Chương 27: Hắn rốt cuộc là loại ma quỷ gì vậy

Tạ Nguyên Tuần, “Vậy nếu cô đồng ý để nàng nuôi dưỡng nó, nàng sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”

Thẩm Lăng, “... Sẽ, thần thϊếp sẽ thật vui vẻ, rốt cuộc nó là do bệ hạ ban thưởng cho thần thϊếp, là ân huệ của bệ hạ.” Trái tim nàng đập rộn ràng một cách nhanh chóng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cho nên giây tiếp theo hắn sẽ đem gấu trúc cho nàng có phải không? Phải không?

Tạ Nguyên Tuần cười như không cười nhìn Thẩm Lăng, kỹ thuật diễn không tồi, hai câu trả lời đều làm cho người ta không thể tìm ra lỗi sai.

Thẩm Lăng thật cẩn thận hỏi, “Cho nên bệ hạ đồng ý sao?”

Tạ Nguyên Tuần, “Không.”

“Không đồng ý, không cho nàng nuôi.”

“Tức giận sao?” Hắn tò mò hỏi.

Thẩm Lăng vẫn một khuôn mặt cương cứng, biểu tình đờ đẫn, “Không tức giận.”

Tạ Nguyên Tuần không rõ, “Vì sao nàng lại không tức giận?”

Thẩm Lăng, “...”

—— Hỏi hỏi hỏi, ngươi là đồ ngu ngốc chỉ biết hỏi!

—— Thế mà vẫn còn có mặt mũi đi hỏi ta vì sao không tức giận, ta đương nhiên là ta vô cùng tức giận rồi! Tức giận đến mức phổi ta đều muốn nổ tung! Ngươi mẹ nó chính là đang trêu đùa ta, ta cũng không tin ngươi nhìn không ra tâm tư ta muốn nuôi dưỡng thần thú đúng không? Chẳng lẽ thật sự là ngươi không nhìn không sao? Kỹ thuật diễn xuất của ta chẳng lẽ lại tốt đến như vậy? Không thể nào, không thể nào!

—— Còn nói nữa, nếu như ta trả lời là tức giận, ngươi cảm thấy ta mạo phạm uy nghiêm của ngươi rồi đem ta đi gϊếŧ, ngươi có thể bồi thường cho ta cái mạng này sao! Ai sẽ ở trước mặt tên hoàng đế như ngươi mà nói lời thật lòng? Người khác có thể hay không ta không biết, dù sao ta là sợ chết không dám nói, ta chính là nghèo nàn như thế!

—— Ta nói cho ngươi, ta tư duy kín đáo đấy!

Giọng nói Thẩm Lăng đáng yêu nói, “Bởi vì bệ hạ rất tốt, thần thϊếp không nỡ tức giận với bệ hạ.” Nghe câu trả lời làm nũng này một chút cũng không thể nhìn ra trong lòng nàng chửi rủa hắn tàn nhẫn bao nhiêu.

—— Mẹ nó!

—— Cái gì mà không nỡ, ta rõ ràng là không dám có được không!

—— Nếu ngươi là tên hoàng đế điếc thử xem? Ta mẹ nó còn dám leo lên trên cổ ngươi cưỡi đấy!

Tạ Nguyên Tuần vỗ tay một chút nở nụ cười nói, “Cô đã nghĩ ra một trò chơi hay để khích lệ nàng.” Hắn chân tình thực lòng chỉ vào con gấu trúc rồi nói với Thẩm Lăng, “Nàng đi gϊếŧ nó đi, lột da ra nàng mang về cung làm thảm dẫm lên.”

Thẩm Lăng, “...” Cái gì? Có phải vừa rồi nàng đã nghe lầm cái gì rồi hay không? Hoặc là sinh ra ảo giác? Bằng không làm sao mà nàng lại nghe được hắn muốn nàng đi gϊếŧ gấu trúc, Thẩm Lăng muốn phát điên rồi, Tạ Nguyên Tuần rốt cuộc là loại ma quỷ gì thế này!

Tạ Nguyên Tuần thấy nàng không phản hồi hắn, nói nhẹ như lông hồng, “Nàng không thích phương thức khích lệ của cô với nàng sao?”

Thẩm Lăng khó khăn há mồm nói, “Thích, thần thϊếp quá thích.”

—— ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!

—— Ta thật thảm mà!

—— Ngươi cái tên khốn nạn đáng chết này làm sao lại không khen thưởng ta đi gϊếŧ ngươi chứ!

Tạ Nguyên Tuần sửng sốt, “Nàng muốn gϊếŧ cô?”

“Cái gì?”

Thẩm Lăng cho rằng nàng đã đem lời nói trong lòng mình nói ra để cho hắn nghe thấy được, trên cái trán của nàng chảy xuống mồ hôi lạnh giống như có người đổ nước lên vậy, “Bệ hạ, ta nói là, ta muốn gϊếŧ, ách... thần thϊếp muốn ăn lê, đúng, không sai, thần thϊếp chính là nói cái này, lê, là lê! Đã lâu không có ăn qua lê, có chút muốn ăn.”

—— a a a a a a a a a làm ta sợ muốn chết!

—— Ta đã trở lại! Ta đã trở lại!

—— Ta thật đúng là một đứa bé lanh lợi!

Tạ Nguyên Tuần cười thành tiếng, “Ha ha ha ha.”

Thẩm Lăng thấy hắn cười đến vui vẻ như vậy, cũng theo hắn cùng nhau cười, một người vui không bằng mọi người cùng vui đúng hay không, “Ha hả ha hả.”

Qua một hồi, Tạ Nguyên Tuần phân phó nói, “Người tới, đem lê trong cung đều đưa đến Trường Nhạc Cung, đừng để sót một quả nào.” Hắn lại ôn nhu nhìn về phía Thẩm Lăng, “Nếu ngươi thích ăn, vậy ăn nhiều vào một chút, nếu như không đủ, cô lại phái người chạy không ngừng nghỉ gửi về kinh từ Tây Bắc cách tám trăm dặm đến cho ngươi.”

Khoé miệng Thẩm Lăng giật giật, nói, “Đa tạ bệ hạ.”

—— Tám trăm dặm không ngừng nghỉ...

—— Ngươi là sợ ta không đảm đương nổi chức danh gian phi sao?

—— Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu (Một vó ngựa thổi bay bụi trần, nàng quý phi mỉm cười), không người biết là tới vì lê.

Ái chà chà, có thể vào một ngày nào đó trong tương lai nàng cũng sẽ giống như Dương Quý Phi được dùng câu thơ đóng đinh vào trụ cột kiêu xa hoang đường để sỉ nhục, khi còn nhỏ luôn cảm thấy Dương Quý Phi thật sự được hoàng đế sủng ái, chờ đến hiện tại khi nàng trở thành Thẩm Quý nhân của Tạ Nguyên Tuần, nàng mới biết được sủng ái gì đó đều là giả! Hoàng đế tùy ý làm bậy mới là sự thật!