Chương 19: Xấu hổ quá

Tạ Nguyên Tuần nghĩ nghĩ, lười biếng nằm nói, “Chủ ý này của nàng cũng không tồi, Phùng công công, đem những lời quý nhân nói nhớ kỹ.”

Thẩm Lăng chảy nước mắt cá sấu mà nghĩ:

—— Làm sao mà ta có cảm giác ta giống như gian phi muốn mưu hại trung lương thế này?

—— Trên triều đình những nhóm thần tử sắp bị hố đó, các ngươi chịu vất vả chút, tốt đẹp cả một chặng đường.

Thẩm Lăng phải ngoan ngoãn làm gối đầu cho Tạ Nguyên Tuần, Tạ Nguyên Tuần nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, chỉ cần hắn không muốn ngồi dậy, nàng phải thành thật làm một cái công cụ người cho hắn, có lẽ là ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người quá mức thoải mái, Thẩm Lăng mơ mơ màng màng sắp ngủ ngồi, buồn ngủ cũng lây sang người khác, Phùng công công đứng một bên nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần đã ngủ nên ông ấy cũng để cho cung nhân thối lui ra ngoài Trường Nhạc Cung, ông ấy thì rũ mắt yên tĩnh đứng canh giữ.

Thẩm Lăng không có ngủ được bao lâu đã phải tỉnh lại bởi vì chân nàng tê dại rồi, trên đùi có Tạ Nguyên Tuần, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng bóp vài cái trên đùi để giảm bớt sự tê dại ở chân, sau đó nàng lại nhìn Phùng công công.

—— Nếu như không có Phùng công công ở đây thì tốt rồi, ta có thể để cho Tạ Nguyên Tuần ngủ ở trên giường rồi để hai chân ta được giải phóng.

—— Chỉ tiếc ông ấy ở đây, ta cũng không dám lộn xộn đυ.ng vào Tạ Nguyên Tuần ngay trước mặt ông ấy.

Có Phùng công công ở đây, Thẩm Lăng thật sự không có lá gan kia, Thẩm Lăng biết Phùng công công có võ nghệ, nàng từng chính mắt nhìn thấy qua một lần ở Thái Cực điện, bởi vì trên cây có con chim kêu, Tạ Nguyên Tuần nói một câu ồn ào, phùng công công đã bay lên trên cây đem con chim sống biến thành chim chết, lúc ấy tròng mắt Thẩm Lăng xém chút đã rơi xuống, vậy mà nàng lại gặp được người bay!

Thật sự là người bay!

Tạ Nguyên Tuần chưa thức, Thẩm Lăng không dám gọi hắn, chỉ có thể chờ đến khi hắn tự thức, nàng hiện tại vẫn không nhúc nhích không làm được chuyện gì, nàng liền đem ánh mắt phóng tới trên mặt hắn, cảm thấy gương mặt này của Tạ Nguyên Tuần thật là đẹp, bộ dáng hắn ngủ quả thật giống như thiên sứ.

Thẩm Lăng nhìn nhìn trên mặt liền lộ ra nụ cười khả nghi.

Nàng ngo ngoe rục rịch vươn tay, ở trong không trung khoa chân múa tay với tóc Tạ Nguyên Tuần, sau đó chỉ sờ soạng cái không khí. Nhưng chỉ sờ vào không khí đương nhiên không thể nào làm nàng vừa lòng, Thẩm Lăng liền tính toán sờ vào thật thể của hắn, dù sao hắn ngủ rồi cũng sẽ không biết.

Thẩm Lăng sờ đến tóc của Tạ Nguyên Tuần, chất của nó thật tốt, vuốt thật mượt mà! Nàng lại bắt tay chạm chạm vào lông mi hắn, lông mi hắn rất dài, cuối cùng sờ đến mặt hắn, xúc cảm thật là quá tốt mà, làm cho Thẩm Lăng lưu luyến không muốn rút tay lại, Thẩm Lăng lại nghĩ trách không được hắn lại thích véo mặt nàng đến vậy, hoá ra sờ khuôn mặt lại sảng khoái đến như vậy.

Tạ Nguyên Tuần đột nhiên nghiêng người một chút, vốn dĩ hắn nằm thẳng ở trên đùi nàng bây giờ biến thành thành đầu đối mặt với ngực nàng, cái hành động này. . .

Vẻ mặt Thẩm Lăng thay đổi thất thường, ánh mắt thâm thúy, nàng lặng lẽ dùng âm thanh cơ hồ chỉ có chính nàng mới có thể nghe được mà nói mớ nói:

“Bảo bối, con muốn ăn sao?”

Tạ Nguyên Tuần mở mắt ra, đôi mắt trong veo, giơ tay sờ ngực nàng một chút.

Thẩm Lăng bị dọa hoảng sợ hét lên, “Á!”

“Bệ hạ ngài tỉnh?” Nàng rụt rụt đầu, hắn không có nghe được câu nàng nói vừa rồi kia đi? Hắn hẳn là mới tỉnh có đúng không đúng không!

Tạ Nguyên Tuần biểu tình cổ quái nhìn nàng, hắn làm sao mà lại không biết Thẩm Quý nhân của hắn còn có ý tưởng làm bà vυ" vậy, bất quá hắn cũng không có quá mức kinh ngạc, rốt cuộc nàng là Thẩm Lăng, cùng những người không thú vị khác không giống nhau, Tạ Nguyên Tuần vẫn có thể chịu đựng được một ít đam mê nhỏ của nàng, dù sao hắn cũng sẽ không để cho nàng thực hiện ở trên người khác, chỉ là để nàng ngẫm lại mà thôi, điểm này hắn vẫn sẽ cho nàng tự do.

Tạ Nguyên Tuần lại nhéo một chút, “Mềm?”

Thẩm Lăng, “. . .” Nói chuyện thì cứ nói thôi được rồi, vì sao còn cần phải mang theo ngữ điệu nghi vấn như vậy chứ?

—— Không phải mềm, chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng sẽ cứng à?

Tạ Nguyên Tuần ngồi dậy, nhìn nàng một cách chăm chú rồi bắt đầu động thủ cởi xiêm y nàng ra, cố tình hắn còn mang vẻ mặt bình tĩnh. Một màn này Thẩm Lăng nhìn đến thiếu chút nữa đã ngất đi, hắn rốt cuộc có biết hắn đang làm cái gì hay không vậy hả?

Mắt thấy sẽ bị hắn cởi đến chỉ còn thừa lại một kiện là có thể nhìn thấy yếm, Thẩm Lăng bất chấp khϊếp sợ, nàng luống cuống tay chân nắm lớp áo mỏng trên ngực, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị tiếng ợ của hắn đánh gãy, thanh âm cũng thực vang dội.

Thẩm Lăng: . . .

—— Mặt nóng quá, cảm thấy thẹn quá a a a a a!