Chương 35: Khinh thường

Thẩm Lăng có thể hiểu những thứ như văn nhã hay sao? Tướng công tương lai cưới nàng có thể giúp ích thêm cho Thẩm phủ hay sao? Nàng không thể, chỉ là quy củ trong phủ mà nàng phải để cho ma ma chuyên môn đi chỉ dạy cho nàng, mà không phải giống như Thẩm Hi từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, Thẩm Lăng có thể mang đến cho Thẩm phủ lợi ích rất ít, với gia thế như bọn họ thế này, coi trọng nhất chính là những người có thể mang đến cho gia tộc những lợi ích nhiều nhất, mà không phải sẽ đi coi trọng một người không thể mang đến cho bọn họ lợi ích gì cả.

Chẳng sợ người này là nữ nhi ruột của bọn họ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Thẩm Lăng lại lấy danh nghĩa nhà bọn họ tiến cung, bắt đầu từ quý nhân, một đường tiếng vang trở thành Bảo phi!

Thoại bản cũng không dám viết tốt đến như vậy đâu!

Nói thật, lúc trước khi Thẩm Khang Chính biết chuyện này, ông ta đã khϊếp sợ đến mức râu cũng đều bị ông ta nhổ xuống vài cái.

Quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Ông ta vốn dĩ cho rằng Thẩm Lăng là quý nhân cũng đã vô cùng ghê gớm, trăm triệu lần lại không nghĩ tới nàng sẽ trở thành phi tử! Lại còn có phong hào Bảo phi!

Thẩm Khang Chính hiện tại mới thật sự đem Thẩm Lăng trở thành nữ nhi ông ta, đánh giá giành cho nàng cũng từ tầm thường vô năng biến thành có tài nhưng thành đạt muộn.

“Cẩn Tu, con có suy nghĩ gì đối với nhóm thúc bá ngày hôm nay ở trong phủ nhìn thấy thế?”

Thẩm Cẩn Tu nói, “Hạng người nịnh nọt.”

Thẩm Khang Chính, “Với cái tính tình này của con, từ nhỏ đã thanh cao như vậy rồi, người ngoài khen ngợi con là phẩm đức thuần khiết cao thượng, chứng tỏ một điều rằng phụ thân giáo dục với con không có thất bại, nhưng về phương diện nhìn nhận vấn đề của con vẫn quá mức phiến diện, có điều đây cũng là do con không có xuất quan nhập sĩ mà dẫn tới, quan trường sẽ không giống với việc con giao lưu bạn bè đen trắng rõ ràng, năng lực mạnh mẽ thì có thể làm quan tốt, quan lớn, năng lực kém cỏi thì sẽ không được quan, nếu như thật sự có thể dễ dàng như vậy, trên thế giới này rất nhiều việc liền sẽ dễ làm rất nhiều.”

“Nhà của chúng ta có thể cho ra một vị Bảo phi nương nương, về sau mặc kệ là ta, hay vẫn là con tương lai xuất sĩ, trên con đường làm quan đều sẽ đi được rất thuận lợi, tiền triều có hai người phụ tử chúng ta vì bệ hạ mà cống hiến sức lực, hậu cung có nương nương thánh quyến trong người, nếu như tiếp theo nương nương có thể sinh hạ một hoàng tử, Thẩm gia nhất định sẽ có biến hoá lớn vô cùng!”

Thẩm Khang Chính thật ra vẫn không có dã tâm lớn nghĩ đến việc để cho cháu ngoại trở thành Thái Tử, thậm chí là trở thành hoàng đế đời kế tiếp, đương nhiên ông ta cũng không dám nghĩ như vậy, ông ta chỉ cảm thấy có thể trở thành mẫu tộc hoàng tử, việc này đối với Thẩm gia bọn họ mà nói đã là vinh hạnh vô cùng lớn rồi.

Thẩm Cẩn Tu nhấp nhấp miệng, hắn ta đang muốn nói hắn ra cũng không cần dựa vào Thẩm Lăng, trong lòng hắn ta luôn có một cổ ngạo khí, chỉ là khi nhìn đến vẻ mặt Thẩm Khang Chính vô cùng sung sướиɠ, rốt cuộc hắn ta cũng không có giội cho phụ thân hắn ta một chậu nước lã.

Suy nghĩ của Thẩm Cẩn Tu không giống với Thẩm Khang Chính, vinh dự của Thẩm phủ về sau hắn ta tự nhiên sẽ vì Thẩm gia mà mang đến, hơn nữa, hắn ta cũng hoài nghi cái muội muội tự nhiên xuất hiện kia của hắn ta có hảo cảm gì với Thẩm phủ hay không. Hắn ta vẫn cảm thấy phụ thân nghĩ đến quá đơn giản, hiện tại việc quan trọng nhất hẳn là nên đi vào trong cung dò thám để biết thái độ của Thẩm Lăng như thế nào mà không phải mê muội cảm thấy Thẩm Lăng sẽ đứng cùng một chỗ với Thẩm phủ, nói không chừng sẽ chỉ là bọn họ một bên tình nguyện, phải biết rằng Thẩm Lăng nàng chính là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn thôn dã, nàng có thể biết được cái gì là đại cục hay sao?

Thẩm Cẩn Tu đã nhìn thấy nhiều người nghèo chợt phát tài, cảnh tượng tiểu nhân đắc chí, Thẩm Lăng lại sẽ có thể khác gì với đám người đó hay sao?

Buổi tối đi ngủ, Tưởng thị ngồi ở gương trang điểm để cho nha hoàn tháo trang sức, Thẩm Khang Chính đã rửa mặt chải đầu tốt đang cầm một quyển sách mà xem, bên cạnh còn có một nha hoàn với dáng người yểu điệu nhẹ nhàng quạt cho ông ta.

Tưởng thị thông qua gương đồng nhìn thấy được, nha hoàn kia khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu, ở dưới ánh nến chiếu xuống có thêm một sợi tóc làm cho khung cảnh mông lung chọc người trìu mến, tay nha hoàn trắng nõn yếu ớt mà quạt, Thẩm Khang Chính dường như cũng chú ý tới điểm này, ánh mắt ông ta cũng dời từ trang sách sang, thường thường rơi xuống trên tay cùng với trên mặt nha hoàn.

Mặt Tưởng thị trầm xuống, bà ta không có nổi trận lôi đình, mà là vỗ bàn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói:

“Ngươi cái nha hoàn này làm sao thế hả? Bảo ngươi làm một chút việc nhỏ mà cũng làm không tốt, chỉ chải đầu cho ta mà cũng không xong không biết nhẹ tay chút à! Các ngươi đám nha hoàn này đó, rõ ràng ta đối xử với các ngươi cũng đủ tốt, mỗi tháng đều sẽ đúng giờ phát tiền tiêu hằng tháng cho các ngươi, nếu làm việc tốt, ta còn sẽ lại khen thưởng cho các ngươi, không hề có bạc đãi các ngươi, ngày thường đối với các ngươi cũng là không đánh không mắng, tìm toàn bộ trong kinh thành này cũng không thể tìm ra chủ mẫu hơn cả ta có thể đối xử tốt với nha hoàn như thế, kết quả để cho các ngươi hầu hạ ta như vậy hay sao? Ai nha, lão gia, ông nói một chút, các nàng đám nha hoàn này có phải hay không thấy nhà chủ nhân gia không thể đối xử với các nàng quá tốt, nếu không đối xử với các nàng quá tốt, các nàng liền dễ dàng biến thành đồ đê tiện.”