tạ Nguyên Tuần lại hỏi, “Nó ăn ngon sao?”

Thẩm Lăng mỉm cười, “Không thể ăn.”

—— Lừa gạt ngươi thôi, nó có mùi thơm, ăn cũng ngon.

—— Ngươi cũng đừng muốn ăn.

—— Ta không cho ngươi đâu, cho ngươi thèm chết!

Thẩm Lăng hỏi, “Bệ hạ là tới tìm thần thϊếp sao?”

Tạ Nguyên Tuần ở bên người nàng ngồi xuống, nắm tay nàng, nói, “Đúng vậy, cô có món đồ tốt phải cho ngươi xem, nghe cung nhân nói ngươi ở đây thưởng thức phong cảnh, cô liền tới đây.”

“Bệ hạ ngài muốn cho thần thϊếp nhìn thứ gì tốt vậy?”

Tạ Nguyên Tuần, “Ngươi đoán xem.”

Thẩm Lăng, “. . . Thϊếp ngu dốt, đoán không được.”

—— Đoán mẹ ngươi chứ đoán!

Tạ Nguyên Tuần, “Ha ha ha ha.”

Thẩm Lăng hít sâu.

—— Quả nhiên là tên bệnh tâm thần, một lời không hợp liền cười, cười cái gì mà cười, ngươi cái đồ ngu ngốc này!

Tạ Nguyên Tuần cười càng thêm lớn hơn nữa.

Thẩm Lăng, “. . .”

Chờ đến khi Tạ Nguyên Tuần cười đủ rồi, hắn liền nói nói, “Phùng công công, đem mỹ nhân lên cho quý nhân nhìn xem.”

Thẩm Lăng lộ ra chút vẻ kinh ngạc, mỹ nhân? Là mỹ nhân gì? Đẹp đến thế nào?

Thẩm Lăng vẻ mặt chờ mong, người có thể để cho Tạ Nguyên Tuần xưng là mỹ nhân, hẳn là sẽ rất là đẹp đi.

Rất nhanh, Phùng công công đã mang theo "mỹ nhân" mà Tạ Nguyên Tuần nói tới đến.

Thẩm Lăng nhìn thân da người mà Phùng công công xách theo kia, thất thần thật lâu sau đó mới có thể hồi thần được.

Bên cạnh còn có tên hoàng đế ngu ngốc đang nói, “Mỹ nhân này khiêu vũ rất tốt, cô nhớ tới ngươi nói không có xem qua, không khỏi cảm thấy tiếc nuối thay cho ngươi, vậy nên cô liền đem da nàng lột xuống, mang đến để cho ngươi cùng thưởng thức qua, thế nào, có phải cũng cảm thấy nàng nhảy rất đẹp có đúng không?”

Thẩm Lăng, “. . .”

—— Con mẹ nó thật chứ! Ngươi quả thực chính là cái tên biếи ŧɦái! Điên cuồng gϊếŧ người! Ta mẹ nó là muốn xem mỹ nhân sống sờ sờ, không phải muốn nhìn cái loại da được lột xuống từ trên người mỹ nhân như thế này, ngươi cho rằng ta cũng sẽ là người biếи ŧɦái giống như ngươi hay sao! Tạ Nguyên Tuần, ngươi cái tên khốn nạn đáng chết này!

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng hỏi, “Thích sao?”

Môi Thẩm Lăng giật giật, nàng cũng đã sắp bị hắn hù chết rồi không phải sao, tên khốn nạn là hắn này còn đang hỏi nàng có thích hay không?

“. . . Thích.”

—— Không thích không thích, ta không thích! Nghe được không, nam nhân thối tha!

Tạ Nguyên Tuần, “Nếu thích, vậy lần sau cô lại mang nhiều mỹ nhân hơn một chút đến đây cho ngươi xem.”

Lần sau? Còn có lần sau?

Đồng tử Thẩm Lăng trợn to, nàng cũng không biết nên dùng cái biểu tình gì, nàng lại không phải bị bệnh tâm thần giống như hắn, nàng sao có thể sẽ thích loại da mỹ nhân này chứ.

Tạ Nguyên Tuần hỏi, “Ngươi cảm thấy thế nào, sao không nói lời nào? Chẳng lẽ là do rất vui sướиɠ nên không thể nói ra được?”

Thẩm Lăng ha hả cười hai tiếng, nếu không cho nàng thoải mái, vậy hắn cũng đừng ong sẽ thoải mái! Trong lòng nảy ra một suy nghĩ gan hùm mật gấu, giọng điệu vô cùng ôn nhu:

“Bệ hạ, nếu như ngài đã vừa lòng mỹ nhân như thế này, vậy không bằng tận dụng nàng một cách thật tốt nhất, đem nàng đặt ở trong tẩm điện, mỗi đêm đều để cho nàng ở bên mép giường chăm sóc bệ hạ ngủ, tay áo đỏ thêm hương đẹp đến như vậy có thể giúp ngài đi vào giấc ngủ thật tốt.”