Chương 4

Tưởng thị là đương gia chủ mẫu của Thẩm phủ, trong phủ đều được bà ta nắm trong lòng bàn tay, Thẩm Lăng cũng không tin Tưởng thị không biết sự thật, Tưởng thị không đáng tin cậy.

Nàng phải tự cứu mình thôi!

Đúng lúc này trong cung truyền đến tin tức tuyển tú, ánh mắt Thẩm Lăng sáng lên.

Đúng vậy, nàng có thể tiến cung, nàng cũng không tin nàng vào trong hoàng cung rồi, cốt truyện máu chó còn có thể tiếp tục đuổi theo nàng!

Có mục tiêu tiến cung, Thẩm Lăng hành động cực kỳ nhanh chóng, giấu người của Thẩm gia dùng thân phận tiểu thư của Lại Bộ thượng thư vào cung, chờ sau khi Thẩm gia nhận ra không đúng, thì đã nhận được tin tức nàng đã qua vòng sơ tuyển.

Thẩm Lăng thuận buồm xuôi gió mà vượt qua sơ tuyển, ở lại trong cung mấy ngày, hoàng đế hạ lệnh muốn triệu kiến các nàng.

Từ nơi của tú nữ xuất phát, tất cả tú nữ bị ma ma trong cung mang theo đi đến nơi của hoàng đế bệ hạ, hoàng thành cung điện cao ngất nguy nga tráng lệ, tường đỏ ngói lưu ly, con đường thẳng tắp rộng lớn, cảnh tượng rộng lớn tráng lệ, bọn thị vệ xung quanh hoàng thành mặc trên người bộ khôi giáp lộ ra khí tức nghiêm túc và sát khí, dọc theo đường đi Thẩm Lăng cũng không có nghe thấy có ai nói chuyện.

Vị trí của Thẩm Lăng ở bên trong, từ góc độ của nàng nhìn về phía trước chỉ có đầu người đen sì một mảnh giống như thuỷ triều, không khí này có chút khủng bố, Thẩm Lăng thầm nghĩ như thế.

Rất nhanh các nàng đã đi vào trong một căn phòng được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, các mỹ nhân xếp hạng phía trước đã ở từng nhóm đi vào trong điện, Thẩm Lăng không dám liếc nhìn lung tung, dùng dư quang để nhìn các mỹ nhân xung quanh, thầm nghĩ chỉ hận bản thân nàng không phải là hoàng đế! Mỹ nhân nhiều đến như vậy, làm hoàng đế cũng thật sự quá sung sướиɠ!

Lúc này, phía trước truyền đến một trận tiếng vang của vật liệu may mặc cọ xát xuống mặt đất, làm cho tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn lại, Thẩm Lăng cũng ở trong số đó, nàng nhìn thấy một mỹ nhân ăn mặc xinh đẹp đang bị thị vệ kéo ra từ trong điện, mỹ nhân khóc lóc không ngừng, búi tóc đã có chút hỗn loạn, lại không dám giãy giụa cùng xin tha chút nào, hô hấp Thẩm Lăng trở nên cứng lại.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt vị mỹ nhân kia thật kĩ.

—— Vị hoàng đế này có thẩm mỹ rất cao, mỹ nhân lớn lên giống như Đồng Lệ Á vậy mà hắn ta cũng chướng mắt hay sao?

Thẩm Lăng cho rằng mỹ nhân sẽ bị đưa ra khỏi cung, kết quả nàng lại nhìn thấy mỹ nhân đang sống sờ sờ vậy mà lại bị phạt trượng đánh gϊếŧ, mãi cho đến chết cũng đều không có phát ra tiếng.

Thẩm Lăng bị dọa vô cùng hoảng sợ, ngay cả nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích, chân tay đều mềm oặt.

Người đang sống sờ sờ như thế mà đã bị đánh chết rồi sao?

Trong tiểu thuyết có ghi hoàng cung nguy hiểm đến như vậy sao? Thẩm Lăng bắt đầu dùng hết sức lực toàn thân hồi tưởng lại, nhưng mà nàng càng sốt ruột, trong đầu cái gì cũng đều không nhớ nổi.

“Ầm —” có một tú nữ té xỉu.

Thẩm Lăng dừng lại việc hồi ức, nàng cũng muốn té xỉu.

Nàng cũng đang tính ngo ngoe rục rịch muốn xỉu theo cùng những người đó, những tú nữ té xỉu đó đã bị người ta kéo đi ra ngoài, bị thái giám lạnh lùng lấy lí do “Quấy nhiễu bệ hạ” mà tiễn đi ăn cơm lao tù hết.

Thẩm Lăng ngồi thẳng thắt lưng, giống như nàng đang nhai một tấn kẹo bạc hà vậy, cảm thấy tinh thần thật là sảng khoái.

Ngay cả khi cả thế giới nàng diệt vong, nàng cũng sẽ không ngất xỉu!



Có ví dụ bị phạt trượng gϊếŧ chết cùng với nhốt vào trong ngục làm ví dụ, các mỹ nhân ở trước điện người nào người nấy cũng đều lặng yên không một tiếng động, yên lặng tới trình độ ngay cả tiếng hít thở cũng đều không thể nghe ra được.

Đến lượt Thẩm Lăng tiến điện, nàng nhấc chân bước qua bậc cửa cao cao, cùng nàng tiến vào còn có bốn tú nữ xinh đẹp, trong điện ngoài điện đều an tĩnh giống như nhau, cái mũi Thẩm Lăng có chút giật giật, có mùi tanh —— ngửi vào hình như là mùi máu tươi? Trong nháy mắt chỉ thiếu chút nữa là nàng đã té ngã, nhưng cũng rất may là cơ thể nàng đủ linh hoạt để kịp thời ổn định lại.

Thẩm Lăng quy quy củ củ đi theo bên cạnh bốn người tú nữ hành lễ, “Thần nữ Thẩm Lăng, bái kiến bệ hạ.”

Không có người đáp lại, Thẩm Lăng cũng chỉ có thể nửa ngồi xổm bất động thân thể.

Trên đài cao, Tạ Nguyên Tuần biểu tình lạnh nhạt nhìn đám oanh oanh yến yến phía dưới, hơi thở hắn cũng dần dần táo bạo lên, trong mắt cũng dần xuất hiện sợi tơ đỏ, mùi hương thoang thoảng trong không khí càng làm hắn muốn gϊếŧ người, muốn tự tay gϊếŧ!

Tạ Nguyên Tuần nói, “Đao.”

Đại thái giám Phùng công công ở bên người hầu hạ hắn vừa nghe hắn nói thể đã đem đao đưa tới trong tay hắn.

Tạ Nguyên Tuần cầm đao đi xuống nơi, có tiếng bước chân từ xa đến gần.

Thẩm Lăng cúi đầu liếc sang tú nữ ở bên cạnh đang phát run, nàng cũng ý thức được hoàng đế đang hướng về phía các nàng, còn là bộ dáng tay cầm đao nữa chứ, Thẩm Lăng ở trong lòng phát ra lời hò hét đầy thống khổ:

—— Ngươi không cần đến đây đâu!