Chương 17: Xem diễn

Hắn làm như vậy khiến cho nàng có một loại cảm giác quen thuộc như là em bé đang ngậm núʍ ѵú cao su, Thẩm Lăng ở trong lòng bật khóc, đây là cái cảm giác quen thuộc quái quỷ gì! Làm gì có em bé nào hung dữ giống như hắn vậy chứ hả?

Thẩm Lăng cay đắng mà thầm nghĩ, so sánh Tạ Nguyên Tuần với em bé, như vậy không phải tương đương với việc nàng chính là cái núʍ ѵú cao su hay sao, cái này còn không phải đang nói mặt nàng mặt rất đáng yêu sao? Nàng còn rất vui vẻ, dù sao cũng là đang khen nàng ha ha.

Tạ Nguyên Tuần ngậm đến khi trên mặt nàng đầy nước miếng mới ngừng lại, không ngăn cản nàng lau mặt, chỉ là nói, “Để bọn họ dừng lại, nếu như ngươi muốn nhìn tiếp thì để cho bọn họ tiếp tục.”

Thẩm Lăng bình tĩnh xoa xoa mặt, nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần vẫn là rất có quy củ, nàng lau mặt hắn cũng không tức giận, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ bị nàng làm tức giận, không nghĩ tới hắn vẫn là rất có lý trí đấy, đột nhiên mặt nàng chợt cứng đờ.

Tệ thật, không xong!

Nàng vậy mà lại cảm thấy hắn có quy củ còn có lý trí, điểm mấu chốt nàng dành cho hắn có phải là đã hạ xuống quá thấp rồi hay không đây? Đây chẳng phải giống như khi một đứa trẻ luôn làm điều xấu xa đột nhiên có một ngày nó làm việc tốt, người lớn sẽ cảm kích và nói rằng đứa trẻ ấy đã trở nên tốt hơn rồi, chỉ cần nghĩ đến đây Thẩm Lăng đã nổi cả da gà, sự so sánh này có chút buồn nôn.

“Bệ hạ có muốn xem cái gì hay sao?” Thẩm Lăng hỏi, Tạ Nguyên Tuần là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, lãnh đạo lớn nhất, hỏi lãnh đạo trước, nhãn lực kính trên như thế nàng vẫn phải có.

Tạ Nguyên Tuần đáp, “Không có, không thích xem những thứ nhàm chán như thế này.”

Thẩm Lăng gật gật đầu, thầm nghĩ:

—— Ta hiểu, đối với ngươi mà nói gϊếŧ người mới được gọi là thú vị.

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, thật ra nàng lại rất có hiểu biết về hắn, con hát biểu diễn đối với hắn mà nói xác thật là không thú vị gì, bất quá hiện tại không phải có nàng sao, hắn nhìn một cái cũng không phải không được, thế nên hắn nói:

“Cứ bảo họ làm những gì nàng muốn xem đi.”

“Vậy là để thần thϊếp lựa chọn sao?”

“Nàng chọn đi.” Tạ Nguyên Tuần không có dị nghị gì mà nói.

Thẩm Lăng vốn là muốn kêu con hát lại đây để cho bọn họ diễn lại cái mà nàng đã sửa đổi, lại nghĩ đến việc có Tạ Nguyên Tuần bên cạnh, nàng yên lặng thu hồi ý muốn ở đáy lòng, nàng thành thật đem sổ con mà nhóm con hát đưa đến lúc trước có viết các biểu diễn hạng mục mở ra, tính toán từ tìm một cái từ trong đây để bọn họ diễn.

Không phải Thẩm Lăng muốn cẩn thận như vậy, mà là nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần là muốn câu cá chấp pháp, nàng sẽ không để lộ ra ở trước mặt hắn sự cuồng dã của mình đâu, nàng sẽ không ngu ngốc đến như vậy.

Thẩm Lăng lựa chọn một vở 《 hoa đình hội 》, trong tên có hoa vậy hẳn là sẽ có liên quan tới ngắm hoa có đúng không? Nhóm con hát đã nhận được danh mục rất nhanh đã bắt đầu biểu diễn.

Nhìn trong chốc lát, cả khuôn mặt Thẩm Lăng đều trở nên tê dại, nàng phát hiện nàng vẫn là quá non trẻ.

《 hoa đình hội 》 tuy rằng tên mang theo hoa, nhưng nó căn bản không phải là ngắm hoa gì cả, mà là chuyện xưa của một vị tiểu thư đang chạy trốn, thật là trăm triệu lần cũng không nghĩ tới mà!

Thẩm Lăng không có lời gì để nói mà xem diễn:

Con hát diễn tiểu thư xuất thân trong nhà cao cửa rộng, vào một lần trong hội đèn l*иg gặp gỡ công tử có thù với nhà của mình, hai người quen biết tìm hiểu nhau hơn nữa còn yêu nhau. Tiểu thư muốn gả cho công tử, người trong nhà không đồng ý, nói công tử không riêng gì là kẻ thù của bọn họ mà hắn càng không phải là một người phu quân tốt, dưới gối vị công tử đó đã có hai hài tử được sủng ái.

Thẩm Lăng nhướng mày.

—— Thật sự muốn gả qua đó để làm mẹ kế thật à, đồ ngu ngốc này, không biết mẹ kế khó làm hay sao? Đối xử với bọn họ tốt người khác sẽ nói có âm mưu, đối với bọn họ không tốt người khác sẽ nói tâm địa xấu xa, hai mặt đều không thể lấy lòng.

Tạ Nguyên Tuần nghe được tiếng lòng của Thẩm Lăng mới nhìn về phía con hát bên kia.

Tiểu thư không nghe khuyên bảo, vẫn một lòng phải gả cho công tử, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn tuyệt thực, chỉ là người trong nhà vẫn là không đồng ý, ngược lại còn để cho nàng tự nhịn đói đến hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Thẩm Lăng: . . .

—— Vị tiểu thư này từ khi ra khỏi bụng mẹ chẳng lẽ không có mang theo não hay sao? Vì một người nam nhân mà muốn chết muốn sống, ta thấy là vấn chưa trải qua sự hiểm ác của xã hội mà.

—— Trên đời này, không có gì so với mạng mình quan trọng hơn.

Tạ Nguyên Tuần cười, hắn đột nhiên tiến lại gần nàng, xem nàng giống như gối ôm mà nằm ở trên đùi nàng, ánh mắt lúc nhìn lúc không nhìn người đang biểu diễn trên đài, vừa nhìn liền biết hắn không có nghiêm túc nghe, ngược lại là những lời nói ở trong lòng Thẩm Lăng lại càng hấp dẫn hắn, Tạ Nguyên Tuần cảm thấy hắn nghe lời trong lòng nàng nói so với xem biểu diễn còn thú vị hơn.