Chương 33: Bảo phi

Đối diện với đôi mắt lạnh lùng đến tận xương của hắn, Thẩm Lăng thuận theo lộ ra một nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, đem thịt trong miệng từ trong cổ họng nuốt đến trong bụng, “Bệ hạ, ta ăn được.”

—— Khốn nạn! Khốn nạn!

—— Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ thích những thứ đáng yêu nữa!

—— A a a a a a a a a ngươi cái tên khốn nạn này chờ đó cho ta! Ta, ta a a a a a a tức chết ta rồi! Trên đời này làm sao mà sẽ có loại người khốn nạn đáng chết như ngươi thế này!

Tạ Nguyên Tuần đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nói, “Thật ngoan.”

—— Ngoan cái tổ tông ngươi!

Biểu tình Thẩm Lăng uể oải bất động, chủ động đem thân thể ngã vào trong lòng Tạ Nguyên Tuần, không phải muốn ôm nàng sao? Vậy nàng để cho hắn ôm thật đủ! Tốt nhất có thể đem hắn ép đến chết!

Tạ Nguyên Tuần sờ sờ đầu nàng, “Nàng quả nhiên là người kiêu kì nhất cả hậu cung này của ta, ăn chút thịt đã chịu không nổi, nàng thật khiến người ta đau lòng.”

“...”

“Sao lại không nói lời nào?”

Thẩm Lăng, “Muốn nghe âm thanh của bệ hạ nhiều hơn một chút.”

—— Ta còn đang suy nghĩ không biết vì cái gì lại mà lại đem thần thú đi gϊếŧ? Thú viên nhiều động vật đến như vậy, cũng không có thấy hắn gϊếŧ chúng nó, vì sao cố tình lại chỉ gϊếŧ con thần thú kia?

—— Chẳng lẽ là hắn cảm thấy ta thích thần thú, đem đồ vật của hắn làm bẩn? Nhưng cái này cũng rất không thích hợp, ta chạm qua người của hắn, chạm qua Thái Cực Điện của hắn, chạm qua giường của hắn, chạm qua rất nhiều đồ vật của hắn, vì sao những cái đó đều không có xảy ra chuyện? Rốt cuộc thì mạch não của tên đại ma quỷ này thật sự không hiểu được!

—— Cũng không thể là hắn sau khi biết ta đi xem thần thú, cảm thấy thần thú đem lực chú ý của ta đoạt đi, chẳng lẽ lại giống như những đứa trẻ không hiểu chuyện kia, có tính ích kỷ chiếm hữu, cái gì mà chỉ có thể chơi cùng với ta, không thể cho người khác chơi cùng, nếu như chơi cùng người khác chơi thì một đấm hai tát, chẳng qua hắn ác hơn một chút, là đem thần thú đi gϊếŧ.

—— Ha hả.

Tạ Nguyên Tuần thần sắc khó lường, chỉ là tay xoa nàng đầu tạm dừng trong một cái chớp mắt, ngay sau đó lại biếи ŧɦái tăng thêm lực độ, khoé miệng Thẩm Lăng rút rút: Ai da, da đầu nàng đau đấy!

Tạ Nguyên Tuần bế Thẩm Lăng lên, hắn nhìn về phía đám người Tĩnh phi, vừa vặn nhìn thấy trong đó có một mỹ nhân đang trộm ngắm nhìn hắn, hắn nói, “Nếu không muốn dùng mắt nữa, vậy đào nó ra đi.”

Mỹ nhân chân mềm nằm liệt trên mặt đất, nước mắt đầy mặt.

Tạ Nguyên Tuần, “Ái phi còn chưa từng thấy tròng mắt đúng không, đợi lát nữa mang tới cho nàng cầm coi một chút.”

Thẩm Lăng: “...” Không, không cần, cảm ơn!

Nàng đã bị các thao tác của Tạ Nguyên Tuần làm đến nửa chết nửa sống, hiện tại đυ.ng tới việc Tạ Nguyên Tuần đào tròng mắt người ra, thế nhưng lại nàng cảm thấy chỉ là một chuyện giống như bình thường vậy, không có gì ghê gớm... Nhìn xem nàng cũng đã bị tên Tạ Nguyên Tuần này doạ cho thành bộ dáng gì! Trước kia nàng cho dù là lạnh nhạt, nhưng cũng không có phát rồ giống như hiện tại, quả nhiên ở cùng tên bệnh tâm thần quá lâu rồi, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị điên giống như hắn mất.

Tạ Nguyên Tuần nhìn thoáng qua đôi mắt to mới vừa được đào ra còn đặc biệt ghét bỏ mà nói, “Đôi mắt này nhìn chẳng đẹp chút nào, tạp chất nhiều, so với cái trước kia cô đào thật xấu, quá khó coi, đem vứt xuống đi.”

Thẩm Lăng coi như là nàng đang xem video y học về giải phẫu mà thôi, thành công đạt tới cảnh giới vô cùng cao ở trong lòng!

Tạ Nguyên Tuần vẫy tới với đám người Tĩnh phi, động tác các nàng nhanh nhẹn nhanh chóng hành lễ rời đi, chờ đển khi các nàng đi rồi, Thẩm Lăng mới bất tri bất giác nghĩ đến chỗ không thích hợp mà nói, “Các nàng vừa rồi có phải gọi thần thϊếp là Ái phi nương nương hay không?”

Tạ Nguyên Tuần gật đầu, “Đúng thế.”

Thẩm Lăng tức khắc liền trầm mặc, nói thực ra, cái xưng hô Ái phi nương nương này, ta, ta mẹ nó! Đây là muốn dùng tính xã hội để nàng tử vong sao!

Tạ Nguyên Tuần đem Thẩm Lăng đặt ở trên giường, hắn đi theo đi lên, ở Thái Cực Điện ngủ trưa, ngủ cũng không tốt bằng ngủ ở nơi này, “Nàng hiện tại là phi tử, phong hào liền định là Ái, Ái phi của cô, còn có nghe ngữ khí kia của nàng, như thế nào, nàng không thích cái phong hào này?”

Nàng đánh bạo lắc đầu, thấy hắn không tức giận, nàng liền nói, “Thần thϊếp thích tao nhã một chút.”

“Tao nhã? Vậy thì đổi thành Bảo phi.”

“...” Nơi nào hiện lên vẻ tao nhã vậy?

“Bảo phi chắc nàng sẽ thích.” Tạ Nguyên Tuần nói như thể theo lý thường hẳn là như vậy.

“....” Ánh mắt Thẩm Lăng đều chết lặng.

Mặc kệ, Bảo phi thì Bảo phi đi, tính ra so với việc bị kêu là Ái phi gì kia còn tốt hơn!